Vương Lâm mỉm cười. Đối vói quái nhân bây giờ hắn cũng không có nhiều
địch ý. Mắt thấy tốc độ của đối phương quá nhanh, Vương Lâm không nhịn
được cũng muốn thử sức một chút. Vì vậy hắn không nói hai lời, sử dụng
tốc độ cực hạn của bản thân, nhanh chóng phóng đi.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu ngắn. Quái nhân có làn da
tay màu lam thấy Vương Lâm đang vọt về phía mình, trong mắt ẩn chứa
chiến ý liền cười cạp cap. Lão thấy trong tay đối phương không có thanh
tiểu kiếm màu xanh, trong mắt cũng nổi lên chiến ý. Vì vậy, lão quên mất
mục đích của mình, nhanh chóng dừng lại, kéo ngay tấm phù màu vàng trên
người xuống. Trong nháy mắt, làn khí màu xanh hiện ra bên ngoài cơ thể.
Quái nhân há mồm hít một cái, làn khí màu xanh liền chui vào trong thân
thể. Trong nháy mắt khí thế trên người quái nhân bộc phát.
Hai mắt lão lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phát ra mấy thanh âm quái dị, giống như định nói với Vương Lâm cái gì đó.
Vương Lâm biết rõ chín tấm phù vàng trên người quái nhân rất cổ quái.
Nếu bị trọng thương, đối phương chỉ cần kéo nó xuống lập tức khỏi ngay.
Từ sau lần dó, Vương Lâm cảm thấy rất hiếu kỳ đối với mấy tấm phù màu
vàng đó.
Bây giờ, đối phương vừa mới kéo tầm phù xuống, thực lực lập tức tăng gấp đôi.
Vương Lâm không nói hai lời, vung hai tay lên, linh lực phân khắp toàn
thân. Vào lúc này, khí thế của Vương Lâm có sự thay đổi rất lớn.
Một chút năng lượng màu lam lượn lờ quanh thân thể hắn. Từ trên người
hắn tỏa ra hơi thở âm hàn nồng nặc, lộ ra vạn vật chung cực băng hàn.
Trong mắt quái nhân có da tay màu lam chợt lóe lên tinh quang, miệng khẽ nhúc nhích. Vương Lâm nghe có thể hiểu được một chữ:
– Kính. – Nói xong, quái nhân nắm chặt hai tay lại. Ký hiệu quỷ dị trên
cánh tay hắn chợt lóe lên, những mạch máu nổi lên chằng chịt. Hắn dùng
tốc độ nhanh như lưu tinh, đánh ra một quyền.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên một chút, linh lực âm hàn tuôn ra, hóa
thành một nắm tay thật to, va chạm với quái nhân. Lúc hai bên tiếp xúc
với nhau, quái nhân sử dụng một tư thế cổ quái, một chân đứng trên mặt
đất, trọng tâm toàn thân lệch sang bên trái. Hô hấp không đồng nhất. Bất
chợt từ bốn phía, cuồng phong gào thét tạo thành một con suối. Tất cả
những hòn đá ở xung quanh đều bị thổi dạt ra xa, tạo thành một khoảng
trống.
Nét mặt Vương Lâm ửng hồng, thân thể không tự chủ được lùi lại ba thước. Hắn ngẩng đầu nhìn về vị trí của quái nhân.
Trong lòng quái nhân so với Vương Lâm còn khiếp sợ hơn nhiều. Hắn có thể
cảm giác được linh lực của đối phương theo nắm tay chui vào trong cơ
thể, sau đó lan ra toàn thân, tỏa ra hơi lạnh kinh người.
Nếu không nhờ đám ký hiệu trên thân thể lóe lên mấy lần mới có thể khống
chế được hơi lạnh đó thì chỉ sợ lúc này toàn thân hắn đã bị đóng băng.
Nhìn xuống cánh tay màu lam của mình, hắn sợ hãi phát hiện huyết nhục
trên cánh tay đã hoàn toàn thay đổi. Hắn nhìn cánh tay, mặt tái nhợt,
liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái rồi phun ra một câu… Vương Lâm chỉ có
thể nghe thấy một chữ
– Cực.
Vương Lâm không nói gì. Hắn cũng không hiểu ý của quái nhân là gì nên lắc đầu.
Quái nhân ngẩn người sau đó kéo tấm phù trên người xuống, hai luồng khí
xanh trắng hiện lên, rồi biến mất khi cánh tay phải trở lại bình thường.
Nhưng Vương Lâm vẫn nhận ra, tay phải của hắn vẫn còn đang run nhè nhẹ.
Quái nhân liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái, hừ một tiếng rồi rống loạn
lên, sau đó nhanh chóng rời đi. Vương Lâm nhìn theo bóng của đối phương
liền khoanh chân ngồi xuống, nhớ lại cuộc chiến đấu vừa rồi.
Trong một quyền của quái nhân ẩn chứa một thứ lực đạo hết sức cổ quái.
Nó tựa như không phải linh lực, mà là một loại năng lượng đặc biệt nào
đó.
– Kính? – Hắn nhớ tới trước khi quái nhân xuất quyền đã nói một chữ đó.
Không quan tâm tới lực đạo của quái nhân nữa, Vương Lâm cảm thấy rất hài
lòng đối với uy lực của linh lực biến dị. Đối với thứ linh lực biến dị
có thể làm thay đổi kết cấu của vật chất, Vương Lâm đặt tên cho nó là
Cực Âm linh lực.
– Cực? – Là từ mà sau khi quái nhân nhìn thấy linh lực của hắn, nói ra.
– Có lẽ đã đến lúc rời đi. Sau khi Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết của
mình đạt tới tầng thứ năm sẽ rời khỏi đây. – Vương Lâm thì thào nói.
– Địa âm chi địa nhất định phải tìm được. – Vương Lâm biết rõ bản thân
phải tìm được Địa Âm chi địa thì Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mới có
thể tu luyện tiếp được. Nếu chỉ dựa vào bản thân để trùng khiếu, xác
suất thành công quá thấp. Chỉ có thể tìm được cực âm chi địa có phẩm
chất cao thì mới tăng được xác suất thành công.
Nơi đây, mặc dù khí âm hàn dầy đặc nhưng Vương Lâm đoán nơi này cao nhất
thì cũng chỉ tới được trầm âm thập phẩm mà thôi. Cho dù có sai thì cũng
chỉ đạt tới tuyệt phẩm một, hai phẩm là cùng.
Phải biết rằng Thiên Địa Huyền Hoàng, tứ đại cực âm chi địa thì Huyền,
Hoàng chi địa chênh lệch với nhau không nhiều. Nhưng hai cái Thiên, Địa
thì lại hoàn toàn khác. Địa âm chi địa ở nơi thượng giai nhất phẩm đã
tương đương với Huyền, Hoàng chi địa Tuyệt âm nhất phẩm.
Còn về Thiên âm chi địa, thì cho dù là phổ thông nhất phẩm cũng vượt qua Huyền, Hoàng chi địa tuyệt âm.
Trong lúc đang suy nghĩ, Vương Lâm chợt ngẩng đầu lên, thấy quái nhân đã
quay lại. Sau khi hắn đi tới đây, nhìn Vương Lâm một lúc rồi chỉ vào
bốn phía, làm động tác hít thở sau đó lắc đầu liên tục.
Tiếp sau đó, hắn lại chỉ vào Vương Lâm, vừa chỉ vào chính mình. Vương
Lâm dần dần hiểu được đối phương muốn mình làm theo ý hắn. Vương Lâm
liền gật đầu.
Tốc độ của quái nhân rất nhanh. Hắn hoàn toàn thuộc đường nên né tránh những chỗ nguy hiểm rất dễ dàng.
Thậm chí có lúc, đối phương tiến vào một vết nứt dài trên mặt đất. Sau
khi đi ra khỏi đầu bên kia, Vương Lâm chợt phát hiện ra mình vừa đi qua
một vùng đầy xương thú.
Hai ngày sau, hai người tới được một nơi vô cùng hẻo lánh của ngôi thành đổ nát. Lúc này, hai người mới dừng chân tạm nghỉ.
Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Cách đó không xa có một tòa kiến trúc
hình tháp còn nguyên vẹn. Trên đỉnh tháp có một viên thạch châu đường
kính khoảng hai thước.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, viên thạch châu của hắn cùng với cái trong đống đổ nát kia giống nhau như đúc.
Lúc này, quái nhân nhanh chóng leo lên đứng bên cạnh thạch châu. Hai tay
hắn nhanh chóng kết ấn, đặt bên ngoài. Một lúc sau, từ thạch châu,
quang mang tỏa ra bốn phía. Một cột sáng thẳng tắp lập tức chiếu về phía
trung tâm của đống đổ nát.
Từ xa nhìn lại, cột sáng nhìn không thấy đầu hay cuối ở đâu.
Làm xong việc đó, quái nhân nhảy xuống, vung tay lên với Vương Lâm một cái, sau đó hai người rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Lâm theo quái nhân tới chỗ một
viên thạch châu khác. Phần lớn nơi này đã bị sụp đổ, nhưng viên thạch
châu vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó, thạch châu lại được mở ra, phát lên một cột sáng chỉ về hướng trung tâm thành thị.
Sau khi cái thạch châu cuối cùng được mở ra, dưới con mắt của Vương Lâm, cả thành thị trong nháy mắt trở nên bất đồng.
Trên đường đi, Vương Lâm thầm tính toán có tất cả tám viên thạch chau.
Quái nhân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lộ vẻ lo lắng sau đó tốc độ tăng
lên nhanh hơn, dẫn Vương Lâm đi về hướng trung tâm của đống đổ nát. Hai
người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng tới chiều ngày thứ tư đã tới được
khu vực trung tâm của thành thị.
Tám cột sáng từ xa chiếu lại, hội tụ tất cả tại đây. Khi đến chỗ này,
quái nhân liền dừng lại, phủ phục trên mặt đất. Ánh mắt có phần tang
thương, trong miệng phát ra những tiếng ngâm xướng.
Thanh âm của hắn càng lúc càng cao, mặt đất dần có chút rung rung. Sau
đó một pho tượng cao ước chừng trăm thước chầm chậm nhô lên từ dưới lòng
đất.
Đó là pho tượng của một nam tử có mái tóc dài, tướng mạo chân chất. Ánh
mắt hiện lên một sự cơ trí. Trong tay pho tượng đang nắm một thanh
trường thương dài chừng trăm thước. Một con cự long quấn quanh thân thể
pho tượng, cái miệng há ra, hiện rõ nét mặt dữ tợn. Lân phiến trên người
nó nửa thật nửa ảo khiến cho người ta thấy mà giật mình.
Tám cột sáng hội tụ vào pho tượng, phản xạ hàng vạn tia sáng. Hai mắt
pho tượng dần sáng lên. Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác nam tử tóc
dài đó như sống lại.
Đi ra sau lưng pho tượng, ánh mắt của quái nhân càng thêm tiều tụy. Hắn
phất phất tay với Vương Lâm, chỉ vào đầu cự long, tỏ ý thúc dục.
Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nhanh chóng leo lên. Thoáng cái, hắn đã
tới đỉnh đầu cự long. Vừa đặt chân lên đó, hắn liền cảm nhận được dưới
chân truyền tới một luồng khí âm hàn.
Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt quyết, đanh ra một cái
quang cầu. Quang cầu vừa mới xuất hiện liền lập tức biến đổi. Hồng quang
đậm đặc đến cực hạn. Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, quang cầu liền
biến mất. Vương Lâm giật mình. Hắn biết điều đó chứng tỏ phẩm chất của
Cực âm chi địa tại đây đã đạt tới cực hạn của Hoàng âm chi địa – Tuyệt
âm thập phẩm.
Vừa vui mừng, vừa sợ hãi, hắn lập tức thổ nạp. Dòng suối trong cơ thể
nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng có điều lần nay có cũng không có khuếch
tán diện tích hấp thu mà chi bao phủ trong phạm vi vài thước. Từ xa nhìn
lại, xung quanh Vương Lâm, xuất hiện một cái vòng tròn màu đỏ, bao lấy
cả đầu cự long.
Thoáng cái, Vương Lâm ngồi đó đã được năm ngày.
Trong năm ngày đó, quái nhân vẫn đứng ở dưới ngẩng đầu lên theo dõi.
Thời gian trôi đi, sự lo lắng của hắn càng lúc càng nhiều, giống như pho
tượng sẽ mang tới một điều rắc rối gì đó. Chín là phù trên người hắn
không có gió, chợt động.
Vào ngày thứ ba cuối cùng thì huyệt Khí Hải cũng bị đột phá, sau đó tái
lập. Vào rạng sáng ngày thứ năm, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tầng thứ
năm đã đại thành.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể ngưng kết được quả hàn đan thứ
hai. Đến lúc đó, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ, Vương Lâm cũng dám đánh một
trận. Còn bây giờ, Trúc Cơ trung kỳ bình thường, Vương Lâm cũng không
thèm để ý.
Kế tiếp, hắn bắt đầu thử nâng phẩm chất linh lực, dung hợp với khí âm hàn của Tuyệt âm thập phẩm.
Hắn vừa khống chế dung hợp, vừa quan sát linh lực. Dần dần, hắn phát
hiện màu sắc của linh lực càng lúc càng đậm. Trước đó là màu lam nhạt
thì bây giờ đã hóa thành màu lam đậm.
Hắn không biết rằng, linh lực của mình đã gần tới Cực cảnh.
Lúc này, ngoại giới đột nhiên biến đổi, mặt đất trở nên âm u. Những đám
mây vần vũ trên bầu trời. Một làn hắc vụ hiện lên dần ngưng tụ lại một
chỗ, hình thành một cái quan tài to, từ từ hạ xuống.
Một bóng người hư ảo, chẫm rãi xuất hiện trên quan tài.
Một thanh âm khàn khàn vang vọng trong trời đất.
– Ngươi nói là Nguyên anh của chủ nhân trốn trong pho tượng này?
Sắc mặt quái nhân đang đứng trên mặt đất đại biến…