Lăng Thiên Truyền Thuyết

Q.7 - Chương 45 - Quay Lại Thiên Tinh

trước
tiếp

Lăng Thiên trầm mặc đi về phía trước, không nói một lời. Thủy Không có thể hứa hẹn, có thể đáp ứng mọi yêu cầu, thậm chí không để lộ ra tâm cơ. Nhưng mà khi Lăng Thiên vẫn còn chưa thống nhất thiên hạ mà hắn đã có thể sắp xếp như vậy đã là mưu cao vô cùng. Tiếp xúc với một người xảo trá như vậy trên đời này Lăng Thiên mới chỉ gặp qua có vài người. Ngoài Thủy Mạn Không ra cũng chỉ mấy người như Ngọc Mãn Đường Tiêu Phong Hàn mà thôi.

Nhưng làm vậy cũng tránh cho Lăng Thiên một vấn đề khó. Hơn nữa cũng có thể duy trì huyết mạch của Thủy gia không bị đoạn tuyệt. Nhưng cái khó là ở chỗ, vô hình Lăng Thiên đã nợ một nhân tình. Xác thực là tính toán quá tuyệt. Lăng Thiên trầm mặc không nói. Mạn Không ha ha cười tiếp tục nói:“Những chuyện đó để nói sau, còn nói về chuyện tranh bá thiên hạ, Ngọc Mãn Lâu quả thật không thể khinh thường. Tuy giờ đây Lăng gia chiếm ưu thế nhưng nếu Ngọc Mãn Lâu liều mạng thì ngươi khó tránh khỏi đả kích; Hơn nữa, trận đấu này có khả năng sẽ kéo dài, một khi kéo dài thì đều không phải là chuyện tốt đẹp gì. Ta có một đề nghị, biết đâu lại có ích. Thiên Phong bên này hầu như đã không thành vấn đề. Chiến trường chính là Thiên Tinh đại lục. Cho nên Thiên Phong lấy danh nghĩa của Thuận Thiên Minh mà bình ổn, còn ta ở Thiên Phong cũng có sức ảnh hưởng nhất định. Ta nhất định sẽ xây dựng một hậu phương vững chắc. Phải đánh bại được Thiên Tinh thì mới có thể làm vua. Kể từ đó, muốn tiến thì tiến, muốn lùi thì lùi.”

Lăng Thiên hai mắt nhắm lại. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ suy ngẫm không nói một lời nào. Về phần hắn suy nghĩ gì thì không ai biết được.

Ba ngày sau đó. Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Ngọc Băng Nhan, Thủy Thiên Nhu lên đường quay lại Thiên Tinh. Hoàng Phủ Tống hai gia tộc đã tiêu vong tất nhiên quần hùng phấn khởi, tranh đoạt thiên hạ, trong lúc chiến trận sôi nổi hầu hết đều theo phe Thuận Thiên Minh. Thuận Thiên minh cùng Thủy gia liên kết, đúng là một cộng một bằng hai. Tại Thiên Phong đại lục này ngày thống nhất không còn xa nữa. Lúc này Lăng Thiên đang phiêu diêu trên biển, từng cơn gió xuân thổi đến khiến hắn nhíu mày, Ngọc Băng Nhan cùng Thủy Thiên Nhu lại trở về bên cạnh hắn đương nhiên là vui mừng vô cùng nhưng cũng không biết Lăng Thiên đang lo lắng điều gì.

Lăng Thiên giờ đây đang nghĩ, mùa đông giá lạnh đang bao trùm khắp nơi. Đã đến lúc phải ra sa trường. Tiêu Gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiêu Gia thế gia tài phiệt ngàn năm, một trận chiến lớn, chỉ e rằng là chuyện nhỏ. Vấn đề này, Lăng Thiên có lo lắng của riêng mình.

Thứ nhất là tâm thái của hai vị lão nhân Lăng gia. Hai là Tiêu Nhạn Tuyết; Ba là nếu Tiêu Gia tấn công thì Ngọc Mãn Lâu bên này nhất định sẽ không ngồi im. Đến lúc đó hai bên cùng là kẻ địch thì hắn làm sao mà có thể ứng phó được? Lăng Thiên bực mình thở dài một hơi. Đúng là khó xử.

Nước biển ung dung chảy qua. Đưa mắt ngàn dặm, trời xanh tiếp giáp vứi mặt biển, vô cùng hùng vĩ, chỉ nửa tháng nữa là tới Thiên Tinh đại lục .

Trong khoang thuyền tiếng cười nói vang lên, một người cười hì hì nói:“Hai vị Thiếu phu nhân, hai vị nói lần này công tử trở về. Mạnh quân sư bọn họ có quấn lấy công tử bảo công tử đăng cơ gì gì đó không? Đệ nhớ lần trước đánh đuổi bọn họ chó chạy, gà bay. Công tử chưa bao giờ điên cuồng đến thế, đúng là làm ta cười gần chết nhưng hai cha con bọn họ cũng mệt hết hơi, lè lưỡi. Ha ha ha.” Lăng Thiên lập tức sắc mặt khổ sở, ta lẽ nào lại quên? Không khỏi lông mày nhíu lại, thở dài thở ngắn.

Ngọc Băng Nhan cười nói.:“Nhưng mà ba người tổ tông nhà này cũng thật quái lạ. Cứ như là gia tộc người khác tranh giành nhau vậy. Huynh đệ cha ông thì không nói làm gì,đến ngay cả Thiên ca cũng không thích ngôi vị hoàng đế. Thật sự là kỳ lạ. Hì hì.”

Thủy Thiên Nhu nói:“Thật ra như vậy cũng là tốt rồi . Nếu như Thiên ca trở thành hoàng đế. Ta còn nghe ai đó nói muốn tam cung lục viện, mấy nghìn mỹ nữ .”

“Hắn dám.” Ngọc Băng Nhan nổi giận đùng đùng kêu lên:“Có Lăng Thần tỷ tỷ cùng Lê Tuyết tỷ tỷ ở đây nếu hắn dám làm thế thì cho hắn cởi truồng lên triều. Ha ha ha.”

Bên ngoài. Lăng Thiên cũng cười khổ, Nhan nhi trước kia hiền lành là vậy thế mà khi trở thành vợ lại hung ác như vậy?Trong nhà người khác nhiều nhất cũng chỉ có một con sư tử Hà Đông. Trong nhà mình, Lăng Thiên đếm phải có đến năm sáu con sư tử Hà Đông. Đã thế lại còn toàn loại hung ác. Quả thật là con này còn ác hơn con kia. Hai con trước mắt xem ra vẫn còn hiền lành. Diễm phúc đến đồng thời có khổ nói không thành lời Cùng lúc đó trên Thiên Tinh đại lục bởi vì rét đậm đã qua, xuân đang đến, các thế lực đều đang chuẩn bị hành động .

Hào khí khẩn trương nổi lên khắp nơi. Lăng phủ biệt viện tất nhiên cũng không ngoại lệ. Cơ hồ gió xuân chưa thổi qua ngọn cỏ thì đã bắt đầu rồi. Trời đông rét mướt, đến ngay cả Lăng gia giàu có nhất thiên hạ cũng đã tích trữ đủ lương thảo binh khí tiền nhưng họ vẫn đang không ngừng tích trữ thêm . Dưới sự điều phối đem lại hiệu suất cao của Mạnh Ly Ca, lương thảo thu về không ngừng cung ứng cho Đông Nam chiến tuyến cùng chiến tuyến chính Tây Bắc.

Mạng lưới tình báo do Lăng Thiên xây dựng trong thời gian này cũng tăng cường hoạt động. Còn có một tổ chức Thủy Tinh lâu không chỉ cung cấp thông tin cho Lăng Thiên mà còn cung cấp những thông tin rất chính xác tỉ mỉ cho hai nhà Ngọc và Tiêu gia. Những tin tức giá cao khó phân biệt thật giả khiến cho hai nhà rối loạn. Mỗi ngày đều có một đám người ngồi bàn luận, phán đoán. Trên thực tế những tin tình báo này chỉ có tám mươi phần trăm là sự thât. Cũng chỉ có như vậy hai nhà Ngịc Tiêu mới bỏ tiền ra mua những thông tin này. Nhưng mà tám mươi phần trăm là thật hay là chín mươi phần trăm thì khiến cho người ta đau đầu mới là điểm chết người.

Lăng Thần Lê Tuyết hai vị đại tiểu thư thời gian gần đây có phần nhàn nhã, thậm chí còn có thời gian đi câu cá. Mấy ngày nay đã khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết rất hâm mộ. Sau khi dặn dò mọi chuyện cho thuộc hạ, Tiêu Nhạn Tuyết cũng sẽ ra nhập đám người này. Ông bà nội của Lăng Thiên lại càng quá đáng. Thừa dịp Lăng Thiên không tại ở đây đưa Nguyệt công chúa đến Lăng phủ biệt viện. Mục đích rất rõ ràng chính là để nàng thiết lập mới quan hệ tốt với mấy người phụ nữ của Lăng Thiên. Vậy là có bống người phụ nữ vừa vặn một bàn mạt chược. Nhưng những ngày thư thái như vậy cũng đến lúc khiến Mạnh Ly Ca có ý kiến. Mạnh Ly Ca cùng tất cả quân vụ đại thần thầm kêu than, bởi vì chuyện ngôi vị mãi không giải quyết xong. Ông nội và cha Lăng Thiên cùng Lăng Khiếu nói “Chờ Thiên nhi trở về nói tiếp”. Cuối cùng vẫn không thấy đâu.

Mấy người này cũng không có gì làm, buồn bực chân tay. Mãi cho đến một ngày, gió xuân thổi qua ngọn liễu xanh. Lê Tuyết và Lăng Thần thương thảo xong, mới trực tiếp ký mệnh lệnh. Chọn ra mấy trăm người tình báo. Giăng một mẻ lưới lớn hướng về Đông Nam. Trong đó còn có mấy sát thủ do Lăng Thiên huấn luyện cẩn thận. Từ ngày hôm đó, Lăng phủ biệt viện giống như nơi tụ họp của trăm loài chim. Ngày đêm vang lên tiếng kêu chiêm chiếp. Lăng phủ biệt viện lại lần nữa sống dậy khí thế chuẩn bị chiến đấu.

Mà trong khoảng thời gian này. Lăng lão gia tử cùng Đông Nam Tiêu Phong Hàn cũng thông thư mấy lần. Trong thư nội dung cụ thể không thể biết. Nhưng nhìn lão gia tử không cau mày chắc hẳn là rất lạc quan. Trong khoảng thời gian này, trong vòng một tháng Lăng gia cùng Lăng phủ biệt viện hàng ngày đều bắt được mấy tên thích khách, do thám gì đó. Số lượng nhiều, tần suất dày khiến cho Lê Tuyết Lăng Trì cũng phải tặc luỡi không thôi.

Cuộc đại chiến xem ra không cách nào tránh khỏi. Đúng lúc đó tin truyền đến cuộc chiến giữa hai nhà Ngọc Thủy đã kết thúc. Ngọc gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu đã về về thành Minh Ngọc. Tin tức này khiến người nhà Lăng gia phấn chấn không thôi vậy là Lăng Thiên cũng đã trở về. Vượt quá dự đoán của tất cả mọi người, ngày thứ năm Ngọc Mãn Lâu tới, tuyên cáo thiên hạ, đăng cơ làm hoàng đế, xây “Thần Ngọc vương quốc”.

Tự xưng là “Diệt thiên đại đế”. Bào gia thân. Quân lâm phương bắc.

Tiếp đó Ngọc gia đăng đài bái tướng, bổ nhiệm Ngọc gia Nhị gia Ngọc Mãn Đường làm “Trích nguyên soái”, xuất hai mươi vạn quân, viễn chinh Nguyệt Thần quốc. Ngọc Mãn Lâu tọa trấn thành Minh Ngọc. Thống Soái Tây Môn thiên tài dẫn mười vạn quân đánh Đông dẹp Bắc. Tây Hàn Ngô quốc dần dần khôi phục, trở thành một phần của Thần Ngọc vương quốc.

Đại quân Ngọc gia từng bước nam tiến, lần lượt tại Yến Quận Táng Hồn sơn Khấp Hồn cốc đâm xuống đầu trận tuyến. Quân tiên phong trực chỉ Thừa Thiên. Trong lúc nhất thời mặt Đông mặt Tây mặt Bắc diện đồng thời báo nguy. Thế cục vô cùng khẩn trương. Về chuyện sau này xử lý Tiêu Gia sau như thế nào. Trước trận đại chiến bắt đầu nên sắp xếp ra sao. Đây vốn là cục diện đã được định sẵn. Chỉ có một điều không rõ ràng đó là Tiêu gia tự xưng “Một trăm năm mươi vạn” binh lực. Trên thực tế nếu như Tiêu gia kiên trì đấu một trận thì Lăng gia có thắng cũng sẽ phải trả một cái giá quá đắt. Hơn nữa đến lúc đó, Tiêu gia lại phải đối mặt với sự báo thù bằng máu của Lăng gia, đến lúc đó thì kết cục của Tiêu gia chỉ có thể là diệt vong mà thôi. Cho dù mấy vị cao nhân Lăng gia muốn phóng thích cũng không được.

Chuyện này căn bản không cách nào giải thích nổi với các tướng sĩ trên sa trường. Chính vì điều này không chỉ có Tiêu Nhạn Tuyết lo lắng mà Lăng Thần và Lê Tuyết cũng đang rất buồn phiền. Từ việc Lăng Thiên chưa quyết tâm ra tay với Tiêu Gia đã đủ chứng minh Lăng Thiên vẫn còn nể tình cảm giao hảo giữa ông nội và cha hắn với Tiêu gia. Cho nên, tuy Lăng phủ biệt viện đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng vẫn khó có thể định kế hoạchm không cách nào chiến thắng được lòng mình, quả thật là đang lo lắng, thắng rồi thì nên làm gì.

Chỉ có một kết cục viên mãn nhất đó chính là Tiêu Gia chủ động đầu hành. Nhưng một trăm năm mươi vạn cường đại binh lực quyết chí thề báo thù của Tiêu Gia lẽ nào lại đầu hàng? Chuyện đó có thể xảy ra không?

Tối hôm đó, Lăng Thần vội vàng đi vào phòng Lê Tuyết. Hai người bí mật thương lượng một hồi, sau đó Lê Tuyết trầm trồ khen ngợi. Tiếp đó, Lê Tuyết cùng Lăng Thần đến phòng Tiêu Nhạn Tuyết nói hết mọi chuyện một lượt. Tiêu Nhạn Tuyết đang đau khổ vì chuyện giữa gia tộc mình và Lăng gia, nghe được những lời đó, ánh mắt sáng lên, tâm trạng khá hẳn lên.

Tiêu Gia nhị gia Tiêu Phong Dương đã ở Lăng phủ biệt viện hơn nửa năm. Vết thương sớm đã được trị khỏi. Chỉ là Lăng gia bảo vệ nghiêm mật. Phong Dương tuyệt đối không trốn không thoát được. Dần dà, Sự nôn nóng ban đầu của Tiêu Phong Dương cũng dần bị áp chế. Hắn khi thì đọc sách, khi thì thưởng thức trà hoặc là luyện khí. Hắn không nghĩ tới hi vọng xa xỉ là rời khỏi nơi này nên tâm trạng cũng đã bình ổn hơn nhiều. Không chỉ công lực mà đến ngay cả tâm tính cũng tiến bộ. Buổi tối, trong bóng đem im lặng, mấy tên bảo vệ cửa cũng đã ngáy khò khò, Tiêu Phong Dương thở dài, bỏ quyển sách trên tay xuống, thầm nghĩ: Một ngày nữa lại qua đi, không biết bên ngoài thế nào. Thời tiết đã bắt đầu ấm lên rồi. Lần này lãnh đạo binh sĩ chắc là anh cả. Không biết lần này thắng lớn không đây? Nghĩ một lát, hắn lắc đầu cười, thầm nghĩ, mình ở đây đến ngay cả tự do cũng không có thì biết cũng để làm gì chứ? Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi đi đến bên giường, chuẩn bị quần áo đi ngủ. Đột nhiên. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Tiếp đó, cửa ra vào phát ra một tiếng động, tựa hồ có người té, sau đó cửa đá bị gõ hai cái. Tiêu Phong Dương trống ngực đập nhanh mạnh, thầm nghĩ:“Chẳng lẽ cao thủ của gia tộc đến cứu mình? Nhưng nơi này phòng vệ nghiêm ngặt vậy, bọn họ sao tới được đây? Lẽ nào là quỷ kế của Lăng Thiên?”

Trên thực tế, Tiêu Gia gần ba tháng nay, phái n cao thủ đến cứu Tiêu Phong Dương nhưng tiếc thay đều bị Lăng Thiên Lê Tuyết tiêu diệt, đến một người thì chết một người, đến hai người thì chết hai người. Không một ai sống sót trở về. Trong lúc hắn suy nghĩ bên ngoài lại truyền đến hai tiếng kích vào cửa. Tiêu Phong Dương hơi chút lưỡng lự, bước nhanh đến cạnh cửa.

Cửa mở ra một người cao gầy, và một mùi hương phả ra. “Nhị gia gia. Không thể chậm chễ được nữa. Mau cùng ta đi.” Đúng là tiếng của Tiêu Nhạn Tuyết. “Tuyết Nhi? Sao ngươi lại tới đây? Ngươi định làm cái gì hả?” Tiêu Phong Dương hoài nghi nhìn nàng. Chuyện Tiêu Nhạn Tuyết ở Lăng phủ biệt viện, Tiêu Phong Dương sớm đã biết. Hơn nữa trước cũng đã gặp mặt vài lần. Đối với cô cháu gái này, Tiêu Phong Dương không thể làm gì được nhưng mà hắn cũng cho rằng Tiêu Nhạn Tuyết vô danh vô phận sống ở đây quả thật là làm Tiêu Gia mất mặt bởi vậy cho nên cũng không vui vẻ gì.

“Muốn nói gì ra ngoài hãy nói.” Tiêu Nhạn Tuyết vội vàng nói.

“Không.” Tiêu Phong Dương nghi ngờ nói:“Nói hết mọi chuyện rồi đi cũng chưa muộn. Cùng lắm là ta không trốn thoát được. Ngươi bị phát hiện chắc cũng không sao chứ?”

Tiêu Nhạn Tuyết ở Lăng phủ biệt viện lâu như vậy, Tiêu Phong Dương tuy nhận cô cháu gái này nhưng mà hắn không cho rằng Tiêu Nhạn Tuyết sẽ mạo hiểm để cứu hắn ra. Tiêu Nhạn Tuyết dậm chân nói:“Nhị gia gia. Ngài hồ đồ rồi sao? Chẳng lẽ ta còn có thể hại người? Hơn nữa, người bị nhốt ở đây đã lâu như vậy, cho dù muốn biết điều gì thì nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Hôm nay Tuyết Nhi sở dĩ mạo hiểm đến cứu người là bởi vì tình hình có biến động. Ta dù thế nào cũng là con gái của Tiêu gia, chẳng lẽ ta lại đại nghịch bất đạo hại gia tộc mình?”

Tiêu Phong Dương hừ một tiếng nói:“Nữ sinh hướng ngoại. Vậy cũng chưa hẳn.” Nhưng nghĩ đến chuyện ra ngoài rồi nói cũng không có gì là không thể, cùng lắm là không thể thoát nổi. Dù sao nếu Tiêu Nhạn Tuyết có hỏi gì thì ta cũng không trả lời mà có trả lời thì Lăng Thiên dám tin sao?.

Sau khi thay bộ quần áo đen do Tiêu Nhạn Tuyết mang đên, Tiêu Phong Dương trong lòng cũng không ôm hi vọng gì, cứ coi như là ra ngoài giải sầu. Vừa đến lưng núi, một cơn gió mát rượi thổi đến. Tiêu Phong Dương hít vào một hơi thật dài. Đúng là nửa năm nay hắn mới cảm nhận được điều này.

“Đứng lại.Kẻ nào đó? Một giọng nói sắc lạnh vang lên, một bóng hình tựa như u linh xuất hiện. Trường kiếm trong tay lòe lòe hàn quang, là Lăng Trì.

“Là ta.” Tiêu Nhạn Tuyết không chút hoang mang nói.

“Hóa ra đúng là Tiêu cô nương” Lăng Trì tôn kính nói:“Không biết Tiêu cô nương muộn vậy còn muốn đi đâu? Sao lại mặc quần áo đi đêm thế này? Luyện khinh công sao?.”

“Ta không ngủ được, thấy hai nhà sắp đánh nhau, lòng ta như tê dại nên muốn ra ngoài đi dạo. Hơn nữa nửa đêm chẳng nhẽ lại mặc quần áo trắng dọa người. Hôm nay ngươi trực đêm sao? Hôm qua là Lăng Vũ.” Tiêu Nhạn Tuyết thở dài một hơi.

Lăng Trì ha ha cười nói: hôm nay đúng là thuộc hạ trực đêm. Xe đến trước núi ắt có đường. Đây là câu công tử thường nói. Cô nương sốt ruột gì chứ.”

Tiêu Nhạn Tuyết mỉm cười.:“Ngươi bận thì cứ đi đi. Ta lại muốn đi dạo quanh một chút, giải sầu.”

Lăng Trì đồng ý rồi nhìn Tiêu Phong Dương đang mặc đồ đen, đeo mặt nạ hỏi:.“Vị này là?”

Tiêu Nhạn Tuyết hì hì cười nói:“Người này là gian tế do Tiêu gia phái tới chỗ ta.”Lời này vừa thốt ra khiến Tiêu Phong Dương sửng sốt mồ hôi vã ra. Thành thật mà nói, Tiêu Phong Dương tuy không cho rằng Tiêu Nhạn Tuyết thật là tới cứu mình nhưng bị giam hãm lâu, hắn vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi. Vừa nghe Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên nói vậy sao lại không sợ hãi.

Lăng Trì cười ha ha nói:“Tiêu cô nương thật biết nói đùa. Đêm lạnh cô nương bảo trọng.”Nói xong hắn hành lễ rồi thong dong rời đi không hề truy vấn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.