“Các nàng hiểu cái gì chứ?”. Lăng Thiên lắc lắc đầu: “Đối phó với những cô gái lạnh lùng kiểu này, việc đầu tiên cần làm chính là phá vỡ lớp mặt nạ lặng băng của cô ta, sau đó để cho hàng phòng thủ của cô ta xuất hiện điểm sơ hở, thì mới có khả năng thừa thắng xông lên, một câu nói mà lấy được tâm hồn người thiếu nữ. Về điểm này, Lăng Kiếm hiện nay đã hoàn thành một cách tương đối xuất sắc. Không thầy chỉ dạy mà tự học được tuyệt kĩ tán gái, haha, đúng là nhân tài!”.
“Nhưng tiếp theo thì nhân tài cũng biến thành phế liệu thôi, không ngờ còn muốn giết chết người ta!” Lê Tuyết lắc đầu ngao ngán: “Đúng là đần độn!”.
Lăng Thiên chợt như nghĩ ra điều gì, đột nhiên lớn tiếng: “A Tuyết à, theo phán đoán của nàng, võ công của Mộng Phiên Vân so sáng với Lăng Kiếm thì ai hơn ai?”.
Vừa nói đến chuyện này, sự chú ý của Tiêu Phong Dương, Tiêu U hàn và Lăng Kiếm lập tức chuyển dịch về phía này. Tiêu U Hàn nhìn Lăng Kiếm một cái, rồi lại nhớ lại Mộng Phiên Vân trong kí ức của nàng, bất giác bĩu bĩu môi, võ công của tên mặt quan tài này không tồi, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một người trẻ tuổi, trong khi đó Mộng Phiên Vân là chí tôn nhất phái của một trong ba môn phái lớn trong thiên hạ, sao có thể so sánh được?
Quả nhiên Lê Tuyết trau đôi lông mày lá liễu của nàng, nói: “Nếu như thông tin tình báo không có gì sai sót, lấy công lực mà nói, Mộng Phiên Vân có khả năng còn hơn cả Ngọc Mãn Lâu, chỉ sợ Lăng Kiếm không phải là đối thủ của hắn! Sự sai kém về công lực giữa hai người, quả thật là có khoảng cách tương đối lớn”.
“Ý của nàng là nếu như đối mặt trực diện, Lăng Kiếm chắc chắn không phải là đối thủ của hắn?”. Lăng Thiên cố ý hỏi.
“Đúng vậy!”. Lê Tuyết nói.
“Nếu đã như vậy, Mộng Phiên Vân cứ giao cho Lăng Kiếm đi. A Kiếm, ta muốn ngươi đi lấy đầu của Mộng Phiên Vân, ngươi có làm được không?”. Lăng Kiếm lạnh lùng nói: “Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ lấy được đầu của Mộng Phiên Vân, để trước mặt công tử!”. Lăng Kiếm nói một cách chắc chắn.
Hai câu nói này vừa được nói ra, Tiêu Dương Phong và Tiêu U Hàn đều vô cùng kinh ngạc, biết rõ hắn không phải là đối thủ của người ta mà vẫn để hắn một mình đi đối phó? Điều này chẳng phải là ép hắn vào chỗ chết sao?
Lăng Thiên nhìn Tiêu U Hàn, mỉm cười, nói: “Cô nương, vừa nãy Lăng Kiếm có mạo phạm đến cô nương, ta để hắn nhận nhiệm vụ này, coi như là sự trừng phạt đối với hắn, không biết cô nương có hài lòng hay không?”.
Tiêu U Hàn bất giác há hốc mồm.
Sao mà… vòng đi vòng lại cuối cùng lại lôi cả mình vào thế này? Nói như vậy, thì việc tên mặt quan tài này nhận nhiệm vụ tất chết này, lại là do nguyên nhân của mình?
Điều này, phải nói thế nào đây?
Tiêu U Hàn bỗng lắp ba lắp bắp, nói: “Lăng….thái tử điện hạ, chuyện này có chút không thỏa đáng lắm.”.
Lăng Thiên trầm giọng, nói: “Có chỗ nào không thỏa đáng vậy?”.
Tiêu Phong Dương thấy sắc mặt của Lăng Thiên có chút không vui, liền đánh mặt ra hiệu cho Tiêu U Hàn, bảo nàng không được nói nữa. Tiêu U Hàn nhẫn nhịn mấy cái, cuối cùng cũng là không nhẫn tâm nhìn thấy Lăng Kiếm vì đắc tội với mình một chuyện nhỏ như vậy mà phải đi vào chỗ chết, nàng bất chấp sắc mặt của Tiêu Phong Dương, vội vã nói: “Nhưng hắn kể cả là có lỗi, ngài cũng không thể đẩy hắn vào chỗ chết được!”.
“Vào chỗ chết?” Lăng Thiên kinh ngạc : “Cô nương sao lại nói lời này? Ta chỉ là giao cho hắn một nhiệm vụ có tính thách thức mà thôi, sao lại nói là đẩy hắn vào chỗ chết?”.
Tiêu U Hàn nghe những lời này, liền tức giận, lớn tiếng, nói: “Võ công của chưởng môn bản phái cao hơn gấp trăm lần so với hắn, ngài lại để cho hắn đi giết một người mà hắn căn bản không thể giết nổi, đó chả phải là đi vào chỗ chết thì là gì? Hơn nữa, vừa nãy hắn, hắn…cũng chưa hề đắc tội với ta, hắn cũng không làm sai điều gì cả, ngài sao có thể như này được….”.
Lời này vừa được Tiêu U Hàn nói ra, sắc mặt của Tiêu Phong Dương liền xanh mét đi, nha đầu này lại dám chỉ trích thái tử điện hạ của một nước, điều này….
“Ồ?” Lăng Thiên hoàn toàn không để ý đến điều đó, mà ngược lại còn nhìn nàng một cách đầy ẩn ý: “Đáng tiếc, bản công tử lời đã nói ra thì không bao giờ thu về! Câu nói này của cô nương nói muộn rồi, kể cả là oan uổng cho hắn, hắn cũng bắt buộc phải đi”.
“Chẳng nhẽ ngài là vì sĩ diện của mình mà để cho một thủ hạ trung thành của mình đi vào chỗ chết?” Tiêu U Hàn lớn tiếng trách vấn, trong mắt nàng có chút ngấn lệ, nàng không thể ngờ được rằng, chỉ bởi vì mình với Lăng Kiếm cãi nhau vài câu, mà lại ép hắn vào tuyệt lộ, mà còn không có cách nào cứu vãn, trong lòng nàng bỗng thấy rối bời.
“Chuyện của đàn ông, phụ nữ đừng có nói chen vào”. Lăng Kiếm trau mày, quát: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi nói lăng bậy bạ gì vậy? Quả nhiên là tâm ma của ta, dám lớn tiếng chỉ trích nhiệm vụ công tử giao cho ta!”. Lăng Kiếm thấy công tử giao cho mình một nhiệm vụ đầy tính kích thích như vậy, trong lòng hắn đang cảm thấy sảng khái, lại thấy Tiêu U Hàn xuất ngôn ngăn cản, càng cho thấy rõ trong mắt nàng hắn không bằng cái tên Mộng Phiên Vân gì đó, sao có thể không tức được!
“Ngươi!” Tiêu U Hàn không ngờ lòng tốt của mình lại được đổi lại sự lời lẽ lạnh lùng đả kích như vậy của thằng cha này! Bất giác cảm thấy ấm ức, lệ ứa ra như muốn khóc: “Ngươi sao lại không biết tốt xấu như vậy! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng người là lâu chủ của Đệ Nhất Lâu sao? Võ công của Mộng Phiên Vân cao như thế nào ngươi biết không? Chỉ dựa vào cái thứ công phu mèo ba chân (tức là rất tầm thường) của ngươi, làm sao có thể giết được hắn?”.
Câu nói này vừa được Tiêu U Hàn nói ra, lập tức sắc mặt của Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lê Tuyết và Lăng Thần đều có chút gì đó kì quái, dường như là muốn cười, nhưng đều được ra sức nén lại.
Một câu nói trong lúc tức giận của Tiêu U Hàn, đã nói ra được thân phận bí mật nhất của Lăng Kiếm!
Thế gian nhân mạng thao ngã thủ, thiên hạ phong vân Đệ Nhất Lâu! (nghĩa: mạng người trong thiên hạ đều nằm trong tay ta, câu sau anh em tự luận nha, hì)
“Lâu chủ Đệ Nhất Lâu?” Lăng Thiên tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ cô nương cho rằng cái tên lâu chủ gì đó của Đệ Nhất Lâu có thể giết chết được Mộng Phiên Vân? Ta thì cảm thấy A Kiếm của ta còn xuất sắc hơn”.
“Hai người họ sao có thể so sánh với nhau được, một người là đám mây trên trời, một người là hạt bụi dưới đất, trong thiên hạ này, làm gì có ai mà lâu chủ Đệ Nhất Lâu không giết nổi?” Trên mặt Tiêu Nhạn Tuyết toát lên một vẻ kiêu ngạo, giống như nàng chính là lâu chủ Đệ Nhất Lâu vậy, thần sắc trong mắt toàn bộ là sự sùng bái, vừa mới nói đến thần tượng của mình, trong đôi mắt của Tiêu U Hàn như đang có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, lúc này đây nàng hoàn toàn không còn chút gì cái khí chất lạnh băng băng nữa: “Lâu chủ của Đệ Nhất Lâu, uy danh thiên hạ, xuất thủ đoạt mệnh, chưa bao giờ về tay không; đến cả quốc chủ của Đông Triệu, cũng là một chiêu toi mạng dưới lưỡi kiếm của huynh ấy! Uy phong biết bao, sát khí dữ dội biết bao! Là nhân vật anh hùng biết bao! Còn tên đồ tử này, đến một ngón tay người ta cũng không sánh được!”.
“Trong thiên quân vạn mã, lâu chủ Đệ Nhất Lâu có thể lấy mạng người như thò tay vào túi lấy vật! Ngọc Gia được xưng danh là thiên hạ võ lâm đệ nhất gia mà Lâu chủ Đệ Nhất Lâu đại nhân vẫn có thể đến rồi đi như không, hàng nghìn cao thủ của Ngọc Gia bó tay không có cách gì! Năm đó Bắc Ngụy hoành hành bá đạo, người oán trời ghét, lâu chủ Đệ Nhất Lâu đại nhân đã thay trời hành đạo, trong một đêm đã giết sạch hoàng thất Bắc Ngụy!”.
Tiêu U Hàn hưng phấn vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng toát lên những nét rạng ngời, nói rồi nàng không thèm để ý lườm Lăng Kiếm một cái: “Còn cái khuôn mặt quan tài xúi quẩy đó của hắn, có thể so sánh được 1 phần vạn của lâu chủ Đệ Nhất Lâu, cũng là đã đề cao hắn quá. Nếu như bản cô nương thật sự muốn lấy chồng, thì cũng phải lấy anh hùng cái thế như lâu chủ Đệ Nhất Lâu!”. Nói rồi nàng nhìn Lăng Kiếm một cái, ý của nàng lúc này là: dựa vào cái bộ dạng của ngươi, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý định điên rồ đi thì hơn.
Hóa ra cái vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu đó trong lòng nha đầu này không chỉ là thần tượng còn kiêm cả người tình trong mộng! Lăng Thiên há mồm trợn mắt không nói được gì!
Nếu như nói Đệ Nhất Lâu của trước đây, thì hình như là không phải là đối thủ của Lăng Kiếm hiện giờ, xét cho cùng thì trong mấy năm gần đây thực lực của Lăng Kiếm nhiều lần có được sự đột phá, từ lâu đã vượt qua trình độ trước đây rất nhiều, không ngờ hôm nay lại trực tiếp bị so sánh với “hạt bụi trên mặt đất”!.
Đời người đúng là không biết được thế nào!
Những người biết rõ nội tình như Lăng Thần và Lê Tuyết đều mím chặt môi, cố gắng nín nhịn, chỉ sợ hơi có một động tác gì đó thôi, là sẽ cười ồ ra thành tiếng. Lúc này nếu như mà phá lên cười, thì cũng khó tránh làm giảm sự thú vị của câu chuyện.
Cứ cố nín nhịn xem kịch hay thì tốt hơn.
Lăng Kiếm tối sầm mặt mũi, thở dốc liên tục, bực tức nói: “Cái gì đó…, ta nói này cô nương, cái tên lâu chủ Đệ Nhất Lâu gì đó, nhiều lắm thì cũng chỉ là một tên sát thủ mà thôi, có gì mà đáng tự hào chứ? Tuyệt đối không khoa trương như những gì cô nói, nghe những lời cô nói, dường như hắn không gì là không làm được vậy”.
“Cũng chỉ là một sát thủ mà thôi?!” Tiêu U Hàn lập tức nhảy dựng lên, phẫn nộ đến mức mặt đỏ tím tái, giống như kiểu con mèo bị người ta giẫm vào đuôi: “Ngươi nói cũng nhẹ nhàng quá nhỉ! Từ cổ chí kim, sát thủ thích khách nhiều vô kể! Nhưng có tên nào có kết cục tốt? không bị biết thì cũng bị bắt, có mấy người có thể giống như vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu? Mỗi lần ra tay đều không có lần nào không thành công, mà lần nào cũng là nguyên vẹn không chút thương tích mà về! Đến không ai hay đi không ai biết, đùa giỡn với người trong thiên hạ trong tay mình cho đến tận bây giờ, mà vẫn không có người nào biết rốt cuộc lâu chủ Đệ Nhất Lâu ở nơi nào, họ tên thật sự của huynh ấy, trông huynh ấy như thế nào!”.
“Chỉ nói đến cách thức ẩn mình như vậy thôi, có phải là người bình thường nào cũng có thể làm được? Lấy cả Lăng Thiên công tử ngài ra để nói, giả vờ ăn chơi trác táng đến mức độ nhất định, còn không là bị lộ ra? Còn lâu chủ Đệ Nhất Lâu đến tận bây giờ cũng không ai biết thân phận thật sự của huynh ấy! Càng huống hồ Đệ Nhất Lâu lâu chủ đại nhân trước giờ không dễ dàng xuất thủ, nhưng một khi xuất thủ là chấn động thiên hạ! Nhân vật anh hùng như vậy, trong mồm của ngươi lại bị nói thành ‘chỉ là một sát thủ mà thôi’?”.
“Ngươi là có dụng ý gì?” Tiêu U Hàn phẫn nộ nhìn về phía Lăng Kiếm, từng bước ép về phía trước: “Ngươi tự hỏi lại bản thân mình đi, nếu như là ngươi, ngươi có thể làm được không?”.
Tiếp đó nàng lại áp sát thêm một bước: “Ngươi có làm được không? có thể không?”.
Lại thêm một bước nữa: “Nếu như là ngươi, chỉ sợ từ lâu đã tự huênh hoang cho cả thiên hạ đều biết rồi? hứ!’.
Lăng Kiếm bị cái kiểu ép người quá đáng của nàng ép cho lùi vài bước, thân trên cố gắng ưỡn ra sau, nhìn trông rất thảm hại. Thấy nàng rốt cuộc cũng dừng bước, lúc này hắn mới thẳng người lên, tức tối nói: “Chẳng phải chỉ là giết có mấy người thôi sao? Vậy thì cũng chả có gì là tài giỏi cả, số người ta giết chưa chắc đã ít hơn hắn!”.
Nhưng cũng tuyệt đối không nhiều hơn hắn, Lăng Kiếm trong lòng bổ sung thêm một câu, tự bản thân mình so sánh với bản thân mình, có thể so sánh sao? So thế nào thì cũng là hòa.
Tiêu U Hàn hai hàng lông mày dựng ngược cả lên, đột nhiên cảm thấy bản thân mình trước đó lo lắng cho một kẻ như này, đúng là không đáng; thằng cha này đáng đời, cho hắn đi chết! Nàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Lăng Kiếm, khua khua tay, nói: “Ngươi quả đúng là tên đại phét lác, những lời này ngươi nói đến bản thân ngươi có tin không?! Đồ mặt dầy! Nể mặt Lăng Thiên công tử, bản cô nương hôm nay không tính toán với ngươi! Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết được bầu trời rộng lớn đến nhường nào, một kẻ phét lác như ngươi thì hiểu được gì? Tranh biện với ngươi, chỉ làm giảm thấp thân phận của bản cô nương”.
“Hóa ra cái vị lâu chủ Đệ Nhất lâu đó mới là nhân vật đáng để cô nương phó thác cả đời à!”. Lăng Thiên cười như không cười, nói. Nói rồi hắn ho vài cái, quả thật là đã nhịn cười đến mức quá khổ sở.