– Ta mới đầu cũng cho rằng như vậy, hiện tại đại ca hắn cũng thừa nhận, ai nha, lần trước còn với hắn đồng thời rửa ráy, ngẫm lại thật là khủng bố a!
– Ta xem ngươi vẫn là cẩn thận một chút, ngươi là người của Huyền bang a.
– Huyền bang? Huyền bang làm sao? Tại sao phải cẩn thận một chút?
– Ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì. Chỉ là ta nghe nói vật kia thật giống như di truyền.
. . .
Các loại nghị luận dồn dập truyền ra, Vương Phong tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung.
– Lam Huyền, ngươi thật tàn nhẫn a!
Lam Huyền một mặt thực hiện được âm mưu, nội tâm càng là hài lòng kết ra hoa rồi, hắn duỗi ngón tay, quay về Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
– Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là tại chỗ quỳ xuống, thề sau đó không dám đụng đến người Lam gia ta nữa, đồng thời ngày sau thấy người Lam gia ta đều phải cúc cung nghe lệnh. Hai là theo ta chiến một trận, để ta triệt để phế bỏ ngươi, lại quỳ xuống sám hối. Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, nể tình ngươi tu hành không dễ, khuyên ngươi vẫn là chọn cái thứ nhất.
– Oa, quá ác đi! Nếu như chọn cái thứ nhất, sau này còn có thể làm người sao?
– Đúng vậy, nhưng không chọn, cùng Lam Huyền chiến một trận, chắc chắn phải chết.
– Ha ha, đây chính là mặt mũi trọng yếu, hay là tính mạng trọng yếu, nhìn Lý Vân Tiêu làm sao chọn.
Tần Như Tuyết nổi giận vọt tới.
– Lam Huyền, ngươi thật quá đáng! Ngươi là học viên ban tốt nghiệp, nghe nói đã đạt đến cửu tinh Võ sĩ, còn kém một bước liền có thể tăng cấp Võ sư, trực tiếp tiến vào Trấn quốc Thần vệ! Cùng một Vũ đồ chưa tới Võ sĩ khiêu chiến, ngươi còn muốn mặt sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đệ đệ thâu đồ lót của nữ nhân, làm chuyện thương thiên hại lý, ca ca sẽ tốt hơn chỗ nào? Lam gia bọn họ lúc nào muốn mặt qua?
Lam Huyền mặt đỏ lên, lập tức tùy ý cười to nói:
– Không dám cứ việc nói thẳng, muốn nữ nhân ra mặt cho ngươi, đây chính là trưởng tôn của Tĩnh quốc công, con trai của Phi Long Đại Tướng quân sao? Ha ha!
– Ha ha con mẹ ngươi, phi!
Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm nước miếng, bay thẳng đến trên mặt Lam Huyền, sức mạnh cực lớn, dĩ nhiên mơ hồ có tiếng xé gió.
Sắc mặt Lam Huyền giận dữ, nhưng nhìn một cục đờm bay tới, chặn cũng không phải, chỉ có thể nghiêng người tránh ra. Lần này đặt ở trong mắt người ngoài, chính là hắn nhường đường cho Lý Vân Tiêu rồi.
Lý Vân Tiêu châm chọc đi tới, giơ ngón tay giữa lên.
– Tuy rằng ngươi vô liêm sỉ, nhưng sự khiêu chiến của ngươi, ca nhận! Sau ba ngày, Diễn Võ Trường, ca sẽ đánh ngươi đến quỳ xuống liếm hài của ta!
Học viên toàn trường đều sững sờ, Hàn Bách cùng Trần Chân càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, sốt sắng chạy tới sau lưng Lý Vân Tiêu tiếp sức cho hắn, để hắn không nên vọng động.
Tần Như Tuyết cũng vội la lên:
– Không thể, Lý Vân Tiêu ngươi không nên sinh uy phong nhất thời. . .
Trong lòng Lý Vân Tiêu ấm áp, mặc dù mười lăm năm qua mình ngơ ngơ ngác ngác, kẻ vô tích sự, nhưng cũng có mấy bằng hữu chân tâm. So với kiếp trước, đứng trên đỉnh điểm đại lục, nhưng mà cô độc một người.
Hắn hướng ba người nở nụ cười, loại nụ cười như ánh mặt trời kia lập tức cảm hoá Trần Chân, Hàn Bách cùng Tần Như Tuyết, để lo lắng trong lòng bọn họ trong nháy mắt bình phục lại, thật giống như mười phần tin tưởng Lý Vân Tiêu sẽ nắm chắc thắng lợi.
Ba người đều sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, làm sao cũng không hiểu tại sao mình sẽ có loại cảm giác kỳ quái này, tuyệt đối không thể. . .
Lam Huyền cũng dại ra một hồi, tức đến xanh mét cả mặt mày. Nhưng hắn vạn lần không ngờ Lý Vân Tiêu sẽ thoải mái đồng ý như vậy, chỉ lo hắn đổi ý, vội vàng nói:
– Đây chính là ngươi nói, sau ba ngày nếu không tới, Già Lam học viện sẽ không có đất cho ngươi đặt chân!
Lý Vân Tiêu cũng không quay đầu lại, chỉ truyền đến nụ cười nhạt.
– Yên tâm đi, ba ngày này, ta không rửa chân.
– Ngươi!
Lam Huyền tức đến xanh mét cả mặt mày, âm lãnh nhìn bóng lưng Lý Vân Tiêu rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Sính miệng lưỡi mà thôi, ba ngày sau, ta không triệt để phế bỏ ngươi, ta không mang họ Lam!
Nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu dần dần hóa đi, trong mắt lướt qua từng tia từng tia sát khí.
Lý gia cùng Lam gia ân oán kéo dài mấy chục năm, trước từ những nhóc con các ngươi bắt đầu, đến thời điểm sẽ đem toàn bộ Lam gia nhổ tận gốc!
Hắn trực tiếp ra học viện, hướng Thuật Luyện Sư Công Hội bước đi.
Trong đại sảnh lầu một vẫn rộn rộn ràng ràng, Lý Vân Tiêu phóng tầm mắt nhìn lại, một Thuật Luyện học đồ đang hết sức chăm chú bố trí thuốc. Mùi thuốc nhàn nhạt toả ra, hắn biết là thuốc cường lực, một loại đồ vật có thể ngắn hạn tăng lên sức mạnh của võ giả.
Hiện tại chính là cuộc thi hàng năm của Già Lam học viện, thứ này vô cùng dễ bán.
Học đồ kia đang hết sức chăm chú đem hồn lực hòa vào trong bồn chứa thuốc, cân bằng các loại dược tính xung đột, cũng thỉnh thoảng hướng vào trong đó tăng thêm đồ vật.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, nhịn không được nhắc nhở:
– Hoành Luyện Thảo thả nhiều rồi, bỏ một đóa ra trung hoà dược tính, bằng không năm tức sau sẽ nổ tung.
Học đồ này ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, phát hiện là người không quen biết, nhất thời tức giận nói:
– Ngươi biết cái gì, đừng quấy rầy ta!
– Ba tức.
– Hai tức.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đếm, rốt cục ở thời điểm đọc lên “Một tức”, học đồ kia hoàn toàn biến sắc, trong bồn chứa thuốc nguyên bản còn bình tĩnh, đột nhiên liền sôi trào, “Ầm” một tiếng nổ tung ra.
– Này…
Học đồ kia triệt để dại ra.
Nổ tung cũng không phải rất lớn, chỉ có điều cả người hắn một thân nước thuốc mà thôi. Trong đại sảnh lầu một chuyện như vậy mỗi ngày đều sẽ phát sinh mấy chục lần, vì lẽ đó cũng không có ai quan tâm.
– Ngươi,… làm sao ngươi biết Hoành Luyện Thảo thả nhiều?
Học đồ này rốt cục giật mình hỏi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không có gì, ta ngửi thấy được. Ta muốn tìm Cổ Vinh, ngươi có thể thông báo cho ta không?
– Ngửi thấy được?
Học đồ hiển nhiên là một mặt không tin.
– Cổ Vinh đại sư thật giống như vẫn đang bế quan, hơn nữa ta cũng không có tư cách đi tìm hắn.
Một bóng người mỹ lệ đi tới, ân cần nói:
– Ca, lại thất bại? Ngươi không bị thương chứ?
Học đồ lắc đầu nói:
– Không có chuyện gì, chỉ là trên người ướt, đáng tiếc những nguyên liệu này. Ai, ca thật vô dụng!
Lý Vân Tiêu nhìn mỹ nữ, cười nói:
– Lục Dao tiểu thư.
Lục Dao quay đầu lại, kinh dị nói:
– A! Là ngươi?
Lý Vân Tiêu làm ra một bộ thân sĩ.
– Mỹ nhân còn nhớ ta, thực sự là vinh hạnh.
Lục Dao ha ha nở nụ cười.
– Lần trước tấm đan phương kia của ngươi, sau khi Lương Văn Vũ đại sư xem qua, liền khen không dứt miệng.
– Lương đại sư khen không dứt miệng?
Học đồ Lục Vũ giật mình nói:
– Ngươi cũng là Thuật Luyện Sư sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Trước đây là, hiện tại còn không phải. Ta muốn tìm Cổ Vinh, mỹ nữ giúp ta thông báo đi.
Lục Dao nói:
– Cổ Vinh đại sư? Hắn vừa vặn bế quan đi ra, ngươi theo ta đi.