Khói độc trong biển lừa dần tán loạn biến mất, một cỗ cuồng phong cuốn qua dập tắt hỏa diễm, để lộ hai đoạn thi thể Ngô Công cháy đen ở trên mặt đất.
Liễu Minh không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Độc trùng này không ngờ đối với hỏa diễm có kháng tính khá cao. Nếu không thì ở trong biển lửa đã hóa thành tro tàn, cũng không thể lưu lại thi thể như thế này.
Nhưng vào lúc này.
– Vèo!
Bạch Cốt Hạt đang đứng bên cạnh Liễu Minh, nhoáng cái đã đến bên cạnh thi thể Ngô Công, hai cái càng điên cuồng cắn xé. Sau đó kẹp trên càng hai thứ đồ vật.
Một thứ là một viên thịt đỏ tím, còn một thứ là một viên linh thạch xanh biếc.
Viên thịt chỉ lớn cỡ nắm tay, từ trong thỉnh thoảng nhỏ ra một giọt chất lỏng màu tím rơi xuống mặt đất, khiến mắt đất xuất hiện một lỗ thủng nhỏ.
Viên thịt này chính là túi độc trong cơ thể của Ngô Công.
Về phần viên linh thạch màu xanh biếc chính là mộc linh thạch nhưng sau khi Liễu Minh cẩn thận nhìn lại thì màu sắc của nó đục hơn mộc linh thạch bình thường rất nhiều.
Chưa đợi Liễu Minh quan sát đánh giá xong, Bạch Cốt Hạt đã há miệng cho cả túi độc nuốt vào trong bụng. Sau đó thì kêu lên những tiếng quái mình, ban đầu ở bên ngoài cơ thể nhanh chóng khuếch tán, khiến cho thân hình Bạch Cốt Hạt khẽ run lên vài cái rồi nằm bất động trên mặt đất.
Liễu Minh thấy vậy, vội vàng thúc giục Thông Linh Thuật câu thông với Bạch Cốt Hạt. Nhưng thần thức của Bạch Cốt Hạt đã chìm vào trong hôn mê không có phải ứng gì.
Liễu Minh nhướng mày, cũng không có lộ ra vẻ kinh hoảng. Hắn biết Bạch Cốt Hạt rất có linh tính, nó đã chủ động thôn phệ túi độc, hơn phân nửa sẽ không có chuyện gì.
Nhưng hắn sợ Bạch Cốt Hạt hôn mê vài ngày thì thật phiền phức.
Phải biết rằng đã hơn mười ngày trôi qua, đây cũng là thời điểm mấu chốt có khả năng xảy ra xung đột kịch liệt với đệ tử các tông môn khác. Nếu thiếu Bạch Cốt Hạt trợ giúp, thực lực của Liễu Minh cũng giảm bớt non nửa.
Liễu Minh đang tự đánh giá thì ban độc trên người Bạch Cốt Hạt đã khuếch tán đến toàn thân, cự ngao cũng buông lỏng. Mộc linh thạch bị Bạch Cốt Hạt kẹp chặt cũng rơi xuống, đồng thời lục khí tuôn ra cuồn cuộn bao phủ thân thể Bạch Cốt Hạt vào bên trong.
Liễu Minh do dự một chút rồi mới tiến lên vài bước nhặt viên mộc linh thạch lên cẩn thận quan sát.
Khoảng cách gần như này, Liễu Minh mới phát hiện ra viên linh thạch này ẩn chứa những sợi tơ màu trắng sữa, hơn nữa lại tản ra mọt mùi tanh nhàn nhạt.
Trong lòng Liễu Minh khẽ động, hắn nhanh chóng lấy ra Linh Vật Bách Khoa Toàn Thư tìm kiếm một hồi, nhưng không có tìm thấy đồ vật nào cùng loại có ở trong điển tịch.
Xem ra chiến lợi phẩm này chỉ có thể đợi sau khi rời khỏi đây tìm người phân biệt một chút.
Liễu Minh tự đánh giá trong lòng, ánh mắt lại quan sát bốn phía hang đá, đi tới một mặt thạch bích gần đó.
Thừa dịp Bạch Cốt Hạt không thể hành động, Liễu Minh muốn thu nhặt mộc linh thạch ở trong hang đá cùng với những khoáng thạch không biết tên khác. Nói không chừng trong số đó sẽ khiến cho hắn kinh hỉ bất ngờ.
Từng viên mộc linh thạch được Liễu Minh dùng thanh đoản kiếm màu xanh cạy ra. Liễu Minh thu được chừng năm mươi, sáu mươi viên.
Phần lớn đều là những viên linh thạch nhỏ bằng ngón tay cái, viên to nhất cũng không quá hai nắm tay. Nhưng trong đó không ngờ lại phát hiện ra hai viên mộc linh thạch trung phẩm, cả hai đều lớn bằng quả trứng gà. Mộc linh thạch trung phẩm lớn như vậy cho dù ở ngoại giới cũng không nhiều. Bán hai viên linh thạch này cũng chắc cũng phải được bảy tám ngàn linh thạch.
Nhưng còn những khoáng thạch khác, lại làm cho Liễu Minh có chút thất vọng. Phần lớn đều là những thứ có giá trị không cao.
Liễu Minh chỉ có thể lựa chọn mấy khối có giá trị cao nhất. Còn những thứ khác hắn cũng lười nhặt.
Sau khi cho hết toàn bộ linh thạch và khoáng thạch vào trong khăn Tu Di, Liễu Minh lại liếc mắt nhìn Bạch Cốt Hạt.
Bạch Cốt Hạt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, lắc đầu vài cái, Liễu Minh chậm rãi đi đi lại lại trong hang động nhìn xem bản thân mình có bỏ sót thứ gì không.
Một lát sau, ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía khe hở mà Ngô Công chui ra, trong lòng khẽ động. Liễu Minh dùng tay gõ nhẹ vào thạch bích ở bên cạnh khe hở. Những tiếng thùng thùng cộng hưởng phát ra.
Hai mắt Liễu Minh sáng lên. Tay áo khẽ vung lên, đoản kiếm màu xanh lại xuất hiện trong tay.
Một đạo kiếm quang dài hơn thước mạnh mẽ chém lên thạch bích. Một lỗ thủng hình tròn xuất hiện trước mặt. Nhưng bên trong tối om không hề có chút anh sáng, Liễu Minh không dám tùy tiện đi vào.
Miệng Liễu Minh lẩm bẩm niệm chú, một hỏa cầu đỏ thẫm bắn ra bay vào bên trong hắc động, cũng lơ lửng bất động ở trên không trung.
Trong hắc động bây giờ toàn một màu đỏ, hắc ám đã bị xua tan không còn một mảnh.
Liễu Minh nhìn rõ quang cảnh bên trong, thần sắc khẽ động, cúi người chui vào bên trong.
Hang động này chỉ rộng chừng ba bốn trượng, trên mặt đất chất đầy xương trắng. Hơn nữa còn có những lớp cỏ khô cứng, mà ở nơi hẻo lánh ẩm ướt nhất có hai quả trứng lớn vằn tím, tản mát ra sinh cơ dào dạt.
Hiển nhiên hai quả trứng này đều do đầu Ngô Công kia để lại.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng mừng rỡ.
Vừa rồi đầu Ngô Công kia lợi hại như vậy, trứng của nó hơn phân nửa có cấp bậc không thấp. Cho dù chính bản than hắn ấp nở rồi bồi dưỡng hay là mang ra ngoài bán, giá trị tuyệt đối không nhỏ.
Liễu Minh nhanh chóng lấy ra một cái hộp ngọc đặt hai quả trong vào bên trong, lại dùng khăn Tu Di cất kỹ. Sau đó Liễu Minh mới kiểm tra đống hài cốt trên mặt đất.
Đáng tiếc, đây đều là xương cốt của những yêu thú cấp thấp.
Liễu Minh không có bất kỳ phát hiện nào khác, lúc này mới lui ra ngoài.
Liễu Minh không có thêm bất cứ phát hiện nào khác mới trở lại hang đá ban đầu. Thời gian còn lại, Liễu Minh tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chan ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Trong lòng Liễu Minh quyết định, tối đa chỉ có thể chờ Bạch Cốt Hạt nửa ngày. Nếu sau nửa ngày, Bạch Cốt Hạt không có tỉnh lại, hắn sẽ thu vào trong túi Dưỡng Hồn, sau đó tiếp tục lên đường tầm bảo.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Ước chừng một canh giờ sau, lục khí ngoài thân Bạch Cốt Hạt bắt đầu quay cuồng. Bằng mắt thường có thể thấy được lục khí đang dùng tốc độ chuyển biến cực nhanh chuyển thành màu tím giống như khói độc mà Ngô Công phun ra.
Xem sương màu do Bạch Cốt Hạt thả ra khiến mặt đất xung quanh từ từ biến thành màu đen, tuy rằng độc tính còn kém sương mù do Ngô Công thả ra nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.
Bạch Cốt Hạt không ngờ chỉ cần thôn phệ túi độc của Ngô Công, không ngờ có thể kế thừa hơn phân nửa thần thông của Ngô Công.
Ở trong sương mù kêu lên một tiếng, sương mù màu tím biến mất không thấy đâu, thân hình Bạch Cốt Hạt lại hiện ra một lần nữa.
Lúc này ngoại trừ bên thân Bạch Cốt Hạt ngưng tụ ra một ít vết ban màu tím sậm thì những thứ khác vẫn giống như trước kia.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, tâm thần câu thông với Bạch Cốt Hạt.
Sau một khắc, Bạch Cốt Hạt lay động cái đầu, há miệng phu ra một đoàn sương mù màu tím về phía thạch bích.
– Phanh!
Sương mù vừa bay ra tới gần thạch bích. Trong khoảnh khắc thạch bích bị ăn mòn.
Liễu Minh thấy vậy, tỏng lòng rất thỏa mãn. Lúc này hắn không chần chờ nữa, đứng dậy, vỗ tay vào túi Dưỡng Hồn bên hông, một cỗ hắc khí cuốn ra thu Bạch Cốt Hạt vào bên trong.
Sau đó Liễu Minh lại bấm niệm pháp quyết thi triển Đằng Không Thuật bay lên.
Nhưng chờ Liễu Minh vừa mới từ trong thông đạo bay lên, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đạo huyết quang. Là một trường nhận sắc bén màu máu như thiểm điện xuất hiện trước cổ Liễu Minh muốn chém đứt đầu hắn.
Tuy đang bay lên, nhìn Liễu Minh như không có đề phòng gì. Nhưng Liễu Minh từ nhỏ đã sống ở trên Hung Đảo, tu tâm dưỡng tính vô cùng tốt. Qua nhiều năm cẩn thận đã thành một thói quen. Một tay khẽ đảo, Thanh Nguyệt Kiếm lóe lên trực tiếp ngăn cản trước người.
Nhưng một tiếng nổ lớn vang lên. Liễu Minh chỉ cảm thấy hai tay mình nóng ran. Thân hình không thể nào ngăn cản được lực va chạm cực lớn vừa rồi mà bay ra ngoài thông đạo, đụng lên hốc cây.
Liễu Minh dưới tình huống kinh sợ muốn ổn định thân hình thì bên tai truyền đến những âm thanh quen thuộc. Bảy tám đạo Phong Nhận bắn tới, muốn chém hắn thành mấy đoạn.
Nếu đổi là là những đệ tử bình thường khác, bị tập tích mãnh liệt như vậy, Pháp lực trong cơ thể kích động căn bản không kịp phòng ngự.
Nhưng Liễu Minh chỉ biến sắc, thần niệm khẽ động. Một tay vung lên những sợi tơ từ trong cơ thể thoát ra đan vào nhau tạo thành một tầng hư ảnh màu xanh nhạt, đồng thời thân thể mềm mại giống như không có xương cốt khẽ uốn khúc lướt đi trên mặt đất.
Hơn phân nửa Phong Nhận đều bị Liễu Minh dùng động tác không tưởng tránh thoát. Nhưng vẫn có ba đạo Phong Nhận chém vào bên trong, phát ra những tiếng trầm đục rồi tán loạn mà diệt.
Thân hình Liễu Minh lại khôi phục trở về bình thường như cũ. Lúc này hắn cũng ở cách hốc cây mấy trượng.
Trên ngực Liễu Minh xuất hiện vài viết thương dài và nhỏ, máu tươi từ đó chảy ra. Cũng may vết thương không sâu, Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh nhanh chóng khiến cho miệng vết thương khép lại, máu cũng ngừng chảy.
Cùng lúc đó, trên người Liễu Minh tầng lưới hư ảnh màu xanh nhạt cũng hóa thành thực. Rõ ràng rất nhiều nhánh dây đan xem vài nhau tạo thành áo giáp, tuy nhìn đơn giản nhưng đủ để bảo hiểm những chỗ trí mạng trên người.
Lúc trước còn ở trong tông môn Liễu Minh đã gieo trồng một hạt giống linh đằng ở cánh tay, bây giờ nó hòa thành một kiện áo giáp bảo vệ toàn thân.
Nếu không phải đối phương đánh lén quá đột ngọt, áo giáp chưa kịp thực thể hóa, bằng không Liễu Minh cũng không có bị thương như vậy.
Nhưng lúc này sắc mặt Liễu Minh khó coi dị thường. Trong đó non nửa là vì thi triển Huyết Đằng Thuật khiến cho hắn đau nhức kịch liệt. Một nửa còn lại là do cách đó không xa có một đôi nam nữ liên thủ đánh lén hắn.
Nam tử một thân huyết bào, một thanh hoành đao, mặt mũi đầy sát khí, bộ dáng hai mươi tám tuổi. Nữ mặc bộ quần áo của Phong Hỏa Môn, thân hình đầy đặn xinh xắn, cặp mắt hoa đào, trong tay cầm một thanh đoản thước.
Hai người đều có biểu hiện giật mình. Hiển nhiên vừa rồi đánh lén không thành công khiến cho bọn hắn rất bất ngờ.