Linh Chu

Chương 127 - Đệ Bát Trưởng Lão​

trước
tiếp

Người này tuy là nhìn qua chỉ ở khoảng 50 tuổi, nhưng lại mang theo một cổ cảm giác tang thương khác biệt với người thường, số tuổi thật sự tuyệt đối không dưới 100 tuổi.

Tuyệt đối được coi là một vị lão nhân!

Chỉ là bởi vì tu vi cao tuyệt, lấy linh khí kiểm soát tốc độ già yếu, cho nên mới khiến cho người ta cảm thấy chỉ nằm trong khoảng năm mươi tuổi.

– Không ngờ tới ngươi lại có thể có khả năng xông tới nơi này, xem ra tiềm lực của ngươi thực sự là bị người ta đánh giá quá thấp.

Hắn vẫn còn ngồi ở trên ghế, tuy là dòng người phía dưới qua lại không ngớt trên đường, nhưng lại giống như mình đang ngồi ở sau hoa viên, rất là thanh thản.

Phong Phi Vân từ trên người của người này cảm thấy một cổ áp lực khổng lồ, tuy là vẫn còn cách khoảng trăm trượng nhưng lại giống như đang ở rất gần với hắn, thật giống như hắn khẽ động là có thể đứng ở trước mặt mình.

Đây là tín hiệu nguy hiểm!

Trong Tử tiêu phủ thành gió bắt đầu nổi lên, mây di chuyển, Phong gia xuất động rất nhiều cường giả ở khắp thành là vì chặn hắn, có thể nói là vây kín bốn bề.

Cho dù trước mắt hắn là một ngọn núi lớn cản trở thì cũng phải oanh phá núi lớn xông qua, nếu không thì nếu như bị vây lại, muốn chạy cũng chạy không được.

– Ngươi rốt cuộc là ai?

Phong Phi Vân biết đối phương đã nhận ra hắn, coi như là phủ nhận cũng không cần thiết.

– Đệ bát trưởng lão Phong gia, Phong Duy Đình.

Hắn nhàn nhạt cười nói:

– Chuyện của ngươi ta đã rất rõ, đắc tội tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu cũng không cho là việc lớn, chỉ cần ngươi thực sự là thiên phú xuất chúng, cho dù gia tộc hao phí số lớn tài phú cũng sẽ giúp ngươi xử lý công bằng chuyện này. Phong Phi Vân, ngươi có thể đánh bại Phong Lăng Cơ liền có thể nói rõ thiên tư vô thượng của ngươi, sau này nhất định thành tựu không thấp, nếu như ngươi chịu theo ta trở về, chuyện này chưa hẳn không có thể xoay chuyển được.

Phong gia chính là gia tộc khổng lồ, ở Nam thái phủ có thể nói là bá chủ một phương, thành lập hơn ngàn năm, nội tình khá đáng sợ, nhân vật cấp bậc trưởng lão cũng đạt hơn mấy trăm người.

Mấy trăm nhân vật cấp bậc trưởng lão, mỗi một người cũng có thể là nhân kiệt có thể một mình đảm đương một phía.

Người ở trước mắt này lại có thể là một trong mấy trăm tên trưởng lão, hạng thứ tám, tu vi của hắn liền đã đạt đến tình cảnh siêu việt lạ thường, mà địa vị của hắn ở Phong gia chỉ sợ cũng khá cao, tuyệt đối không ở dưới gia chủ đương thời của Phong gia.

Trọng lượng lời nói của hắn hiển nhiên rất lớn.

Nếu như không có chuyện là con của yêu ma, Phong Phi Vân có lẽ sẽ còn tin tưởng lời của hắn, nhưng mà bây giờ coi như mười vị trưởng lão xếp hạng đứng đầu đều đứng ra, hắn cũng chẳng mảy may tin tưởng được.

Phong Phi Vân đem miếng vải đen trên vô địch thiền trượng gỡ xuống, lộ ra khuyên đồng ánh vàng rực rỡ, cười nói:

– Sợ là các ngươi chỉ là muốn lấy máu yêu ma trong thân thể ta, tế luyện y bào huyết ma do mẫu thân ta để lại, cái này có lẽ mới là giá trị lớn nhất của ta đối với các ngươi.

Đệ bát trưởng lão nhẹ nhàng xoa xoa trán, thở dài nói:

– Suy nghĩ của ngươi quá mức cố chấp, trong thân thể ngươi tuy là chảy dòng máu của yêu ma, nhưng mà còn giữ lại huyết mạnh của Phong gia ta, cùng huyết mạch trực hệ với Phong gia, chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm thực sự hạ sát thủ đối với ngươi. Những thứ kia đều là làm cho người ngoài nhìn mà thôi, cũng là làm cho người trong gia tộc Ngân Câu thấy, ngươi phải tin tưởng ta mới được.

Người này không những tu vi cực cao, ngay cả tâm tư cũng tinh tế vô cùng, thảo nào cao tằng Phong gia lại để cho hắn đi đối phó mình.

Phong Phi Vân nói:

– Ta làm sao có thể tin tưởng các ngươi, các ngươi vốn đã nhốt gia gia và hai vị thúc thúc của ta, lại còn phái người tới Linh Châu thành chế tài phụ thân của ta trước, vậy cũng coi là thủ đoạn đối phó với người của mình sao?

– Haizzzz, những thứ này là ngươi nghe ai nói chứ?

Đệ bát trưởng lão nói.

– Nghe ai nói không quan trọng, chuyện quan trọng, đây đều là sự thật.

Phong Phi vân chăm chú nhìn chằm chằm vào trong mắt hắn, thấy hắn cũng không có phủ nhận, liền biết đây chính là sự thật.

Đệ bát trưởng lão không nói nữa, bởi vì hắn biết rõ có nói thêm gì nữa cũng là vô ích.

Phong Phi Vân cũng không nói gì nữa, bởi vì hắn biết cho dù nói thêm, cũng là những lời nói nhảm.

Phúc thành hắn không thể không đi, nếu đệ bát trưởng lão nhất định phải ở nơi này chặn đường hắn, thì chỉ có thể đánh ngã hắn.

– Nếu ngươi có thể đi về phía trước thêm ba bước, ta có thể thả ngươi qua cánh cửa này, nhưng nếu ngươi không làm được thì ngoan ngoãn cùng ta quay trở về từ đường tông tộc Phong Kiếm.

Đệ bát trưởng lão tuy là không hiểu tại sao Phong Phi Vân lại muốn xông vào Phúc thành, nhưng cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

Không hổ là đệ bát trưởng lão của Phong gia, quả nhiên kiêu ngạo vô cùng, lại dám đánh cược Phong Phi Vân không cách nào đi thêm ba bước, hắn đối với tu vi của mình cũng quá tự tin rồi.

Lúc này hai người cách xa nhau trăm trượng, đó chính là khoảng cách hơn ba trăm thước, coi như lấy tốc độ thanh âm cũng phải truyền bá gần một giây đồng hồ. Một giây đồng hồ đối với loại người cấp số như Phong Phi Vân mà nói, cho dù bước thêm ba mươi bước nữa cũng không cho là khó khăn.

Phong Phi Vân tự nhận không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà nếu như ngay cả bước về phía trước thêm ba bước cũng không làm được, vậy thì cũng quá khoa trương rồi.

– Đây chính là ngươi nói.

Phong Phi Vân đang lúc đang nói chuyện thì lợi dụng thế nhanh như tia chớp hướng về phía trước nhảy tới, linh khí vận chuyển hai chân, tốc độ quả thực sắp tới cực hạn.

Nhưng mà bước đầu tiên hắn còn chưa có đứng vững thì liền cảm thấy bước này dường như đã dẫm vào trong vòng xoáy, có một loại cảm giác đạp hụt, giống như là hướng về vực sâu trong lòng đất mà ngã xuống.

Ngón tay của Đệ bát trưởng lão nhẹ nhàng đặt ở trên ghế gõ một cái, mười hai đạo linh khí cùng lúc truyền vào trong lòng đất, linh khí sắc bén như đạo, cắn giết mọi thứ trong thế gian.

Ầm!

Chân của Phong Phi Vân còn cách mặt đất khoảng một tấc, giầy và ống quần liền bị cắn nát, nếu không phải là lui về kịp, cả cái chân đều trực tiếp bị phế bỏ.

Mạnh như vậy sao?

Phong Phi Vân tự nhận là vừa rồi bất luận là tốc độ hay là phản ứng cũng đều là cực nhanh, nhưng vẫn là bị đệ bát trưởng lão bức cho không thể không lui về, cái này thực sự là quá biệt khuất.

Trong lòng hắn hiển nhiên cũng không phục, đem vô địch thiền trường bất ngờ hướng về phía mặt đất kia chấn đến, muốn chấn vỡ sát khí dưới lòng đất kia.

Bành!

Nhưng hắn vẫn là quá xem thường cổ lực lượng này!

Lực lượng vô địch thiền trượng mạnh bực nào, dưới tình huống bình thường có thể đem mặt đất kia đạp ra rãnh sâu mấy thước, nhưng mà bây giờ lại bị một cổ lực lượng này làm cho bắn ngược lại, thiếu chút nữa đã làm cho bản thân bị thương nặng.

Ong ong!

Vô địch thiền trượng ở trong tay của Phong Phi Vân rung rung kịch liệt, phát sinh ra thanh âm run rẩy, mà cánh tay của Phong Phi Vân càng bị chấn đắc tê dại, đau đến muốn đứt ra.

Tu vi của vị đệ bát trưởng lão này quả thực quá biến thái, cùng với những vị chấp pháp trưởng lão kia quả thực không phải là cùng tồn tại một cấp bậc, cách khoảng trăm thước, Phong Phi Vân quả thực là không cách nào bước về phía trước một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.