Lăng Thiên Truyền Thuyết

Q.7 - Chương 59 - Buổi Lễ Khai Quốc

trước
tiếp

Loại dược thảo này một khi được sử dụng với diện tích lớn, nếu đối phó với cao thủ võ lâm có nội lực tinh thâm thì cũng không có tác dụng lớn lắm, nhưng đối với những người bình thường mà nói, thì uy lực của nó là cực kì đáng sợ!

Hơn nữa nếu như đối phương đã chuẩn bị đến mê hồn thảo, thì sao có thể không có bước tiến hành tiếp theo?

Lăng Thiên lập tức nghĩ đến 6 người của Thiên Thượng Thiên cùng đến với Tiêu Phong Dương và tam hồn bảy phách đến cùng với Ngọc Mãn Thiên của Ngọc Gia! Đến lúc đó những người này đều ở trong đám quan khách, lúc đó một khi có biến, giết vài người chẳng phải là quá dễ dàng giống như bổ dưa thái rau sao? Còn về những đại thần quan văn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, thì chẳng phải là càng có khả năng bị giết không còn một ai?

Chỉ cần nghĩ đến đây, Lăng Thiên bèn có cảm giác lạnh hết chân tay!

Thủ đoạn quá thâm độc, kế hoạch quá chu đáo!

Thấy sắc mặt của Lăng Thiên khó coi đến cực điểm, Lăng Trì vô cùng cẩn thận, hỏi: “Công tử, những thứ này sử lí thế nào? Đốt sạch hay là vận chuyển về?”.

“Đốt sạch?” Lăng Thiên cười lạnh lùng: “Đây là món quà lớn mà Ngọc Mãn Lâu và Thiên Thượng Thiên liên thủ mang đến tặng nhân ngày khai quốc của Lăng Gia ta, nếu như không nhận lấy, rồi dốc lòng dốc sức báo đáp người ta, thì làm sao xứng với cả một nhà kho mê hồn thảo nhiều như thế này?!”.

“Vâng!’ Lăng Trì sắc mặt nghiêm túc trả lời, không dám nói nhiều thêm câu nào. Lăng Thiên bước hai bước, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Vốn dĩ ta muốn vào ngày diễn ra buổi lễ khai quốc, cũng nể mặt Ngọc Gia một chút, hiện nay xem ra không nhất thiết rồi! Ngọc Mãn Lâu đã phái cả tam hồn bảy phách đến đây, chứng tỏ đã xem chỗ này của ta thành điện Diêm La rồi, nếu đã như vậy, những hồn phách này cũng không cần phải quay về nữa! Lăng Kiếm!”.

“Có!”.

“Sau lễ khai quốc, xắp xếp người giết sạch ba hồn bảy phách, không được để một tên nào còn sống sót mà chạy về thành Minh Ngọc”.

“Vâng!”.

“Lăng Trì!”.

“Có!”.

“Toàn lực chặn giết toàn bộ người của Thiên Thượng Thiên, ta muốn chúng vĩnh viễn chôn thân ở thành Thừa Thiên!”.

“Vâng!”.

“Lê Tuyết!”.

“Có!”.

“Tập hợp nhân lực, xắp xếp tiến trình, thông báo cho mạng lưới tình báo ở Đông Nam ra sức khống chế thu thập hành tung của Thiên Thượng Thiên. Đồng thời gửi công hàm đến Vô Thượng Thiên, cứ nói là do ta nói, mời Tống Quân Thiên Lí hiệp trợ giúp đỡ, đợi hai chuyện này một khi vừa kết thúc, lập tức bóp chết Thiên Thượng Thiên, không để sót tên nào!”.

“Vâng!”.

“Lăng Thần!”.

“Có!”.

“Thông báo cho tất cả các thuộc hạ của Thủy Tinh Lâu ở thành Minh Ngọc, lập tức chấp hành sự xắp xếp ban đầu của ta!’.

“Rõ!”.

Một loạt các mệnh lệnh được phát ra, Lăng Thiên dường như đã giảm bớt được chút hỏa khí, nhưng sắc mặt nhìn vẫn âm u đến rợn người, sát khí bốc lên ngùn ngụt! Kể cả cao thủ tuyệt đỉnh như Lăng Kiếm, cũng không chịu đựng được khí thế đó của Lăng Thiên, im thin thít không nói gì!

Lần này đúng là làm cho Lăng Thiên tức giận thật sự!

Mà sự tức giận này, cũng chính là ứng với những gì mà trước giờ Lăng Thiên theo đuổi!

Thất phu nhất nộ, tiễn huyết ngũ bộ; thiên tử nhất nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lí! Thiên hạ nhất đồ! (nghĩa: người dân bình thường lúc tức giận cũng có thể gây ra án mạng, còn thiên tử khi tức giận, có thể gây ra cái chết của hàng vạn người, máu chảy thành sông…đại loại là vậy, hì).

Lăng Thiên đột nhiên quay người, bước vội ra ngoài, Lê Tuyết và Lăng Thần ngơ ngác nhìn nhau, bước vội theo sau. Còn Lăng Kiếm lưu lại, chủ trì đại cục, trước lúc binh mã của biệt viện áp giải những người này về, hắn sẽ không dời đi đâu cả, những chuyện như thế này trước nay đều là do Lăng Kiếm phụ trách.

Nhìn ba người bọn Lăng Thiên lặng lẽ bước đi. Tuy hắn rất muốn đi cùng Lăng Thiên, bởi vì hắn biết, lần này Lăng Thiên thật sự là đã rất tức giận!

Thiên tử nhất nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lí!

Lăng Thiên nhất nộ, kinh thiên động địa, không tiền tuyệt hậu!

Lần tức giận trước, là Lăng Thiên bị Thừa Thiên đế bán đứng, hắn phát cuồng, kinh thiên động địa, một mình cưỡi ngựa xông vào vạn quân, giống như một con quỷ khát máu, sau một trận chiến, làm chấn động cả thiên hạ!

Nhất nộ vạn quân diệt, nhất nộ nhất quốc thương!

Qua nhiều năm gắn bó với nhau, tình cảm của Lăng Kiếm đối với Lăng Thiên từ lâu đã vượt qua tình cảm huynh đệ, chủ nhân tôi tớ. Sự quen thuộc về một số phương diện nào đó có khi còn vượt qua cả chính bản thân Lăng Thiên, dưới sự hun đúc của Lăng Thiên, Lăng Kiếm trước giờ luôn cho rằng, khắp thiên hạ này , không có kẻ nào không thể giết được! Khoái ý ân thù, chích nhất kiếm nhĩ! (nghĩa: tất cả đều có thể dùng thanh kiếm để giải quyết!).

Kể cả người trong thiên hạ đều chết sạch cả, Lăng Kiếm cũng sẽ tuyệt đối không trau mày, chỉ cần người mà hắn quan tâm không chết, sống khỏe mạnh, thì những thứ khác đều là không quan trọng!

Cho nên hiện nay hắn có chút rất là không hiểu, Lăng Thiên tại sao lại tức giận như vậy! Theo cách nghĩ của hắn, thủ đoạn này của Ngọc Mãn Lâu là hoàn toàn hợp tình hợp lí, đôi bên đối địch, tất nhiên là sẽ không từ một thủ đoạn nào, điều này vốn dĩ chính là phép tắc của thế giới này. Chẳng nhẽ còn hi vọng kẻ địch hạ thủ lưu tình với mình sao? Nếu như đổi lại là hắn, thì có lẽ hắn sẽ làm càng táo tợn hơn!

Thủ đoạn của Ngọc Mãn Lâu nếu đã âm hiểm như vậy, vậy thì chúng ta dùng thủ đoạn càng hiểm độc hơn để đáp lễ lại hắn là được rồi, quả thực là không cần thiết phải tức giận như vậy.

Nhưng Lăng Kiếm không biết, Lăng Thiên sở dĩ tức giận, là bởi vì hai chữ Thần Châu!

Thần Châu trong chữ đế quốc Thần Châu!

Bởi vì đó là tên của cố hương! Bởi vì đó là Trung Hoa!

Từ đời trước đến đời này, là nỗi nhớ mong duy nhất của Lăng Thiên!

Ở nơi đó, bản thân hắn từng được sinh ra, từng được chết đi, từng được cười, cũng từng được khóc, từng được sung sướng, từng được tuyệt vọng, chính là nơi đó! Kể cả trong kí ức của hắn toàn là những điều đau khổ, bi thương, nghĩ lại là vẫn thấy kinh hoàng!

Thế nhưng trong linh hồn của Lăng Thiên, vẫn có dấu ấn vĩnh hằng của quê hương!

Đến nay cái tên này đang được bắt đầu lại với sức mạnh bá quyền dưới tay của Lăng Thiên, cho nên, Lăng Thiên, hắn tức giận, lần tức giận này của hắn lớn hơn rất nhiều so với lần trước!

Và chắc chắn hậu quả để lại cũng sẽ kinh hoàng hơn nhiều so với lần trước!

Cơn tức giận của Lăng Thiên, dựa vào địa vị thân phận và thế lực không gì có thể so sánh hiện nay của hắn, sẽ không có ai có thể chống đỡ được, kể cả là gia chủ Ngọc Gia, thiên hạ đệ nhất thế gia Ngọc Mãn Lâu cũng sẽ không phải là ngoại lệ!

Lăng Thiên mặt mày u ám, đi ở đằng trước. Ý muốn giết người trong lòng hắn dâng lên như thủy triều, nhưng tâm cảnh thì lại bình lặng như mặt hồ chết, lặng lẽ phản ánh ra tinh thần lạnh băng tàn khốc của hắn, hắn đã cố gắng nắm vững một cách chuẩn xác từng bước quyết sách của mình, từng sự phán đoán của mình, từng quyết định của mình!

Ngọc Mãn Lâu, ngươi được lắm, Lăng Thiên ta vốn là muốn được cùng ngươi đánh một trận chiến giành thiên hạ, chơi canh bạc cái thế; tại sao ngươi cứ phải ép ta? Tại sao lại phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu đến như vậy!

Nếu đã như vậy, tặng qua tặng lại, ta nhất định sẽ chơi với ngươi đến cùng, chắc chắn sẽ có lễ vật tặng lại ngươi, chỉ hi vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận!

Lăng Thần và Lê Tuyết lặng lẽ bước theo đằng sau, cả hai người đều đang suy đoán, không biết Lăng Thiên rốt cuộc để lại những người như thế nào ở thành Minh Ngọc? Còn làm ra những sự bố trí như thế nào? Đưa ra lúc này, rõ ràng là rất có khả năng sẽ giáng một đòn nặng nề vào Ngọc Mãn Lâu! Nhưng nơi đó xét cho cùng thì là địa bàn của Ngọc Mãn Lâu, cũng là cơ nghiệp ngàn năm của Ngọc Gia, Lăng Thiên dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như vậy?

Bất luận là kẻ cùng đi xuyên qua không gian thời gian với Lăng Thiên như Lê Tuyết, hay là người cùng Lăng Thiên lớn lên từ bé, thân mật không có gì phải giấu giếm nhau như Lăng Thần , hai người vắt óc suy nghĩ cũng không đoán ra được. Không biết ngay từ ban đầu Lăng Thiên đã bố trí gì ở đó!

Cả thành Thừa Thiên gần như sau một đêm đột nhiên biến thành cờ hoa tung bay ngập tràn trời đất, đâu đâu cũng màu sắc lòe loẹt, ai ai cũng mặt mày rạng rỡ.

Trên đầu thành, một lá cờ lớn được kéo lên, bay phấp phới trong gió, lá cờ đỏ thắm, giống như màu của máu vậy, trên mặt cờ có một con rồng 5 móng uốn lượn, chân đạp tường vân, đầu đội thất tinh, cúi đầu nhìn xuống nhân gian, thần uy vô cùng.

Phía bên trong thành Thừa Thiên, người qua người lại, đều là mặc quần áo mới tinh tươm, các quan binh giữ thành giáp nón bóng loáng, dường như có thể soi được bóng người đi qua đối diện, ai nấy đều tràn đầy tinh thần hứng khởi.

Các cửa tiệm trong thành không nhà nào là không được trang trí sắc màu lòe loẹt. Mặt đường được quét dọn sạch sẽ, vô cùng long trọng, từng đội từng đội binh sĩ tuần tra đi trên đường, đội hình ngay ngắn, nhịp bước đều nhau.

Vô số quần chúng tay cầm cờ với đủ các loại màu, chen chúc nhau tiến về hướng hoàng cung.

Đế quốc Thần Châu, ngày khai quốc, chính là hôm nay!

Quảng trường lớn phía trước hoàng cung, có một bục đá cực lớn, xung quanh đậy lên vải đỏ, là hai chữ lớn được điêu khắc từ cả một khối đá lớn, nằm sừng sững ở đó!

“Thần Châu!”.

Hai chữ to như hai ngôi nhà, trên mặt chữ còn được quết một lớp nước vàng, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, sắc vàng rực rỡ bắn ra những ánh hào quang!

Tiếng kêu của chiếc chuông đồng vang lên một cách chấn động dị thường, làm cho ai khi nghe thấy cũng giống như bị cái gì đó đâm sầm vào ngực; cánh cửa hoàng cung trước giờ chưa bao giờ mở với bên ngoài, từ từ được mở ra, hai đội ngự lâm quân, ngay ngắn đều bước đi ra, cùng lúc với đó tấm thảm đỏ tươi “soạt” một cái được trải ra trên mặt đất , rộng đến 9 trượng, còn dài thì cứ như là không có điểm kết, vươn dài về phía trước.

Văn võ bá quan chia làm hai hàng dọc, ai ai cũng mặt mày nghiêm nghị, nối đuôi nhau mà bước ra.

Đám đông Lăng Gia, Lăng Chiến lão gia tử thân mặc một bộ trang phục lộng lẫy, đi ở chính giữa, tóc trắng như cước. Phía đằng sau ông, hai cha con Lăng Tiếu, Lăng Thiên bước theo ngay sát. Trước lúc tân hoàng đế đăng cơ, ba nghi lễ là kính thiên, lễ đất, tế tổ chính thức được vén bức màn che.

Lập tức, cả vạn người trên quảng trường đều im lặng!

Lăng Thiên sắc mặt nghiêm trang, hắn cẩn thận quan sát mọi thứ ở xung quanh, tuy hiện nay Lăng Thiên đã có thể chắc chắn hoàn toàn sẽ không có sự cố bất ngờ gì xuất hiện, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng không yên, mọi việc không có sự tuyệt đối, có sự chuẩn bị bao giờ cũng tốt hơn là không có sự chuẩn bị!

Cả thành Thừa Thiên lúc này, đã trở thành một nơi an ninh cực kì nghiêm ngặt!

Trong biển người đến xem ở xung quanh, bình quân cứ trong mười người là có một vệ sĩ của Lăng Gia trà trộn trong đó, trong đó bao gồm không ít các cao thủ hạng nhất. Càng huống hồ, có vô số các binh sĩ lẫn lộn trong đó, Lăng Thiên còn xắp xếp 8000 cung thủ, lúc nào cũng dõi mắt theo mọi động tĩnh! Chỉ cần có một chút gì đó khác lạ, có người cố tình gây rối làm loạn, chỉ sợ có khi lập tức biến thành con nhím, sau đó là kết cục thịt nát xương tan!

Chính lúc mọi người đang tiến hành bái tế thiên địa, Lăng Thiên bỗng phát hiện ra. Thân người của Lăng Kiếm khẽ lắc lư trong đoàn người, sau đó trong đoàn người bên đó hình thành một cơn sóng nhỏ. Hình như có mấy người chen nhau bị ngất được binh lính khiêng ra ngoài. Lăng Thiên biết những người đó tuyệt đối không phải là chen nhau bị ngất, mà là do Lăng Kiếm đang tiến hành giải quyết bất kì ứng cử viên khả nghi nào có thể gây ra sự náo loạn.

Trong thời khắc nhà nhà mừng vui hân hoan này, Lăng Kiếm vẫn chỉ mặc một bộ quần áo màu tro không bắt mắt, đứng ẩn ở một chỗ. Có lẽ, người bận rộn nhất ngày hôm nay, chính là Lăng Kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.