Trong thành Linh Châu vào buổi sáng sớm vẫn còn phấp phới một màn sương trắng ẩm ướt!
Trên từng ngọn cây cỏ ven đường đều bị hạt sương đọng lại làm cho cong xuống, một con đại hoàng cẩu từ trong một cái hẻm nhỏ chạy ra, miệng ngậm một cục xương chạy vào trong một bụi cây rồi cuộn mình gặm khúc xương lên ăn.
Ngõ hẻm Thạch Ma cũng bắt đầu náo nhiệt, những người bán hàng rong cũng đã đẩy những cổ xe ra khắp những con phố lớn ngõ nhỏ, bánh xe chuyển động tạo ra tiết tấu âm thanh “khuông kháp khuông kháp” thật giống như tiếng rương xé gió vậy.
Bọn họ đều vì sinh tồn mà ra sức gào thét!
Đây là cách thức là bọn họ sống còn, vừa an bình vừa tầm thường!
Nhưng mà trên thế giới này luôn luôn có một số người muốn được bình thường nhưng lại được định trước sẽ bước lên một con đường không bình thường.
– Uống trà đi, uống trà đi, một chén một đồng tiền! Hoa mao phong, trúc tiêm thúy, tĩnh đầu nha tử, mỗi một đồng được một chén lớn!
Một thanh âm non nớt trong trẻo từ trong quán trà truyền ra.
Chỉ thấy một tiểu cô nương người mặt một chiếc áo gai tiểu sam, dựa vào cây cột, đôi mắt sáng sủa chớp chớp nhìn chằm chằm vào mỗi một người đi ngang qua quán, la lên:
– Đại bá, đại bá, uống một chén trà đi, một chén một đồng tiền!
– A bà, uống chén trà đi!
…
La Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay nắm lấy vạt áo, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng, chưa tới canh ba thì nàng đã thức dậy pha trà thế nhưng khi trời đã sáng thì một chén nàng cũng không bán được.
– Ngọc Nhi, mệt không?
La lão hán có phần đau lòng hỏi.
Ông cụ tập tễnh bước tới, cầm khăn bố lau mồ hôi trên trán nàng.
– Không mệt không mệt, Ngọc Nhi không mệt một chút nào hết.
La Ngọc Nhi liền vội vàng đỡ lấy ông cụ.
La Lão Hán nhìn bộ dáng kiên cường mà ngang bướng của nàng, không nhịn được thở dài, nói:
– Việc buôn bán đều có lúc ế ẩm và đông khách, mấy ngày nay buôn bán không tốt, cuối cùng sẽ từ từ khá hơn thôi.
– Gia gia đừng có lo lắng, lần trước Phong thiếu gia để lại mười lăm đồng tiền vàng cũng đủ để chúng ta dùng hơn mười năm, dù cho buôn bán không được cũng không sợ chết đói.
La Ngọc Nhi nói.
La lão hán liền giật mình cau mày, ánh mắt nhìn có vẻ hơi kỳ quái nhìn chằm chằm vào đứa cháu gái, do dự một hồi rồi nói:
– Nhắc tới mới nói, Phong thiếu gia ngoại trừ việc rất phong lưu thì cũng là một nam nhi thật sự, lại có thể mang binh đi tiêu diệt Ưng trảo bang, ngay cả đại ác nhân Tam gia cũng đều đền tội ngay tại chỗ, bây giờ cả thành Linh Châu đều bàn tán về hành động của Phong thiếu gia. Nghe Mã Bán Tiên trong miếu Thành Hoàng nói Phong thiếu gia chính là do Tiêu diêu Ngọc hoàng bồ tát chuyển thế, sinh con đầu lòng thiên quang, người mang thần cốt sau này tất có một lần làm nên thành tích, đắc đạo thành tiên, vậy đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Từ sau khi Phong Phi Vân tiêu diệt Ưng trảo bang thì liền trở thành đại anh hùng của thành Linh Châu, Phong Vân là nhân vật bậc nhất, những chuyện ác khi nam phách nữ trước kia cũng được mọi người gọi là phong lưu ngổ ngược, hào hiệp thẳng thắn.
Đương nhiên càng có một ít người thích ngồi lê đôi mách thổi phòng lên Phong thiếu gia là đại tiên gì đó, nào là Bồ tát truyền thế tích lũy công đức mà hạ phàm, truyền thừa giáo hóa, đủ loại ý kiến.
Dù sao câu chuyện của Phong thiếu gia cũng là bị người ta đồn thổi thêm mà thôi, lại có người nói chân hắn đạp phải Thất tinh liên, đầu đính Bát bảo ấn, tương lai nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, lấy mười vạn người vợ, sinh tử ba nghìn năm trở thành Tiêu diêu tiên dạo chơi trong thiên hạ.
– Ngọc nhi, bây giờ mọi người đều đang đồn thổi Phong thiếu gia sở dĩ lại hiểu ra thông suốt mọi chuyện là bởi vì con đã cảm hóa, chẳng lẽ … con là vị Bồ tát chuyển thế hay sao?
Hai mắt của La lão hán lộ vẻ hoảng sợ, đứng thẳng dậy rồi quan sát Ngọc nhi, ánh mắt thật chăm chú và nghiêm túc.
– Gia gia, con người luôn luôn thay đổi, tuy là trước đây Phong thiếu gia làm nhiều chuyện ác, ham ăn biếng làm nhưng mà hắn ta đã hối cải sửa đổi, làm lại từ đầu, biết đối nhân xử thế thì tốt rồi, người đó đối với Ngọc nhi thì một chút quan hệ cũng không có.
Ngón tay La Ngọc Nhi sờ sờ cằm của mình, trong đầu không khỏi xuất hiện dáng dấp của Phong Phi Vân lần đầu tiên là vì nàng mà giết người, khi đó Phong thiếu gia quả thực là rất tuyệt.
“Người ta cũng chỉ gặp hắn có hai lần mà thôi, hắn tại sao lại ra mặt dùm ta chứ? Chẳng lẽ đúng như mọi người nói, hắn được ta cảm hóa, hoặc là hắn … hắn thích ta, chẳng những chặt đứt tay của Ngô lão đại mà còn dẫn người đi tiêu diệt Ưng trảo bang, nguyên nhân đều là do ta hay sao? Chà! Chà! Cô gái ngu ngốc à, còn không biết ngại hay sao, tầm nhìn của Phong thiếu gia cao như vậy, hắn chính là … Tiêu diêu Ngọc Hoàng Bồ tát chuyển thế, địa vị rất cao thì làm sao có thể để ý đến một con nha đầu ngu xuẩn như ngươi chứ?”
– Ngọc nhi, Ngọc nhi …
La lão hán thấy nàng ngẩn ngơ, liên tiếp kêu mấy tiếng.
– Ngạch, hả? Gia gia, chuyện gì vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Ngọc Nhi đỏ bừng, vẻ mặt ngơ ngác.
La lão hán nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì đó, cười nói:
– Trà nguội rồi, đi hâm nóng lại đi, ngộ nhỡ có khách tới cũng không thể để cho người ta uống trà nguội phải không nào?
Vẻ mặt La Ngọc Nhi tối sầm lại, nói:
– Sợ là ngày hôm nay sẽ không có ai tới uống trà!
Lộc cộc lộc cộc!
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Ở ngoài tiệm trà có tiếng thiết giáp vang lên giống như là thiên quân vạn mã kéo tới vậy, rất nhiều tiếng bước chân vang lên, tiếng dậm chân làm cho mặt đất cũng hơi rung động.
Rất nhanh sau đó, một đám người cao lớn mặt thiết khải màu đen vây quanh bên ngoài tiệm trà, có khoảng mấy ngàn người, thân mỗi một người đều cao ba thước, cầm trong tay chiến mâu sâm hàn, khí thế băng hàn khiến người ta hít thở không thông.
Trong mắt Cảnh Phong đại trí sư là sự thành kính và sắc mặt vui mừng!
Mà trong mắt Phong Phi Vân cũng là sự ngạc nhiên, vậy mà là tiểu nương tử này!
– Ta có thể cảm ứng được Thiên Vu thần thụ đang sinh trưởng ở trong cơ thể của nàng ấy, nàng chính là Thiên Vu thần nữ.
Cảnh Phong đại trí sư vô cùng kích động.
Phong Phi Vân dẫn Cảnh Phong đại trí sư cùng với đám người của lão đã đi qua bảy tám nơi rồi, mặc khác những thiếu nữ thanh xuân mười bốn tuổi ở bảy tám nơi kia đều bị Cảnh Phong đại trí sư gạt bỏ, cho đến khi đi tới ngoài ngõ nhỏ Thạch Ma thì Cảnh Phong đại trí sư mới sinh ra cộng hưởng với Thiên Vu thần thụ, xác định Thiên Vu thần nữ đang ở gần đây.
Vừa đúng lúc Phong Phi Vân nghĩ đến La Ngọc Nhi đang bán trà ở nơi này, sau đó liền mang bọn họ chạy tới đây.
– Cảnh Phong bái kiến Thiên vu thần nữ, Thiên vu thần nữ điện hạ thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!
Cảnh Phong đại trí sư hai tay chắp trước ngực, quỳ trên mặt đất hướng về La Ngọc Nhi đang sợ hãi đến thất thần dập đầu cúi lạy, mặt đều dán tới sát đất.
Ngay cả lãnh tụ tinh thần Cảnh Phong đại trí sư cũng quỳ xuống dập đầu thì những tên chiếc sĩ cổ cương kia hiển nhiên cũng quỳ trên mặt đất phía sau tiếp phía trước, hướng vào trong quán trà mà quỳ lạy.
“Đông, đông, đông …”
Trên mặt bọn họ tràn đầy sùng kính và trang nghiêm giống như đang lạy thần trong miếu thờ vậy.
Theo bọn họ thấy thì đây là một chuyện vô cùng thiêng liêng.
– Thiên vu thần nữ điện hạ, thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!
– Thiên vu thần nữ điện hạ, thần uy hùng dũng, đời đời bất diệt!
..