Một luồng sát khí từ trong võ đài dâng lên, ngưng tụ thành đao phong kiếm ảnh, hàng nghìn hàng vạn sát quang xông thẳng lên chín tầng trời, cắt vỡ trường không.
Những sát khí này đều từ trên người tên thiếu niên lạc phách tản dật ra!
Chẳng qua chỉ là một luồng sát khí cũng đã khốc hàn băng sương làm cho ngọn lửa trong mười tám cây trụ đồng xung quanh võ đài thiếu chút nữa bị dập tắt.
Trên thiết kiếm rỉ sắt trong tay hắn dính đầy máu đỏ tươi chẳng khác nào quả mơ, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, thấm ướt cả bùn đất.
Vòng cổ văn sau tai hắn bây giờ đã từ màu đen biến thành huyết sắc, tựa như một con ma nhãn huyết sắc làm cho khí tức người ta phải sẳng giọng.
– Muội muốn làm gì? Muội muốn tìm cái chết phải không?
Phong Tiên Tuyết muốn xông lên phía trước ngăn cản tên thiếu niên lạc phách kia nhưng lại bị Phong Phi Vân nắm lấy vạt áo, bắt nàng quay trở lại.
Tu vi tên thiếu niên lạc phách quả thực là quá mạnh mẽ, vô hình trung mang theo lãnh lệ chi khí làm cho tảng đá đều có thể đông lạnh thành bụi phấn.
Tu vi Phong Vũ đã đủ mạnh rồi, nhưng mà ở trong tay tên thiếu niên lạc phách này ngay cả thực lực đánh trả cũng không có, nếu như Phong Tiên Tuyết xông lên thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.
– Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung lại dám xông vào địa bàn Phong gia giết người trắng trợn, thân là con cháu Phong gia đáng lẽ phải đồng tâm hiệp lực tiêu diệt kẻ này.
Phong Tiên Tuyết hung hăn trợn mắt liếc Phong Phi Vân, trong mắt mang theo khí thế thề sống thề chết muốn đánh một trận.
Phong Phi Vân cũng không biết nói gì, trong đầu nghĩ “Thì ra nàng đúng là một nữ nhân ngực lớn không có đầu óc, biết rõ chắc chắn sẽ chết nhưng vẫn muốn đâm đầu vào nơi đó, quả là vô cùng ngu xuẩn.”
“Phốc! Phốc!”
Lại có hai gã con cháu Phong gia ngã trong vũng máu, chết trong tay tên thiếu niên lạc phách kia nhưng lại không ngăn cản được bước chân của hắn.
Hắn thật giống như một bức tượng tử thần, chỉ cần có người can đảm đứng trước mặt hắn thì hắn sẽ làm người đó phải chết, không có người nào là ngoại lệ!
– Rốt cuộc là tặc tử phương nào vậy mà dám xông vào Tiềm long biệt viện, ngươi có biết đây là chỗ nào không?
– Lại dám ở trên địa bàn của Phong gia mà trắng trợn giết chết anh kiệt Phong gia, quả thực là động thủ trên đầu thái tuế mà, con cháu Phong gia liên thủ cùng nhau đánh chết hắn, lấy thanh uy Phong gia ta mà chấn động hắn.
– Giết!
…
Nhân tài đời thứ năm Phong gia xuất hiện lớp lớp, tuy là trong lúc các mạch đều đang tranh đấu gay gắt nhưng mà gặp phải kẻ thù bên ngoại lại có thể đoàn kết không chia rẽ, cùng nhau ứng đối.
Đây chính là lực ngưng tụ, mỗi một thế lực lớn đều tuyệt đối không thể thiếu lực ngưng tụ!
Tám gã con cháu Phong gia đạt cảnh giới linh dẫn đỉnh phong đứng tám hướng, trong tay đều cầm tám tờ Hạnh hoàng phù màu trắng, lấy linh khí rót vào trong Hạnh hoàng phù lục, phù lục nhất thời chớp động ra ánh sáng quang hoa, một luồng linh vụ từ trong phù lục tràn ra ngoài ngưng tụ thành hình dạng một con cổ thú.
Tám tờ Hạnh hoàng phù, đó chính là tám con cổ thú, mỗi một con đều không hề giống nhau, chúng cao chót vót mà thần dị, cùng nhau hợp thành một tòa sát trận.
“Bát hoang man thú đồ!”
Tám gã con cháu Phong gia liên thủ tạo thành hình dáng sát trận ngưng tụ, thanh uy quả thật là giống như tám ngọn núi đang bay múa làm cho tên thiếu niên lạc phách bị bao vây bên trong.
“Ùng ùng!”
Bát hoang man thú đồ bắt đầu chuyển động muốn làm cho tên thiếu niên lạc phách kia bị luyện chết ở bên trong.
Kiếm của tên thiếu niên lạc phách lại động, hắn chẳng qua chỉ đâm ra một kiếm nhưng trong nháy mắt lại làm cho Bát hoang man thú đồ bị đâm vỡ, mà tám gã con cháu Phong gia bày trận càng rùng mình hơn, khí tức trên người hoàn toàn không có, cứng còng đứng ngay tại chỗ.
Một kiếm xuất thủ, tuyệt không đường sống!
Nơi xa, vẻ mặt Phong Phi Vân trở nên lúng túng, tự lầm bầm nói:
“Nhất kiếm bát xuất, lệ vô hư phát! Kiếm thật là nhanh, sát ý thật là thâm!”
Kiếm của tên thiếu niên lạc phách đích xác là rất nhanh, nhanh đến mức mắt thường không cách nào tóm lại được, chỉ trong vòng hơn mười hơi thở mà đã có hơn mười nhân kiệt Phong gia chết ở trong tay hắn, mỗi một người đều là một chiêu mà toi mạng, hoàn toàn không có bất kỳ một người nào sống sót.
Nếu không phải Phong Phi Vân hết sức ngăn chặn Phong Tiên Tuyết thì cô gái ngốc này e là bây giờ cũng đã biến thành nữ nhân chết bầm rồi.
Phong Phi Vân cũng không cho là tên thiếu niên lạc phách kia là một người thương hoa tiếc ngọc!
“Ùng ùng!”
Ở một nơi sâu hút trong Tiềm long biệt viện có một đạo lôi điện chạy trong không khí, giống như một quả cầu điện hình người, trong chớp mắt vẫn còn đứng ở trên đỉnh lầu các phía xa, trong nháy mắt kế tiếp đã đứng trên trụ đồng bên võ đài.
Lôi điện này ngưng tụ thành hình một người, thân mặc bạch khải, đầu đội ô quan, tuổi chừng khoảng sáu mươi, khí tức làm cho người ta cảm thấy vừa tang thương vừa vĩ ngạn.
– Cao thủ lão bối Phong gia đến rồi!
Phong Phi Vân là người đầu tiên phát hiện ông già này này đứng trên trụ đồng, đây chính là trưởng lão Phong gia trấn giữ Tiềm long biệt viện.
Tiềm long biệt viện chính là nơi trọng địa của Phong gia, không thể nào không có tiền bối cường giả trấn thủ!
Sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung đã đến Tiềm long biệt viện thì tiền bối Phong gia rốt cuộc cũng bị kinh động.
– To gan, lại dám đến Tiềm long biệt viện gây rối, chết cho ta!
Vị cao thủ tiền bối này trực tiếp hóa thân thành một đạo lôi điện màu tím, từ trên đỉnh trụ đồng bay vút qua, hướng về đầu của tên thiếu niên lạc phách bổ tới.
Tài tuấn Phong gia đã chết hơn chục người, hơn nữa nay cả nhân tài kiệt xuất như Phong Vũ cũng đã té ngã, vị cao thủ tiền bối Phong gia là nổi giận hoàn toàn, tư thế như muốn lấy tính mạng hắn ngay.
– Đó là một trong tứ đại trưởng lão trấn thủ Tiềm long biệt viện, có hắn xuất thủ thì tên sát thủ kia sẽ đền tội.
Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết vui mừng.
“Phốc!