– Không tốt! Là Ma Chủ đã tới!
Trong Thương Huyền sơn một mảnh ầm ĩ, thật nhiều Ma tộc chạy khắp nơi bẩm báo, khoảnh khắc rối loạn thành một đoàn.
Tranh kinh hãi, không khỏi giận dữ, một đạo âm ba phát ra:
– Tất cả mọi người quản thủ hạ của mình! Dám làm loạn quân tâm, giết!
Âm ba chấn động kịch liệt vang vọng ra ngoài, không ít tảng lớn rừng cây núi đá bị băng vỡ.
Không ít Ma tộc kinh hãi không dám cử động, đầu lĩnh cũng tỉnh táo trở lại, bắt đầu quản chế thủ hạ của mình, sau đó Thương Huyền sơn mới khôi phục lại như trước.
Hơn mười đạo hào quang lóe ra, lập tức tụ tập trước chủ điện, hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Ba người Lý Vân Tiêu đều bị kinh động, đồng thời thuấn di lên đỉnh núi.
Hai mắt Lý Vân Tiêu biến thành xích hồng sắc, nhìn chằm chằm trên không, nói:
– Đây là xé rách không gian Ma giới, thực hiện truyền tống viễn siêu cự ly sao?
Viện tinh tế cảm ứng một phen, trầm giọng nói:
– Không gian dao động thật cường đại, toàn bộ tiết điểm đều bị phá nát, lực lượng đáng sợ!
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:
– Không còn cách nào sao? Trước khi buông xuống cho chúng ta đòn nghiêm trọng sao?
Vẻ mặt Tranh xấu hổ, lắc đầu nói:
– Trước đó chúng tôi căn bản không nghĩ tới hắn sẽ xé rách không gian tới đây, dù sao làm vậy sẽ hao tổn thật lớn. Xem ra Lục Sí tin tưởng bản thân dị thường, thật không biết là tốt hay xấu.
Trong khi mọi người nói chuyện, dị tượng trên bầu trời chậm rãi sút giảm, trước hắc động hiện ra một thân ảnh màu trắng, nhẹ nhàng bay xuống.
– Đại công tử?
Tranh chấn động hô.
Vi Thanh vui mừng nói:
– Chẳng lẽ hắn tu luyện gây rủi ro, thất bại?
Lý Vân Tiêu lườm hắn, lạnh lùng nói:
– Ngươi cảm thấy được có thể sao? Thời điểm trọng yếu như vậy, vì sao lại có ý tưởng không thực tế như thế?
Vi Thanh lập tức cảm thấy cũng phải, có chút xấu hổ giận dữ nhìn Lý Vân Tiêu, hừ một tiếng quay đầu sang nơi khác.
– Tốt lắm, tất cả đều tụ tập ở đây, miễn cho ta phải chạy khắp cả Ma giới.
Lục Sí xoay chuyển ánh mắt, đồng tử hiện lên màu lam nhạt, đem toàn bộ cảnh tượng Thương Huyền sơn thu vào trong mắt, khóe môi cười tà, nói:
– Nơi đây tổng cộng mai phục mười bốn vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi người, cộng thêm một ít lâu la trong Thương Huyền sơn, có mười sáu vạn một ngàn bốn trăm bốn mươi người.
Lời nói như sấm sét khiến sắc mặt mọi người đại biến, thật giống như bị người xem thấu, ai cũng hít sâu một hơi.
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, mặc dù với Đồng thuật muốn trong nháy mắt thấy rõ tình huống của cả ngọn núi cũng rất không khả năng.
Mặc dù trong lòng Viện biết là sự thật, nhưng vẫn phản bác châm chọc nói:
– Ra vẻ mê hoặc, trong núi này chỉ nói cường giả mai phục đã là hai mươi vạn, nếu ngươi không giả vờ giả vịt, có lẽ mọi người còn có thể trở thành bằng hữu.
Lục Sí cũng không phản bác, nhàn nhạt cười nói:
– Nhân số nhiều quá muốn giết cũng phí không ít thời gian đâu.
Hắn đột nhiên nâng lên tay phải, A Tị cổ quyển bay lên, từ từ mở ra trên không trung.
Kim quang phấp phới, một mảnh kim sắc phù văn tràn ra, hóa thành hàng ngàn hàng vạn quy tắc lực lưu loát rơi xuống như mưa.
Trong những phù văn kia bắt đầu xuất hiện từng đầu Thái Cổ hung ma, trên người tản mát ra chân khí đáng sợ gào thét lao xuống đất.
– Hống! Hống!
Đủ loại âm thanh rung trời, cả núi non đều run rẩy.
Vi Thanh quát:
– Chư vị không cần hoảng, cho dù Thái Cổ hung ma cường thịnh bao nhiêu, nhất định số lượng có hạn, mà chúng ta có hai mươi vạn đại quân, cho dù Thái Cổ hung vực cũng có thể san bằng!
Tranh hét lớn:
– Không sai! Đệ nhất, đệ nhị quân chuẩn bị, giết!
– Giết!
Cả Thương Huyền sơn nhất thời phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, rậm rạp đại quân Ma tộc nghênh không bay lên, hướng Thái Cổ hung ma đánh tới.
Mười lộ đại quân,mỗi đội ít nhất trên vạn người, có chút ma sủng sẽ gia tăng thêm thành hai vạn nhân thủ.
Trường hợp hai lộ đại quân phóng lên cao dị thường đồ sộ, thậm chí cả Lục Sí cũng có chút sửng sốt, khóe mắt chợt nhảy lên.
Hơn mười vạn người còn lại chứng kiến trường hợp này đều chấn động, trong mắt bắn ra tinh quang, toàn bộ cảm xúc sợ hãi biến mất không còn, chỉ còn chiến ý.
Trên trăm đầu Thái Cổ hung ma đã bị tiêu diệt trong thời gian nửa nén nhang.
Hai lộ đại quân hùng hổ hướng Lục Sí bay qua.
Bên ngoài chủ điện, toàn bộ cao tầng mở to mắt cẩn thận quan sát.
Lục Sí lạnh lùng cười khẩy nói:
– Nguyên bản còn muốn từ từ chơi đùa với các ngươi đâu, nhưng không nghĩ tới các ngươi bạo lực như vậy. Nếu vậy thì nổ mạnh hết đi cho ta!
Hắn nâng tay phải kháp quyết ấn.
Trong lòng mọi người run lên, chỉ thấy A Át Phạm Sát phù hiện xung quanh, hóa thành tinh vân khôn cùng, trực tiếp đem hơn hai vạn đại quân toàn bộ trói buộc chặt chẽ.
– Sáu đạo ma binh, hắn đã hoàn toàn luyện hóa!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó xem, cắn răng nói:
– Quả nhiên là tân Ma Chủ a!
Hơn hai vạn Ma tộc phẫn nộ giãy dụa trên không trung, đầy trời vang vọng thanh âm tiếng kim chúc giao nhau đinh tai nhức óc.
Tranh nuốt nước bọt, kinh hãi nói:
– Cho dù sáu đạo ma binh vô cùng cường hoành, nhưng muốn một lần đánh chết nhiều người như vậy, cho dù là Ma Chủ cũng không khả năng đi?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, nói:
– Tiêu hao ma nguyên của Lục Sí, không phải là kế hoạch của các ngươi sao? Hiện tại không phải đúng như tính toán của các ngươi?
– Nhưng mà…
Tranh có chút nói không nên lời, sắc mặt các thống lĩnh đều trắng bệch, trơ mắt nhìn hơn hai vạn Ma tộc bị trói buộc, trong lòng họ trầm trọng dị thường.
Lục Sí cười châm chọc, kháp quyết nói:
– Ba ngàn – thế giới!
Phanh! Phanh!
Oanh long long!
Bị tinh vân xiềng xích, lực lượng khủng bố khuấy động mở ra, hóa thành từng vầng sáng càn quét bốn phương.
Trong nháy mắt hơn hai vạn Ma tộc thậm chí còn không kịp kêu thảm, đã trực tiếp tan xương nát thịt, hóa thành bụi bặm.
Phạm vi mấy vạn trượng biến thành một mảnh tối đen, toàn bộ Ma tộc hóa thành ma khí, nồng đậm như thể rắn.
Lục Sí thu lại A Át Phạm Sát xoay quanh thân thể chừng mười trượng, như thần linh khinh miệt nhìn xuống đất.
Cả Thương Huyền sơn lặng ngắt như tờ, toàn bộ mọi người bị một kích vừa rồi làm kinh hãi không cách nào khôi phục lại tinh thần.
Sắc mặt Viện trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Lục Sí đang đả kích khí thế của chúng ta, một kích vừa rồi tuy rằng đáng sợ, nhưng ta đã rõ ràng cảm ứng được khí tức trên thân hắn đã suy nhược. Đệ tam, đệ tứ lộ đại quân, giết!
Thanh âm của nàng vang vọng trong núi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phức tạp nhìn nàng, biết lời nàng nói là nửa thật nửa giả. Tuy Lục Sí có ý đồ đả kích lòng tin của họ, nhưng chính hắn cũng không hề cảm nhận được khí tức của Lục Sí suy giảm như lời nàng đã nói.
– Sao, đều muốn chống lệnh hay sao?
Viện quát lên:
– Giờ này khắc này, ai còn muốn toàn thân trở ra sao? Trận chiến này nếu bại, Ma giới tiêu vong, ai cũng mất mạng sống! —————