Trung niên nhân cúi đầu nhìn một chút, trầm ngâm nói:
– Nơi này có chút khác lạ. Hai năm trước đột nhiên xuất hiện linh khí
nên mới thu hút không ít dị thú. Từ sau đó, thi thoảng lại phát ra một
chút linh khí khiến cho đám dị thú vẫn quanh quẩn không bỏ đi.
Hai mắt thiếu niên chợt lóe lên một chút, nói:
– Sư huynh! Nơi này chẳng lẽ có bảo bối gì đó?
Trung niên nhân khẽ cười, nói:
– Cũng có một số trưởng lão cảm nhận được nơi đây có bảo vật ra đời nên
đến đây dò xét. Nhưng cuối dùng cho rằng đó là do linh huyệt dưới đất
phát tán hoàn toàn bình thường, chẳng phải bảo vật nào hết.
Thiếu niên có chút thất vọng, thì thào nói:
– Đáng tiếc. Nếu dưới đó có bảo bối thì tốt biết bao.
Trung niên nhân không cười nổi, nói:
– Được rồi! Thời gian không còn sớm. Ta bắt một con tinh thú có linh
tính cao một chút rồi chúng ta trở về. – Nói xong, thần thức của hắn
lướt qua đám quái thú đông đảo trên mặt đất đã tìm thấy bảy tám con tinh
thú.
Đúng lúc này, đám dã thú đang hít thở trên mặt đất như bị thứ gì đó kinh
động. Cả đám lập tức đứng dậy, thậm chí có con còn phát ra tiếng gầm
nhẹ.
Dần dần tiếng gầm càng lúc càng to. Cuối cùng, toàn bộ đám dã thú cùng quay mặt về phía vách đá, rống lên.
Trung niên nhân giật mình, đang định nói với hai người bên cạnh rời khỏi
đây thì đột nhiên một luồng thần thức khổng lồ chợt xuất hiện, quét qua
một vòng. Trung niên nhân biến sắc. Với tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ
mười hai của hắn mà vẫn bị thần thức của người đo nhìn thấu, không hề có
chút phản ứng.
Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh hắn cũng tái mặt. Kiếm quang dưới chân thoáng
cái mất đi linh khí, rơi xuống đất. Nàng sợ hãi hô lên một tiếng, ôm
thiếu niên rơi từ trên không trung xuống.
Trung niên nhân cũng suýt nữa thì không thể khống chế được kiếm quang
dưới chân. Hắn xuất toàn bộ khí lực, nhanh chóng lao tới, nắm hai gười
đang rơi xuống đất. Do phải cố gắng quá sức nên toàn thân hắn ướt đẫm mồ
hôi.
Sau khi đáp xuống đất, hắn lập tức ôm quyền, cung kính nói:
– Vãn bối là Lịch Hải, đệ tử của Huyền Đạo tông. Không biết tiền bối ở đây tiềm tu, mạo muội đến quấy rầy, xin thứ tội.
Nữ tử họ Từ cũng tỉnh táo lại. Vừa rồi luồng thần thức khiến cho nàng chấn động tâm thần, vội vàng cung kính nói:
– Vãn bối Từ Phi, đệ tử của Huyền Đạo tông.
Lúc này, thiếu niên tái mét mặt, đứng sau nữ tử, bám chặt lấy gấu áo, không dám nói tiếng nào.
Đám dã thú trên mặt đất cảm nhận được có thần thức quét qua, ánh mắt
liền lộ vẻ sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
– Huyền Đạo tông… – Một âm thanh tang thương chầm chậm vang lên.
Trung niên nhân thầm kêu khổ. Nếu hắn chỉ có một mình thì khi thấy
chuyện không hay đã nhanh chóng thoát đi. Nhưng bây giờ còn có sư muội
và tiểu sư đệ ở đây, nếu mình bỏ chạy thì sau này chắc chắn sẽ bị sư phụ
truy cứu. Bây giờ chỉ hy vọng đối phương e ngại Huyền Đạo tông ở gần
đây, hơn nữa ba người bọn họ cũng chưa làm gì quá mức.
Đối phương nói một câu xong lại im lặng. Trái tim trung niên nhân đập
thình thịch, liền cắn răng một cái, thầm nghĩ tính mạng là quan trọng.
Nếu đối phương hạ sát thủ, hắn chẳng quản đến người khác, bảo vệ mình
trước.
Mồ hôi chảy đầy trán nữ tử họ Từ, trong lòng vô cùng lo lắng. Mắt thấy
khuôn mặt luôn bình tĩnh của tam sư huynh cũng không còn chút máu, nàng
lại càng thêm sợ hãi. Do dự một lúc liền cố gắng mở miệng nói:
– Tiền bối! Vãn bối thấy vẫn chưa gây ra chuyện gì với ngài. Ngài…
Chưa đợi nàng nói dứt, thanh âm tang thương đó chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó ngập ngừng hỏi:
– Vừa rồi ngươi nói mình họ Từ?
Nữ tử họ Từ ngẩn người, cung kính nói:
– Đệ tử họ Từ.
Thanh âm đó lại trầm mặc một lúc, sau đó phát ra một tiếng thở dài, nói:
– Ngươi đi đi. – Nói xong, trên bầu trời chợt xuất hiện dị tượng, giống
như có một bàn tay vô hình phẩy một cái, nhất thời ba người không tự chủ
được bị cuốn ra thật xa.
Trung niên nhân tái nhợt mặt mày, trong lòng kinh hãi. Vừa rồi, trong
nháy mắt, toàn thân hán như bị một thứ gì đó giam cầm, không thể phản
khác. Nếu đối phương thực sự có sát tâm thì hắn chết chắc.
Quá sợ hãi, hắn không nói lời nào, nắm lấy sư đệ và sư muội, nhanh chóng
chạy đi. Hắn lo đối phương lật lọng vội dùng hết sức hóa thành một đạo
cầu vồng biến mất nơi chân trời.
Sau khi ba người bỏ đi, trên vách đá chợt phát ra một âm thanh nhỏ. Sau
đó, một tảng đá lớn bị đẩy lệch sang một bên, lộ ra một cái động tối om.
Một nam tử có mái tóc dài đến lưng, chậm rãi bước ra. Khuôn mặt hắn
trắng bóc, hai mắt lấp lánh có thần. Sau khi hắn đi ra khỏi động, tất cả
đám quái thú đang quỳ trên mặt đất vội rên rỉ, ánh mắt cầu xin tha thứ.
Nam tử tóc dài ước chừng hai mươi tuổi, ánh mắt lạnh như băng, đảo mắt
liếc đám dã thú một cái cũng không nói gì. Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn
Hằng Nhạc phong xa xa, trong lòng có chút cảm khái.
Hắn đúng là Vương Lâm đã bế quan suốt bốn năm.
– Ngưng Khí kỳ đã viên mãn từ lâu, nhưng muốn đạt tới Trúc Cơ kỳ quả
thật quá gian nan. Thử vô số lần mà vẫn không đượ. Tư Đồ! Ngươi nói
phương pháp đó thực sự có thể Trúc Cơ thành công? – Ánh mắt Vương Lâm
chớp chớp, lẩm bẩm.
– Đúng thế! Ngươi quyết định sử dụng phương pháp của ta? – Từ Đồ Nam đắc ý cười, tiếp tục nói:
– Ta đã khuyên ngươi từ trước là Trúc Cơ tuy khó khăn, nhưng chỉ cần theo phương pháp của ta là có thể thành công.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói:
– Nhưng với tu vi của ta không thể đánh bại được cao thủ Trúc Cơ kỳ chứ chưa nói tới bắt sống.
Từ Đồ Nam cười ha hả, nói:
– Việc này thì ngươi yên tâm. Có ta ở đây, để cho ngươi Trúc Cơ thành
công thì cùng lắm ta tái hợp một lần. Chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội,
ta sẽ giúp ngươi bắt đối phương. Có diều, ngươi nên tìm một người vừa
mới Trúc Cơ thành công mà xuống tay thì ta mới không lãng phí quá nhiều
tinh hoa nguyên anh.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thở dài, cười khổ nói:
– Tư Đồ! Pháp thuật đoạt cơ này quá ác độc. Nó thuần túy là hại người lợi mình. Người bị đoạt cơ chắc chắn phải chết.
– Ngươi đó! Ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần rằng tu chân giới quan
trọng nhất là thực lực. Cái chuyện hại người lợi mình đó ngươi cứ để ý
tới thì làm sao mà có thể đạt tới Anh Biến kỳ? Hừ! Nếu ngươi không muốn
sử dụng phương pháp của ta cũng được. Nếu ngươi có thể tìm được tài liệu
mộc thuộc tính để thăng cấp cho Nghịch Thiên châu. Đến lúc đó dùng linh
khí mộc thuộc tính tu luyện cũng đủ để Trúc cơ. Hoặc là có một cao thủ
Viên Anh kỳ giúp ngươi. Nếu không đừng có hy vọng nữa. – Tư Đồ Nam bất
mãn nói.
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi nói:
– Không biết người khác làm thế nào thì Trúc cơ thành công?
– Đơn giản! Nếu trong một môn phái thì chỉ cần có một cao thủ Nguyên Anh
kỳ cũng có thể dùng tu vi của mình trợ giúp đệ tử Trúc Cơ. Nếu lão phu
còn thân thể thì cũng có thể giúp ngươi. Ở đất nước chúng ta, người có
tu vi Viên Anh kỳ, mặc dù không có nhiều lắm nhưng cũng đủ giúp đệ tử
môn phái hoàn thành quá trình Trúc cơ. – Tư Đồ Nam hừ một tiếng, nói.