Ngải gật gật đầu, nói:
– Đúng là như thế.
Giờ phút này nữ hài đã chuẩn bị xong rượu trà, hai người nhẹ nhàng thưởng thức, cũng không nói gì.
Dù sao Ngải cũng là nữ tử, tâm cơ không thâm trầm như Lý Vân Tiêu, rốt cục không nhịn được mở miệng nói:
-Thứ cho ta nói thẳng, không biết từ sau khi minh chủ đại nhân trở lại, vì sao phải tránh né Yêu tộc chúng tôi, riêng mời dự họp hạch tâm, có phải có trạng huống gì hay không?
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm than, chung quy đã nhắc tới đề tài này, ánh mắt hắn nhìn qua nữ hài.
Ngải lập tức hiểu ý, đuổi người đi.
Lý Vân Tiêu buông ra thần thức, xác định xung quanh không còn ai, thở dài nói:
– Ngải đại nhân có biết Ma Thủ là người phương nào hay không?
Ngải nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của hắn, nghĩ hắn có việc kinh thiên muốn nói ra, nhưng không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy, sửng sốt hồi lâu mới nói:
– Không phải là Ma Thủ sao? Là một tồn tại cường đại của Ma tộc.
Lý Vân Tiêu nói:
– Người này nguyên bản không phải Ma tộc, chính là người Thiên Vũ giới. Trăm vạn năm trước cùng chân linh Dận Vũ cùng Quy Khư bọn họ có một trận chiến, đã kết thúc thời đại chân linh. Từ đó bị thương nặng, rơi xuống Ma giới, luôn nghỉ ngơi dưỡng sức cho tới bây giờ.
– A?
Chén trà trong tay Ngải chợt đánh nghiêng, cánh tay run rẩy dữ dội, không cách nào bình tĩnh.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nhìn nàng, bởi vì hắn biết giờ phút này nàng thật sự thất thố, nhìn bộ dáng cơ hồ ngồi bệch trên ghế của nàng, thậm chí đầu óc nàng cũng trống rỗng.
Thật lâu sau Ngải mới hồi phục lại tinh thần, gian nan nói:
– Ngươi xác định?
Lý Vân Tiêu gật đầu:
– Mười phần khẳng định, trăm phần trăm xác định!
Ánh mắt Ngải có chút tan rả, hoàn toàn hỗn độn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tính nghiêm trọng của việc này Ngải đại nhân hẳn hiểu rõ ràng hơn ta. Ta biết bây giờ đại nhân vô cùng bối rối, cho nên hãy yên tĩnh tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Trước khi có được hồi phục xác thực, ta sẽ tăng cường phòng thủ thành thị, hi vọng người Yêu tộc đừng tự tiện rời khỏi, để tránh xung đột không cần thiết.
Trong lòng Ngải chấn kinh, biết ý tứ của Lý Vân Tiêu, chính là muốn giam lỏng cả bộ tộc của mình.
Dung nhan xinh đẹp chảy ra mồ hôi, nàng vô lực nói:
– Việc này…
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:
– Hơn nữa ta hi vọng việc này Ngải đại nhân nên suy nghĩ kỹ càng trước, sau đó hãy đi tìm Yêu Hoàng thương lượng. Ta sợ Yêu Hoàng quá mức xúc động, sẽ gây ra xung đột với chúng tôi, kết quả sẽ không ai muốn nhìn thấy.
Ngải ôm ngực, sắc mặt tái nhợt gật gật đầu, hiển nhiên chuyện này có chút vượt qua tưởng tượng cùng thừa nhận của nàng, trong lúc nhất thời nàng không biết nên làm sao mới phải.
Lý Vân Tiêu nói:
– Yêu tộc tuy vì Lục Sí mà sinh, nhưng trăm vạn năm trôi qua, đã có lợi ích cùng tiền cảnh của mình. Mà Lục Sí không còn là Lục Sí năm xưa, hết thảy đều thay đổi, hi vọng Yêu tộc có thể làm ra lựa chọn sáng suốt. Hiện tại ta lưu lại cũng vô ích, cáo từ trước. Nếu Ngải đại nhân muốn gặp ta, tùy thời đều được, chỉ cần thông báo cho Linh nhi. Ta đã triệt hồi chức vị của Mục Địch đại nhân, hiện tại do Linh nhi đảm nhiệm.
Nói xong liền đứng dậy cáo từ.
Thậm chí Ngải cũng không còn tâm tư nói lời khách sáo, vô lực ngồi trên ghế, một tay ôm ngực, cảm giác dị thường áp lực.
– Đại nhân, ngài làm sao vậy?
Nữ hải nhìn thấy Lý Vân Tiêu đã đi nên vào phòng. Vừa nhìn thấy bộ dáng của Ngải, hoảng sợ bước nhanh tới đỡ lấy nàng, hỏi:
– Đại nhân bị bệnh sao? Ta đi thông tri cho ngô hoàng bệ hạ!
Sắc mặt Ngải đại biến, vội vàng nắm chặt lấy nàng khiến cánh tay nữ hài đau đớn, vẻ mặt thống khổ.
Ngải nhìn nàng chằm chằm, vô cùng ngưng trọng nói:
– Ngươi lập tức đi thông tri bệ hạ, để cho hắn hạ lệnh, trong thời gian sắp tới toàn bộ Yêu tộc đều phải ở lại trong lãnh địa, không được tùy ý đi ra ngoài!
Tiểu cô nương vội vàng gật đầu, lúc này Ngải mới buông tay.
Tiểu cô nương xoa nhẹ cánh tay, nói:
– Ta đi Yêu Hoàng điện!
Ngải vô lực phất phất tay, nói:
– Đi thôi!
Tiếp theo lại xụi lơ trên ghế, toàn thân hữu khí vô lực.
Mấy ngày sau, cả Viêm Võ thành đề phòng sâm nghiêm.
Lãnh địa Yêu tộc giống như bao phủ một tầng bóng ma, người đi đường ít ỏi, hơn nữa dáng vẻ vội vàng, cũng hiếm khi nhìn thấy có thân ảnh Nhân tộc.
Thần sắc cao tầng Yêu tộc lo lắng, thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, tựa hồ cảm thấy có người đang theo dõi họ.
Trước Yêu Hoàng điện cùng hành cung của Ngải càng thêm nhiều người, sắc mặt họ âm trầm, đã có vẻ tức giận.
Nhưng Yêu Hoàng cùng Ngải vẫn không hề lên tiếng, tựa hồ đang có ẩn tình gì, làm cho cả Yêu tộc vô cùng kiêng kỵ, một cỗ khí tức nóng nảy bắt đầu lan tràn khắp lãnh địa.
Tuy rằng cảm xúc phản đối phát sinh, nhưng do Ngải cùng Mạch tăng cường ước thúc cho nên vẫn luôn bình yên vô sự.
Mạch cùng Ngải đã đi tìm Lý Vân Tiêu vài lần, mỗi lần đều trao đổi tới đêm khuya nhưng tựa hồ ra về chẳng vui.
Trong chớp mắt mấy tháng trôi qua.
Ngày hôm đó, dựa theo ước định, nhóm cường giả Hiên Viên Diệu tụ tập bên ngoài chủ điện.
Nhóm người Lý Vân Tiêu cũng đã sớm đợi ở nơi này, chỉ một lát mọi người đều tới đông đủ.
Có Hiên Viên Diệu, Lam Nham chủ, Hạo Phong, Phi Nghê, tiểu Hồng, ác linh, Đoan Mộc Hữu Ngọc, Nhu Vi, Hải Hoàng Ba Long, cùng Diệp Phàm còn có tỷ đệ Mộng Vũ.
Khí tức của tỷ đệ Mộng Vũ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã mơ hồ có khí thế của cường giả.
Bộ dạng Mộng Vũ ngày càng thêm kiều mỵ, tự nhiên hào phóng bắt chuyện với mọi người. Mà Mộng Bạch vẫn khí phách thiếu niên, nhìn qua trầm ổn hơn rất nhiều, như một thanh bảo kiếm ẩn tàng sắc bén. Hai tỷ đệ nhìn Lý Vân Thiên với vẻ kích động lẫn cảm kích.
Đinh Linh Nhi ôm quyền cười nói:
– Chúc Vân Tiêu ca ca cùng chư vị đại nhân đắc thắng trở về.
Lý Vân Tiêu vuốt nhẹ mũi nàng, cười nói:
– Hết thảy trong Viêm Võ thành đều giao cho ngươi, về chuyện của Yêu tộc…
Hắn nhìn qua Mộng Linh chân quân nói:
– Phải làm phiền chân quân!
Mộng Linh chân quân gật gật đầu, nói:
– Yên tâm đi, tuy rằng không ít người bế tử quan, nhưng Yêu tộc tuyệt đối không dám nháo sự, nếu không một khi kinh động nhiều cường giả, tình cảnh của họ sẽ xấu hổ.
Lý Vân Tiêu thở dài nói:
– Hi vọng việc này sẽ tìm được cách giải quyết viên mãn.
Mọi người đều có chút ảm đạm, dù sao những năm gần đây mọi người ở chung vui vẻ, không ai muốn xuất hiện loại chuyện này.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Đều tại ta đem cảm xúc không tốt lây nhiễm chư vị, đừng hao tổn tinh thần nữa, đi thôi!
Mọi người tiến nhập vào truyền tống trận.
Vài giờ sau, trên một mảnh đất hoang vô cùng rộng lớn, một đạo vầng sáng lóe ra, trên bầu trời phủ kín vết rạn.
Theo sau trong không gian truyền tới thanh âm oanh long long, trời cao như bị xé nứt, một đám người buông xuống.
Lý Vân Tiêu lấy ra tinh bàn, xác định vị trí, nói:
– Hẳn ở gần bên nơi này!
Đoan Mộc Hữu Ngọc bấm đốt ngón tay, kinh ngạc nói:
– Nơi này là…
Lý Vân Tiêu khẽ cười:
– Là bí cảnh Tây Vực, Yên Vân Cổ Chiếu! —————