Nam Vân Tử đã nhìn thấy Vương Lâm.
Lam Mộng Đạo Tôn cũng nhìn thấy Vương Lâm.
Trong Tiên giới này, toàn bộ những người năm đó đã từng gặp Vương Lâm lúc này đều nhìn thấy. Thân ảnh tóc bạc áo trắng kia chính là chí tôn của Phong giới trong tim họ!
Một vài tu sĩ sau này mới bước vào Tiên giới mặc dù năm đó bọn họ chưa từng nhìn thấy Vương Lâm, nhưng trong những năm gần đây, những tin đồn của liên quan tới Vương Lâm bọn họ cũng được nghe thấy rất nhiều.
Hiện giờ sau khi nhìn thấy, toàn bộ Tiên giới giống như sôi trào lên, áp lực cùng sự kinh hoàng lúc trước lập tức tiêu tan.
Chỉ có Nam Vân Tử đang ở trạng thái Nguyên thần, với tu vi của Vương Lâm hiện giờ có thể ngưng tụ sức mạnh thiên địa cho hắn, hóa thành một khối thân thể, khiến cho Nguyên thần của hắn sau khi nhập vào không có một chút bất ổn nào.
Sau khi Vương Lâm xuất hiện, Lam Mộng Đạo Tôn nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ chần chừ, nhưng không mở miệng hỏi, mà chờ tới sau khi Vương Lâm ngưng tụ thân thể cho Nam Vân Tử mới như muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại trở thành một tiếng thở dài.
Vương Lâm mỉm cười, sau khi nhìn thấy những người quen thuộc ở xung quanh, còn nhìn thấy Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu đang ở đằng xa lôi kéo một vài tu sĩ của Tiên giới, không biết đang nói cái gì đó. Con Hải Long trên vai Lưu Kim Bưu kia dáng vẻ vô tình, thậm chí còn có một tu sĩ tiến tới sờ lên người nó, sau khi nhìn thấy nó nhe nanh liền cười rộ lên.
Thập Tam thủy chung vẫn ở một chỗ, khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất trống cách hắn không xa, thi thoảng lại mở mắt ra nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ cung kính.
Thu ánh mắt lại, Vương Lâm một mình đi về phía Lam Mộng Đạo Tôn.
Sắc mặt Lam Mộng Đạo Tôn có chút tái nhợt, hiển nhiên thương thế lúc trước của hắn rất nặng.
Vương Lâm giơ tay phải lên hướng về Lam Mộng Đạo Tôn điểm một cái, lập tức sức mạnh thiên địa ở bốn phía bỗng nhiên cuốn đến, nhất tề dũng mãnh nhập vào trong cơ thể Lam Mộng Đạo Tôn, khiến cho thương thế của hắn khôi phục với tốc độ cực nhanh..
Một lát sau, sắc mặt Lam Mộng Đạo Tôn không còn tái nhợt nữa, hắn hít sâu một hơi, hướng về phía Vương Lâm gật đầu.
– Con gái ta vẫn ổn chứ?
Lam Mộng Đạo Tôn chậm rãi mở miệng.
Vương Lâm trầm mặc, ngồi ở phía trước Lam Mộng.
Nhìn thấy bộ dạng của Vương Lâm, trong lòng Lam Mộng Đạo Tôn trùng xuống, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
– Đã xảy ra chuyện gì, Vương Lâm, nói cho ta biết đi.
– Ta chưa tìm được nàng sau khi chuyển thế…
Vương Lâm đau khổ nói. Ở trước mặt Lam Mộng Đạo Tôn, mặc dù hắn là người mạnh nhất Đại Lục Tiên Cương, nhưng người trước mặt này năm đó có ân với hắn còn là phụ thân của Lý Thiến Mai. Vương Lâm thủy chung vẫn lấy lễ vãn bối.
– Không tìm được…
Lam Mộng Đạo Tôn nhắm hai mắt lại, thì thào tự nói.
– Nó vì ngươi mà đi tới Đại Lục Tiên Cương, ngươi lại không tìm được… không tìm được
Lam Mộng mở hai mắt, cười ha hả, trong tiếng cười kia lộ ra một vẻ thất vọng, lộ ra một sự phẫn nộ.
Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời đỏ như máu kia truyền tới một tiếng nổ ầm ầm. Chỉ thấy những cái khe tràn ngập khắp không trung bỗng nhiên có dấu hiệu tan vỡ, còn có một tiếng cười điên cuồng từ bên ngoài không trung mơ hồ truyền tới.
– Đám tu sĩ trong động phủ các ngươi, vẫn còn ngoan cố chống cự, tưởng trận pháp này có thể ngăn cản được lão phu sao. Hôm nay trận pháp này sẽ bị phá nát, đợi sau khi lão phu đi vào, thì toàn bộ các ngươi sẽ phải trở thành thức ăn để cho tu vi của ta tăng tiến!
Thanh âm kia ban đầu còn yếu ớt, nhưng càng lúc càng giống như là lôi đình ầm vang lên, chấn động cả mặt đất của Tiên giới, khiến cho toàn bộ mọi người giờ phút này đều ngưng thần nhìn lại.
Tu vi cụ thể của Vương Lâm hiện giờ người ở Tiên giới này vẫn chưa hiểu, nhưng nếu Vương Lâm có thể xuất hiện ở Tiên giới mà đối phương không phát hiện ra, thì hiển nhiên là không tầm thường, nhưng có thể xông lên chống cự được Xích Hồn Tử kia hay không thì rất ít người có thể khẳng định.
Thần sắc Nam Vân Tử như thưởng, hắn không chút lo lắng, từ việc Vương Lâm tùy ý vung tay lên đã có thể ngưng tụ sức mạnh thiên địa hóa thành một thân thể, hắn có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của Vương Lâm.
Nhất là sau khi hắn nhìn thấy Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu kia khi ngẩng đầu trong mắt lộ ra một vẻ khinh miệt, thậm chí ngay cả con rắn nhỏ trên vai của Lưu Kim Bưu kia cũng như vậy, thì hắn lại càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Thập Tam ở cách đó không xa, nhìn bầu trời, thần sắc lạnh lùng, lóe lên hàn quang.
– Ấn ký của nàng đã biến mất, hẳn là đã khôi phục lại ký ức. Ta đã tìm rất lâu, nhưng thủy chung vẫn tìm không được, nhưng ta có một cảm giác là nàng đang ở một nơi nào đó trên Đại Lục Tiên Cương, nàng biết sự tồn tại của ta, biết là ta đang tìm kiếm…
Vương Lâm không để ý tới tiếng ầm ầm trên không trung kia, mà nhìn Lam Mộng Đạo Tôn đau khổ nói.
– Chỉ cần nàng tản ra cho dù chỉ là một tia khí tức, ta cũng có thể lập tức phát hiện ra…
… Mặc dù hiện giờ ta đã trở về động phủ giới, nhưng chỉ cần khí tức của nàng xuất hiện, thì ta cũng có thể cảm ứng được.
Vương Lâm thì thào. Đối với Lý Thiến Mai hắn có một cảm tình đặc biệt. Nữ tử này sau Lý Mộ Uyển chính là người thứ hai đi vào trong lòng hắn.
– Nhưng ta có thể cảm giác được nàng cố ý không muốn gặp ta, không muốn cho ta tìm thấy…
Vương Lâm nhắm mắt lại, trong lòng hắn đau đớn. Sự đau đớn này không giống với nỗi nhớ Lý Mộ Uyển nhưng cũng rất tê tái.
Hắn vẫn còn nhớ kỹ, năm đó Lý Thiến Mai ở bên tai mình với một tâm tư không thể nói nên lời thì thầm một câu.
– Vương Lâm… ân, không phải là tình
Nhìn khuôn mặt của Vương Lâm, nghe lời nói của Vương Lâm. Lam Mộng Đạo Tôn trầm mặc. Hắn có thể cảm nhận được tâm tư của Vương Lâm, hắn hiểu rõ con gái mình.
Bầu trời lại vang lên ầm ầm, chỉ thấy những cái khe trên bầu trời tan vỡ trong phạm vi lớn, như lộ ra một lỗ thủng khổng lồ. Huyết quang ngợp trời, từ trong lỗ thủng kia tràn ra rất nhiều. Trong huyết quang này, một tiếng cười vang lên truyền khắp cả Tiên giới.
Cả bầu trời như sụp đổ, vô số cái khe vỡ ra, trận pháp của Tiên giới kia rốt cuộc cũng đã bị Xích Hồn Tử sau mấy ngày ăn mòn đã mở ra một lỗ rất lớn, những địa phương khác vẫn đang không ngừng tiêu tan, dường như không thể sử dụng được bao lâu, chuẩn bị khiến cho Tiên giới không còn một tầng phòng hộ nào.
Tiếng cười mang theo một vẻ kiêu ngạo, kinh thiên động địa.
Chỉ thấy từng đạo huyết ảnh trong tiếng gào thét từ trong lỗ thủng bay ra, bất ngờ tràn ngập bầu trời. Những huyết ảnh này chính là những con rối, lúc này xuất hiện ở trên bầu trời sắc mặt cả đám đều không có biểu hiện gì, nhìn chằm chằm mọi người ở bên dưới.
Sau khi những huyết ảnh này xuất hiện, một thanh niên mặc hồng bào từ trong lỗ thủng bước ra. Thần sắc hắn rất đắc ý, còn tràn ngập sát khí, sau khi xuất hiện thanh âm của hắn liền vang vọng trong thiên địa.
– Chỉ là một cái trận pháp nhỏ, hôm nay còn chưa bị sư tôn của bổn thiếu gia phá tan hay sao. Đám tu sĩ ti tiện các ngươi, bây giờ ta chờ xem sẽ còn chống cự như thế nào! Mộc Băng Mi, chờ tới sau khi sư tôn dạy dỗ ngươi, ta sẽ cho ngươi biết ta với tên Vương Lâm gì đó…
Thanh niên kia cười lên điên cuồng, đi ra khỏi huyết quang, hai mắt lóe lên nhìn xuống phía dưới. Nhưng ngay khi hắn nhìn xuống, thì lời nói của hắn cũng sững lại.
Hắn nhìn thấy Nam Vân Tử đang ở trên mặt đất lạnh lùng nhìn lại mình, nhìn thấy thân thể của Nam Vân Tử. Hắn còn nhìn thấy Mộc Băng Mi đẹp tuyệt trần, nữ tử này hiện giờ đang lạnh lùng nhìn mình, thần sắc trong ánh mắt giống như là đang nhìn một người chết.
Điều khiến cho hắn càng chấn động hơn, chính là hắn nhìn thấy ở trên mặt đất, ở phía trước chỗ của Lam Mộng Đạo Tôn có một nam tử áo trắng đang khoanh chân ngồi. Nam tử này cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng ngay khi hắn nhìn thấy nam tử này, thân thể thanh niên này lập tức run lên. Hình dáng của đối phương khiến cho hắn thấy có chút quen thuộc.
– Đây
Thanh niên mặc hồng bào này sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên nổ ầm lên, như có vô số lôi đình nổ vang, khiến cho hắn không thể tin được vào mắt mình.
Hình dáng của đối phương cùng với pho tượng mà từ nhỏ hắn đã nhìn thấy ở trên Chu Tước Tinh giống nhau y hệt!!
– Lão tổ
Hắn như thể phát điên, thế nào hắn cũng không thể tin được người đang ở trước mắt chính là lão tổ Vương Lâm kia.
Nhưng sự run rẩy đến từ trong linh hồn kia cũng đã nói rõ mọi thứ. Thanh niên tóc bạc áo trắng trước mắt này chính là lão tổ của Chu Tước Tinh, chính là chí tôn của Phong giới năm đó, Vương Lâm!
– Cho dù có thật sự là hắn thì đã sao, hắn không phải là đối thủ của sư tôn!
Sắc mặt thanh niên này đại biến, hắn thở hổn hển, theo tiềm thức lùi lại phía sau, đột nhiên thần sắc trở nên dữ tợn.
– Rất thú vị. Các ngươi tìm được ở đâu một người giống lão tổ, chẳng lẽ tưởng rằng dựa vào người này …
Lời của hắn chưa kịp nói xong, ngay khi hắn mở miệng ra, đột nhiên người áo trắng tóc bạc ở bên dưới ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Ánh mắt này vô cùng bình tĩnh, nhưng rơi vào trong mắt thanh niên này cũng khiến cho hắn kịch chấn toàn thân.
– Thập Tam, giết hắn!
Vương Lâm thu ánh mắt lại, bình tĩnh mở miệng.
Thập Tam ở cách đó không xa ánh mắt lóe lên hào quang, không chút chần chừ, thân thể hắn nhoáng lên một cái, bước lên không trung. Hắn giơ tay phải vung lên, lập tức có khói xanh lượn lờ, nhìn bộ dạng của hắn thì chính là Cực Hỏa Đạo trong Bát Cực Đạo!
Đối với tên đệ tử Thập Tam này, sau khi Vương Lâm gặp lại hắn, đã lựa chọn những thần thông thích hợp với Thập Tam dốc lòng truyền thụ, còn lấy sức mạnh thiên địa khiến cho tu vi của Thập Tam đại tiến!
Điều này, những người khác đều không thể làm được, nhưng Vương Lâm đã bước được nửa bước vào cảnh giới Đạp Thiên, còn có thể so sánh với Tiên Tổ và Cổ Tổ, đối với hắn thì điều này không khó.
Trước ánh mắt của rất nhiều tu sĩ trong Tiên giới tập trung lại, chỉ thấy Thập Tam kia vẻ mặt lạnh lùng, bên ngoài thân thể có khói xanh vờn quanh, hóa thành những vòng khói khuếch tán ra. Nổ ầm một tiếng, theo vòng khói tản ra, cả bầu trời bốc lên một ngọn liệt hỏa hừng hực.
Trong liệt hỏa này, toàn bộ con rối huyết ảnh đều ầm ầm tan vỡ, không có một chút sức chống cự nào. Biển lửa kia che phủ cả bầu trời, trong thời gian ngắn, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến. Thập Tam lạnh lùng từ trong biên lửa đi ra, tay phải hắn cầm theo cái đầu người mang vẻ tuyệt vọng.
Sau khi Thập Tam rời đi, biển lửa trên bầu trời cũng tiêu tan. Màu đỏ trên không trung lúc trước trở nên ảm đạm đi không ít, bên trong lỗ thủng trên bầu trời kia lúc này lộ ra thân ảnh một lão già. Lão già kia ngơ ngác nhìn đám người Vương Lâm ở phía dưới.
– Vương Lâm!!
Vẻ mặt lão già này không thể tin được, nhưng lập tức thần sắc của hắn trở nên dữ tợn, tu vi Không Kiếp ầm ầm bộc phát ra, khiến cho không trung run rẩy, mặt đất chấn động.
– Ngươi đã trở về động phủ giới, nhưng cho dù là ngươi đã trở về thì ở trước mặt lão phu ngươi cũng vẫn chỉ là con kiến!
Lão già kia chính là Xích Hồn Tử. Trong lúc nói hắn cất bước đi, như một đạo cầu vồng bay ra khỏi lỗ thủng trên không trung lao thẳng tới Vương Lâm.
Tu vi của Vương Lâm trong mắt hắn như một đám sương mù, nhưng hắn nghĩ nhất định ở trên người đối phương chỉ có một vài pháp bảo che giấu tu vi gì đó mà thôi, thủ đoạn này ở trên Đại Lục Tiên Cương rất là tầm thường, với sức mạnh Không Kiếp của mình hắn tự tin có mười phần chắc thắng.
Vương Lâm nhìn Xích Hồn Tử kia lao nhanh tới, thần sắc bình tĩnh.
Không đợi hắn ra tay, chỉ thấy con rắn nhỏ bằng ngón tay trên vai của Lưu Kim Bưu ngẩng đầu, hai mắt lóe lên hung quang, đột nhiên phát ra một tiếng rít gào kinh thiên.
Tiếng rít gào chấn kinh thiên địa kia khiến cho hai tai của tất cả tu sĩ trong Tiên giới ầm vang, còn khiến cho thân thể Xích Hồn Tử run lên, theo tiềm thức dừng lại giữa không trung, khi nhìn lại liền hít sâu một hơi, đứng ngây ra như ngỗng.
– Đây… đây là
Con rắn nhỏ kia nhanh chóng bay lên, trong khi gần như tất cả tu sĩ nơi đây đang trợn mắt há hốc mồm, thân hình của nó bỗng nhiên bành trướng lên, bất ngờ khôi phục lại bản thể. Một con Hải Long khổng lồ dài vạn trượng ở trong thiên địa này rít gào lao thẳng tới Xích Hồn Tử.
– Kim… Kim Tôn… … Hải Long!!!
Xích Hồn Tử cảm thấy như mình đang nằm mơ