Lăng Thiên Truyền Thuyết

Q.2 - Chương 24 - Kinh Nghiệm Không Đủ

trước
tiếp

Lăng Thần rất nhanh liền thả diều hâu bay đi, hoan hỷ ngồi bên cạnh Lăng Thiên. Tay ngọc khẽ mân mê vai hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn còn ửng hồng sau cuộc chiến. Nàng sớm đã nghe Lăng Thiên nói người này chính là cao thủ nhất lưu đương thế, đêm nay mình không ngờ có thể cùng hắn đánh ngang tay, còn một đối hai nữa, Lăng Thần trong lòng có chút hưng phấn.

Nhìn Lăng Thần mặt đầy vẻ khoa trương, Lăng Thiên không khỏi thấy tức cười, nhưng biết rằng hiện tại tuyết đối không phải là lúc nên cười. Trong khoản ứng biến đối địch của Lăng Thần còn có rất nhiều thiếu sót, trận chiến đêm nay, tuy không tỏ ra thua kém, nhưng Lăng Thiên hiểu rõ thực lực của Lăng Thần lại biết rằng, Lăng Thần thực tế đã rơi vào thế hạ phong. Không phải là về vấn đề công lực, cũng không phải là về vấn đề chiêu thức, trên thực tế, kiếm chiêu mà Lăng Thiên truyền cho nàng, chỗ tinh diệu của nó so với người áo đen thì cao hơn không chỉ một bậc.

Lăng Thần rơi vào thế hạ phong hoàn toàn là do kinh nghiệm không đủ. Nếu hiện tại Lăng Thiên khen ngợi nàng, vậy thì đối với sự trưởng thành sau này của Lăng Thần sẽ có ảnh hưởng xấu.

Thấy Lăng Thiên mặt trầm tư nhìn mình, Lăng Thần vốn đang cao hứng từ từ thôi cười, thấp thỏm nhìn Lăng Thiên, nhất thời có chút không biết nên làm gì.

“Nàng không phải là rất cao hứng sao? Nàng là một tiểu nha đầu mới mười sáu, mười bảy tuổi, không ngờ có thể quyết một trận thư hùng với cao thủ nhất lưu đương thế, hoàn toàn không lép vế, chắc là có chút dương dương đắc ý phải không?” Nhìn Lăng Thần, sắc mặt của Lăng Thiên có chút lạnh lùng.

“Ực…” Lăng Thần lại nhìn trộm sắc mặt của Lăng Thiên, không khỏi cúi thấp đầu xuống, lông mi không ngừng chớp chớp, vành mắt cũng đỏ lên.”

Một chiêu ‘trung cung cấp tiến’ của nàng, thời cơ dùng có đúng không? Nàng xuất thủ sớm một chút là có thể lập tức giành được lợi thế tuyệt đối, nhưng nàng tham công liều lĩnh, nếu người áo đen đó ứng phó thích hợp, nàng sớm đã thua rồi, thậm chí còn thụ thương nữa.”

“Còn có một chiêu tương tự như ‘lao yến song phi” đó của người áo đen, ta đã dạy nàng cách phá loại chiêu thức đó, nhưng nàng có dùng không? Nếu không phải là kiếm chiêu của nàng tinh diệu hơn xa bọn họ, hôm nay, nàng ngay cả muốn thối lui cũng khó. Thời gian chiến đấu thì dài, chiêu thức của nàng sẽ có thể bị nắm bắt, tới lúc đó sẽ rất là gay go!” Lăng Thiên trầm giọng giáo huấn.

Nhìn bộ dạng sắp sửa òa khóc của Lăng Thần, Lăng Thiên cũng cảm thấy lời nói của mình hơi quá nặng, cũng chẳng có cách nào khác, nếu không thể để Lăng Thần nhớ kỹ lần giáo huấn này, sau này đợi tới lúc động thủ với cường địch chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt.

Hôm nay rơi một chút nước mắt, so với ngày sau đổ máu thì tốt hơn nhiều!

Lăng Thần thõng tay đứng thẳng, không dám nói gì.

Ngữ khí của Lăng Thiên cũng hòa hoãn lại, nói: “Đừng nghĩ rằng những lời này là thừa, vấn đề này chì là vì kinh nghiệm lâm địch của nàng không đủ, cho nên mới xuất hiện, sau này kinh nghiệm dồi dào cũng sẽ tự biến mất thôi.”

Lăng Thần quệt nước mắt, khịt mũi nói :”Vâng, công tử, Thần nhi biết mình sai rồi.”

Lăng Thiên thở dài một hơi, nói cũng đã nói rồi, với sự thông minh của Lăng Thần, tất nhiên có thể lĩnh hội ý tứ của mình. Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Nàng phải nhớ, cao thủ chân chính khi đối địch, không thể cho đến lúc nhìn thấy chiêu thức của địch nhân mới nghĩ xem dùng chiêu nào để phá giải, phải tự mình luyện võ công thật thông thuộc, khi lâm trận, không cần nghĩ, tay nàng tự nhiên đã sử ra chiêu số thích hợp, loại cảm giác này, ta gọi là tác thủ cảm! Hoặc có thể nói, là bản năng của người trong võ lâm! Đối với người bình thường mà nói, chân tay không nhanh bằng tốc độ suy nghĩ; nhưng đối với một võ giả, tốc độ của chân tay nhất định phải nhanh hơn suy nghĩ. Nếu đợi tới lúc nàng nghĩ rõ ràng rồi mới gặp chiêu phá chiêu, vậy thì chỉ sợ tính mạng của nàng sớm đã nằm trong sự khống chế của địch nhân rồi! Nhưng sau khi nàng nắm vững được loại bản năng này, cho dù đánh không lại, nàng cũng vẫn có thể dùng chiêu để chống đỡ, mà tuyệt đối không phải lo gì về tính mạng!

Mắt Lăng Thần vẫn đẫm lệ, nhưng đã chìm vào luồng suy nghĩ, lẳng lặng lĩnh hội ý tứ trong những lời nói này của Lăng Thiên. Thân hình yêu kiều dựa sát vào lòng Lăng Thiên, đầu tựa lên ngực hắn, đôi tay ngọc cũng bất tri bất giác ôm lấy lưng Lăng Thiên…

Lăng Thiên vuốt mái tóc mềm mại của nàng, khóe miệng nở ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy, trong gian phòng, vừa rồi còn đầy điện chớp sấm gào, nháy mắt đã biến thành ôn tình ấm áp. Hai người đều im lặng, tuy giờ đã rất khuya, nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ, đèn dầu trên bàn cháy bập bùng, ngọn lửa nhảy múa vui sướng trong lồng đèn, bụp một tiếng nổ ra một cái hoa đèn, lập tức tăng thềm vài phần vui tươi cho căn phòng…

Hai ngày sau, Lăng Thiên mỗi ngày khi trời vừa sáng liền mang Lăng Thần nữ mặc nam trang ra khỏi phủ, tất cả mọi người đều biết, Lăng đại công tử đến hoàng cung, trên thực tế, hai ngày này Lăng Thiên chính là ở ngoài thành dạy chiêu thức cho đám người Phong Vân Lôi Điện Trì, đề thăng thực lực của bọn họ thêm một bước. Trong hoàng cung thì tửu khí ngút trời, Lăng phủ biệt viện thì lại kiếm khí xung thiên.

Buổi tối ngày hôm đó sau trận chiến của Lăng Thần, ngày hôm sau liền báo kết quả cho đám người Phong Vân Lôi Điện Trì, khiến cho năm người chịu đả kích lớn! Bọn họ hiện tại còn không phải là đối thủ của Lăng Thần, mà người áo đen đó không ngờ khi đấu với Lăng Thần còn có thể chiếm chút ưu thế! Vừa nghe thấy tin tức này, năm người đều đỏ cả mắt. Mấy ngày này ai ai cũng luyện kiếm đến tối mịt, cho đến khi toàn thân ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được mới thôi, dù vẫn có chút không tình nguyện.

Mà Lăng Thiên cũng không tiếc đem kinh nghiệm chiến đấu, chiêu thức tinh diệu của mình truyền thụ cho họ. Trong huấn luyện, mấy tiểu tử này tuy không chịu được mà luôn miệng kêu khổ, nhưng cũng càng lúc càng liều mạng, nhìn bọn chúng tập luyện, Lăng Thiên cũng thây yên tâm.

Còn Ngọc gia tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan và Vệ Huyên Huyên từ sau ngày hôm đó, không thấy Lăng Thiên xuất hiện trong hậu viện, liền dứt khoát tìm đến trước điện. Ngọc Băng Nhan sau khi dịch dung nhìn không có gì xuất chúng thì không sao. Nhưng Vệ Huyên Huyên thì lại không làm vậy. Đám hoàn khố thấy đột nhiên xuất hiện một vị đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, không đứa nào là không vây lấy xun xoe nịnh bợ, đặc biện là bọn ba huynh đệ Dương gia và Nam Cung Nhạc, Vương Bác, ánh mắt nhìn Vệ Huyên Huyên quả thực là như muốn nuốt lấy nàng! Khiến cho vị mỹ nhân trước giờ vẫn luôn thanh cao này vô cùng khổ não.

Đằng đẵng cả một ngày hôm sau, vẫn không thấy Lăng Thiên xuất hiện, hai nàng vô cùng thất vọng. Vệ Huyên Huyên vốn muốn vào ngày thứ ba không đi tham gia thịnh hội vớ vẩn gì đó, nhưng Ngọc Băng Nhạn lại một lòng muốn tìm Lăng Thiên bái sư học vẽ ở thịnh hội, kiên quyết kéo nàng đến tiền điện.

Mỹ nhân lại một lần nữa xuất hiện, một đám hoàn khố tràn đầy hăng hái, nhảy lên nhảy xuống trước mặt hai nàng như hiến vật quý, nhưng hai nàng không thấy Lăng Thiên sớm đã vô cùng thất vọng càng không thèm để ý đến đám hoàn khố, vội vàng tìm một cái cớ rồi cáo từ bỏ đi.

Trên đường về phủ, hai nàng đều có chút buồn bực không vui. Đặc biệt là Ngọc Băng Nhan trong lòng đầy ngờ vực: Tên gia hỏa này mang một cái danh hoàn khố, nhưng lại không tham gia loại thịnh hội này. Không tránh khỏi có chút không hợp với hai chữ ‘hoàn khố’. Có điều nghĩ từ một phương diện khác thì trong lòng lại thấy thoải mái: Tên gia hỏa này ngay cả thịnh hội mà hoàng thượng đích thân hạ chỉ mời dự mà cũng dám không tới, có thể thấy tên hoàn khố này ngạo mạn đến cực điểm!

Nghĩ tới điểm này, tâm tình phiền muộn của Ngọc Băng Nhan đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, nhịn không được bật cười khúc khích.

Ở bên cạnh, Vệ Huyên Huyên phải chịu đựng nỗi khổ bị đám hoàn khố quấy rầy đang ôm đầy một bụng buồn bực, thấy Ngọc Băng Nhan không ngờ lại bật cười, trong lòng không khỏi thấy nghi hoặc, hỏi: “Muội muội sao vậy?”

Ngọc Băng Nhan cười nói: “Muội đang nghĩ tên gia hỏa đó thực sự là rất thú vị. Rõ ràng tài trí cao tuyệt, người ta muốn ẩn nhẫn đều không dễ dàng, nhưng hắn lại khăng khăng cố ý làm ngược lại, phách lối đến tận trời xanh; Nhưng không để ai hoài nghi, chỉ có thể cho rằng hắn là một hoàn khố tử đệ cường hoành bá đạo. Thịnh hội mừng công do hoàn thượng tự thân tổ chức, không ngờ lại hai ngày liên tục không có mặt, mặc dù như vậy thì chỉ có người mắng hắn vài câu thôi chứ cũng chẳng sao. Muội thực sự rất hiếu kỳ, những năm gần đây hắn giả vờ như thế nào?”

Nói tới đây, Vệ Huyên Huyên cũng mỉm cười, nghĩ tới tình huống mình trước đây khi nghe thấy danh tự này đều rất chán ghét, nhịn không được nói: “Quái nhân!”

“A a, Huyên Huyên tỷ, nếu không thì chúng ta ngày mai tới bái phỏng tên quái nhân này, sao hả?” Ngọc Băng Nhan mắt long lanh, cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.