Nhưng Liễu Minh xem cả buổi, trừ những sợi lông nhỏ bên ngoài ra thì thật sự không có điều gì khác thường!
Đại khái là như thế, lúc trước người đến đây không có phát giác ra những quả đào này là linh quả. Nếu không tuyệt đối sẽ không lưu lại đến một quả ở trên cây.
Liễu Minh tiếp tục kiểm tra những quả linh đào ở trên mặt đất rồi dùng khăn Tu Di thu lại toàn bộ. Liếc nhìn những cây đào ở xung quanh, bỗng nhiên Liễu Minh đi qua, hay tay khẽ không ôm lấy một linh thụ dùng hết khí lực toàn thân.
– Oanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, cả cây đào lóe sáng, vậy mà không có bị Liễu Minh nhổ lên.
Trong lòng Liễu Minh cả kinh, hai tay dùng sức bỗng nhiên biến đổi, thay đổi dao động nhổ lên.
Thế nhưng linh thụ mặc dù lắc lư run nhè nhẹ, vô số lá cây rụng xuống. Nhưng linh thụ cuối cùng vẫn thành thành thật thật cắm sâu vào đất, không hề buông lỏng chút nào.
Liễu Minh thấy vậy không hề tức giận mà còn cuồng hỉ.
Hắn buông lỏng hai tay, tay áo vung lên, trong tay lập tức xuất hiện một thanh đoản kiếm thanh mang mênh mông. Hắn quay người đi đến vị trí trung tâm của mười cây đào. Mấy đạo kiếm khí màu xanh mênh mông đan xen vào nhau.
Một lát sau, Liễu Minh sử dụng kiếm khí cắt một cái hố sâu ba bốn trượng. Nhìn thấy rậm rạp chằng chịt những rễ cây vừa thô vừa to còn một mực cắm sâu xuống dưới bùn đất, không biết là sâu bao nhiêu. Sắc mặt Liễu Minh tràn ngập vui mừng.
Lúc này, kiếm khí trong tay hắn cuồng chuyển không ngớt, một mực đào dọc theo rễ cây sâu xuống bảy tám trượng, rốt cuộc Liễu Minh cũng ở trong đám rễ cây rậm rạp chằng chịt tìm được một đám đất sát màu vàng kim.
Liễu Minh vừa nhìn thấy chỗ đất sét màu vàng kim này, nét mặt vui mừng quá đỗi.
Hắn hít sâu một hơi, lấy ra một cái hộp ngọc, tay áo vung lên, một cỗ lực lượng âm nhu vay vọt ra, Liễu Minh đào được nguyên vẹn một nắm đất sét màu vàng kim đặt vào bên trong hộp ngọc.
Liễu Minh hơi cúi người, từ trong bùn đất xung quanh rút ra một cái rễ cây dài nửa xích chặt đứt. Sau đó hắn lại chọc trực tiếp vào trong lớp đất sét màu vàng kim.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Rễ cây tiếp xúc với đất sét màu vàng kim lập tức dựng thẳng đứng lên, toàn thân biến thành màu xanh, tiếp đó dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khai hoa nẩy mầm, dần dần sinh ra một cành non.
– Quả nhiên là tức thổ! Nếu không những cây đào bình thường kia cũng sẽ không biến thành linh mộc, càng không có khả năng kết xuất ra những trái cây có hiệu quả gia tăng Pháp lực. Tức thổ này có thể mang ra ngoài, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu Linh Thực Sư cùng Luyện Đan Sư điên cuồng.
Liễu Minh cuồng hỉ, thì thào kêu lên. Một tay khẽ động, hắn nhổ rễ cây ra khỏi tức thổ. Sau đó đậy nắp hộp lại, vạn phần cẩn thận thu lại.
Nếu không phải lúc trước hắn từng xem qua một bản điển tịch, phàm ra sâu trong lòng đất nơi có linh mộc sinh sống sẽ có một phần tỉ lệ rất nhỏ tìm được tức thổ. Nếu không Liễu Minh cũng không có đào sâu xuống dưới mặt đất để đi tìm kiếm như vậy.
Tức thủ nhìn như không có chút thu hút nào, nhưng ở bên ngoài mỗi một lượng đều dùng vạn linh thạch để tính toàn. Nhưng mà dù có tiền cũng không mua được, đơn giản vì không có người nguyện ý bán ra.
Bởi vì tức thổ đối với việc gieo chồng linh dược có hiệu quả gia tăng dược hiệu, lại rút ngắn được thời gian thành thục. Hơn nữa tức thổ còn là một loại nguyên liệu để luyện chế một kiện Linh Khí đan đỉnh. Thậm chí Phù Khí hạ phẩm đan đỉnh nếu được trộn nào một ít tức thổ, cũng có thể tăng lên một cấp bậc, trở thành Phù Khí trung phẩm.
Một kiện Linh Khí đan đỉnh đối với một vị Luyện Đan Sư có ý nghĩa vô cùng to lớn, là chuyện mà ai ai cũng biết.
Nói như vậy, nếu như một bên xuất ra mười kiện Linh Khí phẩm giai không thấp, một bên thì xuất ra một kiện Linh Khí hạ phẩm đan đỉnh thì bất luận vị Luyện Đan Sư nào cũng không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.
Bởi vì chỉ cần có thể luyện hóa, tâm thần tương liên với kiện Linh Khí đan đỉnh xong, bất luận là vị Luyện Đan Sư nào khi luyện đan đều có xác xuất thành công tăng lên một phần tư, thậm chí là một phần ba.
Hiệu quả tăng phúc như vậy, bất luận là một vị Luyện Đan Sư nào nằm mộng cũng muốn có được.
Hơn nữa tức thổ vô cùng quan trọng. Liễu Minh vừa mới thu một khối tức thổ lớn cỡ nắm tay, nhưng trên thực tế nó cũng nặng tới ba cân.
Chỉ cần một nắm đất vậy thôi nhưng cũng hơn xa những gì Liễu Minh thu hoạch được.
Nhưng nếu tức thổ mà bị những người khác nhìn thấy, chỉ sợ là Dương Kiền cũng không nhịn được mà ra tay cướp đoạt chứ đừng nói chi đến những đệ tử của tông môn khác.
Liễu Minh cưỡng chế sự hưng phấn ở trong lòng, thân hình khẽ động, bay ra khỏi cái hố, một lần nữa trở lại mặt đất. Nhưng ánh mắt nhìn về phía sau không khỏi nao nao.
Hơn mười cây đào giờ đây đều trở nên héo rũ, tất cả lá cây đều rụng xuống. Hơn nữa toàn thân cũng không có lấy một màu xanh.
Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng vận chuyện, bỗng nhiên hai tay bấm niệm pháp quyết. Hơn mười hỏa cầu bắn ra bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát, tất cả cây đào đều bị hỏa diễm bao phủ, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Liễu Minh vẫn không có dừng tay, đoản kiếm màu xanh trong tay lại sáng lên, chém về cái hố to ở trung tâm bảy tám đạo kiếm khí. Từng khe rãnh sâu xuất hiện, mặt đất xung quanh cũng bị phá hư không nhìn ra chút dấu vết nào.
Lúc này Liễu Minh mói thỏa mãn thu đoản kiếm lại. Quay người trở vào trong thạch động, bắt đầu ngồi xuống luyện hóa Nguyên lực tinh thuần mà lúc nãy hắn có được khi ăn quả đào.
Một giờ sau, Liễu Minh mở mắt, sắc mặt thay đổi, biểu tình ngưng trọng.
Nguyên lực ẩn chứa trong linh đào so với tưởng tượng của hắn còn tinh thuần hơn rất nhiều. Trong thời gian ngắn Liễu Minh có thể chuyển hóa hoàn toàn thành Pháp lực, nhưng số lượng lại quá ít, chỉ có thể bằng một tháng khổ tu của hắn mà thôi.
May mắn lần này thu hoạch được gần một trăm quả linh đào, chỉ cần ăn vào một nửa, Pháp lực của hắn cũng tăng đến trình độ Linh Đồ hậu kỳ đại viên mãn.
Nhưng những linh đào này nếu mang ra ngoài, hơn phân nửa phải giao cho tông môn. Như vậy kế hoạch gia tăng Pháp lực của hắn sẽ tan vỡ.
Xem ra mấy ngày trước khi rời khỏi Bí Cảnh, phải tìm cơ hội ăn toàn bộ chỗ linh đào này mới được.
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, hắn đứng dậy rời thạch động, tiếp tục tìm kiếm linh dược trên đỉnh núi.
…
Huynh muội Lam thị cơ hồ đồng thời giương mắt nhìn nhau. Cả hai không nói hai lời bay thẳng lên đỉnh núi. Nửa canh giờ sau, hai người đã đứng trên đỉnh núi, quan sát mọi thứ xung quanh.
– Huynh trưởng, huynh có cảm ứng gì không.
Tiểu kiều nữ nhìn nam tử nói.
– Yêm tâm! Cho dù hắn có ẩn nấp ở dưới mặt đất vạn trượng ta cũng có thể tìm ra hắn.
Lửa nóng trong mắt nam tử đại thịnh, hai mắt khép lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên mặt đồng thời xuất hiện Linh Vân màu lam nhạt.
Đang nói chuyện, nam tử ắt đầu chậm rãi đi lại, tuy hai mắt đã nhắm nhưng hắn giống như có thể nhìn thấy hết thảy vọi thứ xung quanh. Hắn chậm rãi vượt qua mấy cây đại thụ, trực tiếp đi về phía trước.
Lông mày tiểu kiều nữ nhảy lên, giữ im lặng theo sát phía sau.
Thời gian cạn chén trà qua đi, nam tử Hải tộc bỗng nhiên mở hai mắt, có chút hưng phấn kêu lên:
– Đại khái chính là chỗ này.
Vừa dứt lời, hắn giương mắt nhìn, nhưng nhìn rõ ràng quái vật khổng lồ trước mắt, không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Trước mặt hắn là một núi đá cực lớn màu xám trắng cao vài chục trượng.
– Huynh trưởng, huynh cảm ứng chính là chỗ này?
Tiểu kiều nữ nhìn núi đá trước mắt mấy lần, nhướng mày nói.
– Có lẽ không sai!
Nam tửu Hải tộc đi xung quanh cự thạch vài vòng, ngưng trọng nói.
– Cái này đơn giản thôi, đánh vỡ khối nham thạch này ra, nhìn xem bên trong có thứ đồ vật gì chẳng phải sẽ biết sao?
Tiểu kiều nữ khẽ cười một tiếng nói.
– Tiểu muội nói lời này có đạo lý, muội lùi lại phía sau đi.
Lúc này, nam tử gật đầu, sờ lấy một tấm Phù Lục ở trong tay áo. Bên ngoài thân thể hiện ra một tầng hào quang màu xanh dày đặc. Sau đó hắn mới hít sâu một hơi, hai tay đặt lên mặt đá.
Sau một khắc, mười ngón tay hắn khẽ run lên, mười đạo sóng địa chấn quỷ dị vô thanh vô tức chui vào bên trong nham thạch.
– Oanh!
Cực thạch màu xám trắng hóa thành một đống đá vụn, sụp đổ.
Nam tử nhanh chóng bay ngược về sau mười trượng, đứng song song với tiểu kiều nữ nhìn núi đá đổ vỡ.
Nhưng bên trong rỗng tuếch, bóng dáng Xích Giao cũng không thấy đâu.
Lúc này, nam tử Hải tộc không khỏi ngẩn ngơ.
Ánh mắt tiểu kiều nữ lóe lên, đi về phía đám vụn thạch chồng chất. Sau khi kiểm tra một chút lại nhặt lên một vật gì đó.
Là một tấm lân phiến óng ánh bằng bàn tay, phía trên còn có một vệt máu đỏ.
– Giao lân! Không có khả năng, chửng lẽ thứ ta cảm ứng được chính là nó?
Nam tử Hải tộc thấy vậy, không khỏi kinh sợ nói.
– Cái này có thể không nhất định. Giao lân có khí tức Giao Long cực kỳ nhỏ bé, không có khả năng hấp dẫn huynh trưởng đến nơi này. Trừ phi đây là nghịch lân ở cổ của Xích Giao!
Tiểu kiều nữ chậm rãi nói.
– Nghịch lân? Điều này không có khả năng. Mỗi một miếng nghịch lân đối với Giao Long, có thể ngang hàng với Giao Châu, tại sao hắn có thể tùy ý vứt bỏ ở chỗ này.
Nam tử Hải tộc chấn động.
– Dưới tình hình như thế này. Nếu như đầu Xích Giao kia ngay cả tính mệnh cũng khó giữ thì nó bỏ lại miếng nghịch lân này cũng không có gì lạ. Huynh trưởng, huynh thử tìm kiếm trong đống đá vụn kia một chút, xem có thể tìm ra những thứ gì khác không?
Tiểu kiều nữ mỉm cười, nói.
– Được!
Nam tử Hải tộc lại bấm niệm pháp quyết, một cỗ lực lượng từ trên người hắn tuôn ra đánh bay tất cả đá vụn trước mặt.
Phía dưới có một cái động đất rất lớn.
– Quả nhiên phía dưới còn có Huyền Cơ khác. Đầu Xích Giao kia khẳng định là trốn ở trong đó.
Nam tử Hải tộc thấy hắc động, cuồng hỉ kêu lên.
– Đầu Xích Giao kia ở bên dưới là thực nhưng huynh trưởng nên cẩn thận một chút.
Ánh mắt tiểu kiều nữ lóe lên, nhắc nhỏ nói.
– Ta tự nhiên biết rõ.
Nam tử Hải tộc vung tay áo lên. Một lưỡi đoản nhận xuất hiện trong tay, ngưng trọng đáp ứng. Sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, một hỏa cầu xuất hiện bay vào trong động.