Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3813 - Trở Về. (Thượng)

trước
tiếp

– A?

Cảnh tượng làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải trong tiểu viện còn lưu lại hố sâu tối đen dài rộng chừng hai ba trượng, bọn hắn còn cho rằng mình đã nằm mơ bị hoa mắt.

– Không tốt! Không tốt! Thiếu gia bị sét đánh chết!

Thủ hạ Xế Lôi tông nhất thời kích động, vội vàng bỏ chạy tứ tán vào đại sảnh bẩm báo.

Lôi Bá chỉ có một đứa con trai, hơn nữa còn vô cùng bảo hộ, nếu không hắn cũng không đích thân đi giúp con mình cướp nữ nhân, lần này phiền toái lớn.

– Mau đứng lên, mau đứng lên!

Tô Bội Thanh cũng cả kinh, mãi khi có người quát to nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy mạnh tiểu ngốc.

Tiểu ngốc nhìn xung quanh, lúc này mới nha một tiếng có chút lưu luyến bò lên khỏi người Tô Bội Thanh.

Nha hoàn vội vàng chạy tới, thần tình dị sắc chỉ chỉ nói:

– Tiểu thư…vừa rồi cùng hắn…hai người…

Sắc mặt Tô Bội Thanh trầm xuống, lạnh giọng nói:

– Nếu ngươi còn dám nói bậy, ngày mai ta sẽ gả ngươi cho Lại Nhị trong hiệu cầm đồ. Lại Nhị thèm nhỏ dãi ngươi lâu rồi!

Nha hoàn đại biến vội vàng che miệng không dám nói lung tung.

Chuyện trời giáng lôi đình đánh chết Lôi Mãng rất nhanh truyền vào đại sảnh, trong khoảnh khắc toàn bộ cường giả đều chạy tới.

Đôi mắt Lôi Bá trừng thật lớn, nhìn chằm chằm hố sâu trong viện, thật lâu mới phục hồi tinh thần lạnh giọng hỏi:

– Con ta đâu?

Tiếng chất vấn thập phần thê lương bi phẫn, đừng nói là đám thủ hạ, dù là người Tô gia đều đại biến.

Tô Mặc ra dấu cho mọi người chuẩn bị đề phòng Lôi Bá bạo tẩu.

Một đệ tử Lôi gia nơm nớp lo sợ nói:

– Thiếu gia…thiếu gia…đã…đã tan xương nát thịt…huyết nhục cũng không còn tồn tại…

– A!

Lôi Bá ôm đầu, đôi mắt đỏ bừng giận dữ hét:

– Không có khả năng! Vì sao thiên lôi chỉ bổ trúng con ta, lại không phách các ngươi! Nhất định là Tô gia các ngươi thiết kế hại chết con ta!

Lôi Bá nhìn chằm chằm Tô Mặc, hung hăng theo dõi hắn.

Tô Mặc đã đem sự tình hỏi rõ ràng, vội vàng ôm quyền nói:

– Lôi tông chủ hiểu lầm, sự tình là như vậy…

Hắn lập tức đem nguyên do nói qua một lần, chỉ vào tiểu ngốc nói:

– Đều là vì ngốc tử cho nên làm lệnh công tử bị lôi đình đánh trúng, thật sự không quan hệ gì với Tô gia chúng ta!

– Ngốc tử?

Lôi Bá chỉ vào tiểu ngốc tràn đầy hung quang:

– Là ngươi hại chết con ta!

Sắc mặt Tô Bội Thanh đại biến, nàng biết ý tứ của tộc trưởng, hi vọng đem trách nhiệm đẩy lên người tiểu ngốc, phủi sạch quan hệ với Tô gia.

– Không phải, không phải…

Tô Bội Thanh vừa mở miệng đã cảm thấy sau lưng bị người điểm một cái, trực tiếp làm nàng không cách nào hé răng.

Sau đó một bàn tay già nua giữ lấy nàng, làm ra bộ dạng như nâng đỡ, nói:

– Bội Thanh, ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Chính là lão ẩu kia.

Trong lòng Tô Bội Thanh khẩn trương, biết tam nãi nãi cũng có ý nghĩ như vậy. Tuy rằng bà quan tâm mình, nhưng lại không quan tâm tiểu ngốc, ở trước mặt lợi ích gia tộc, tự nhiên không chút do dự lựa chọn hi sinh ngốc tử.

Lôi Bá chỉ vào Lý Vân Tiêu, chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói:

– Tên ngốc tử này, dám hại chết con ta!

Tiểu ngốc cương quyết nói:

– Ai bảo hắn khi dễ tiểu thư! Ai khi dễ tiểu thư ta đánh người đó!

Người xung quanh đều thầm thở dài, người Tô gia hớn hở, ngốc tử đúng là ngốc tử, lại đi nhận tội, lần này hắn hẳn là phải chết.

– Được! Ngươi làm hại con ta bị thiên lôi đánh chết, ta cũng muốn dùng lôi đình đánh chết ngươi!

Lôi Bá điên cuồng hét lên, khí thế nháy mắt nổ tung.

Lực lượng võ đế đỉnh hội tụ trong lòng bàn tay, nhất thời gợi lên hiện tượng thiên văn, truyền ra tiếng lôi đình gầm rú.

Tiểu ngốc có chút sợ hãi lui ra phía sau.

Nhưng làm sao có thể tránh thoát, Lôi Bá nhảy dựng lên, chưởng tâm lôi nháy mắt kích phát, mạnh mẽ đánh thẳng vào đầu tiểu ngốc!

– Xế Lôi chưởng!

Oanh!

Đầu của tiểu ngốc bị một chưởng hung hăng đánh xuống, khuôn mặt Tô Bội Thanh tái nhợt, lực lượng võ đế đỉnh dù là Lôi Mãng cũng không cách nào so sánh. Hơn nữa trong lòng bàn tay Lôi Bá gợi lên hiện tượng thiên văn, đồng dạng còn có lôi đình không ngừng lóe ra trên không trung.

Đột nhiên sắc mặt Lôi Bá đại biến, đôi mắt trợn trừng.

Không ngờ tên ngốc này lại không bị một chưởng của mình đánh chết!

Hơn nữa lôi điện trong tay mình xâm nhập vào đầu của hắn nhưng hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau đó thiên lôi quay cuồng, lập tức có vô số lôi vân hội tụ, hóa thành từng đạo thiểm điện chém thẳng về hướng ngốc tử.

Lôi Bá hoảng sợ, lôi điện kia màu tím!

Hắn tu luyện lôi hệ thần thông, tự nhiên hiểu được tử lôi là gì, trong hoảng hốt đột nhiên thối lui không dám tới gần ngốc tử.

Chỉ thấy một đạo tử lôi đánh thẳng vào đầu tiểu ngốc, sau đó là đạo thứ hai, thứ ba…

Mọi người ngây dại, đầu óc hoàn toàn không kịp phản ứng, tuy rằng bọn họ không rõ uy lực của tử lôi, nhưng khí tức lôi quang chỉ cảm ứng một chút cũng cảm thấy toàn thân run rẩy, như rơi vào hầm băng.

Nhiều đạo tử lôi giáng xuống trực tiếp đánh thẳng vào đầu tiểu ngốc, nếu là người bình thường phỏng chừng đã chết từ lâu, nhưng tiểu ngốc còn chưa chết,nhưng thân thể không ngừng run rẩy dữ dội.

Nhưng chỉ một lát thân thể hắn đã ổn định trở lại.

Ngốc tử ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong ánh mắt biến thành một mảnh trong sáng, thần quan nội liễm, làm gì còn nửa phần ngây ngốc như trước kia.

– A? Ngươi là…

Tô Bội Thanh kêu lên, vẻ ngu đần trên mặt ngốc tử biến mất, lập tức giống y như đúc hình ảnh trong bức họa dán ở cửa thành!

Mà giờ khắc này lôi vân trên bầu trời còn chưa tán đi, ngược lại hội tụ càng lúc càng nhiều.

Rốt cục một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa từ trên giáng xuống, hóa thành một đầu tử long bay tới!

Đừng nói là người của Tô gia, dù là toàn bộ võ giả cả Tinh La thành đều ngây dại!

Có chút cường giả hiểu biết chấn kinh:

– Thượng Thanh Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế thần lôi?

Người của Tô gia cùng Lôi gia triệt để ngây người, nếu lôi đình như vậy giáng xuống, trong phạm vi ngàn trượng còn ai có thể sống sót?

Nhưng ngay lúc mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng, tử long lại không hề lao xuống sân viện mà quanh quẩn một vòng trên không trung, nhiễu quanh người ngốc tử, dùng đầu đụng đụng thân thể hắn, giống như là đang làm nũng.

Mọi người:

Chỉ thấy ngốc tử vỗ đầu tử long, nói:

– Ta không sao, ngươi đi đi!

Tử long gật gật đầu, quanh quẩn trên không trung một vòng, hóa thành lôi quang tán đi, trong khoảnh khắc biến mất trên trời cao, dị thường rực rỡ tuyệt mỹ.

Người trong viện thật lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Hơn nữa không ít người nhận ra Lý Vân Tiêu, lập tức quỳ xuống, phủ phục dưới đất không dám ngẩng đầu.

Người Tô gia sắc mặt trắng bệch, cao tầng còn có người không nhận ra Lý Vân Tiêu, ngược lại nha hoàn của Tô Bội Thanh lập tức có phản ứng, vội vàng nói nhỏ bên tai tam trưởng lão.

Sắc mặt tam trưởng lão đại biến, loảng xoảng một tiếng, thiết quải rơi rụng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp dưới đất.

Vẻ mặt đám người Tô Mặc khó xem, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn. Nha hoàn vội vàng đi qua nói cho họ biết thân phận của ngốc tử. —————


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.