Thể linh hồn lơ lửng trong không trung, cái bóng Nam Cung Hồng Nhan mờ ảo nhìn Phong Phi Vân, hỏi:
– Sắp bắt đầu?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
– Lần này ta nhất định sẽ để nàng sống lại thật, tạo thân thể mạnh mẽ hơn cho nàng. Minh Tiêm, Thái Vi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Thượng Quan Minh Tiêm lên tiếng:
– Sẵn sàng!
Thái Vi nữ thần nói:
– Đã xong!
Bước đầu tiên là rót thần nguyên của Thái Vi nữ thần vào ‘tâm’ Thượng Quan Minh Tiêm, thành một loại thần chủng, để nàng và Thượng Quan Minh Tiêm hợp nhất. Đây là cách duy nhất để Thái Vi sống.
Bước thứ hai, Phong Phi Vân dung hợp thân thể Thái Vi nữ thần và linh hồn Nam Cung Hồng Nhan, cô đọng thành linh hồn ổn định.
Bước thứ ba, dùng tinh huyết đại thánh, sáu tinh hoa giọt máu Nam Cung Hồng Nhan để lại tái tạo chân thân. Cuối cùng dùng luân hồi chuyển thế cổ dược để Nam Cung Hồng Nhan hoàn toàn sống lại.
Đáy hồ âm dương, Phong Phi Vân, Thái Vi, Thượng Quan Minh Tiêm mỗi người ngồi một góc. Linh hồn Nam Cung Hồng Nhan lơ lửng chính giữa.
Ầm!
Lấy Phong Phi Vân làm trung tâm, vô số ánh sáng thánh linh bắn ra, xuyên toa giữa bốn người. Các lũ lực lượng linh hồn trùng kích nhau, thay đổi có quy tắc.
Thời gian chậm rãi trôi.
Bên trên hồ âm dương, Ô Lan canh giữ ven hồ, hộ pháp cho Phong Phi Vân.
Hiên Viên Nhất Nhất cõng thanh kiếm cổ chậm rãi bước tới, đứng ở ven hồ. Hiên Viên Nhất Nhất nhìn ánh sáng thánh linh, linh hồn hà khí bắn lên khỏi mặt hồ.
Hơi thở tinh huyết đại thánh quá khổng lồ, nguyên mộ giới đều cảm nhận được. Nhưng Mao Ô Quy đã ra lệnh không cho phép ai xông vào, nên không ai trong mộ phủ đến hồ âm dương. Bọn họ đứng cách mấy vạn dặm xem kỳ cảnh trên hồ âm dương.
Chỉ có Hiên Viên Nhất Nhất không chịu mệnh lệnh của Mao Ô Quy trói buộc, nàng bước tới đây, đứng bên bờ hồ âm dương.
Ô Lan biết lai lịch của Hiên Viên Nhất Nhất nên không ngăn cản, khom người nói:
– Sư tôn đang tu luyện đạo thánh linh, trùng kích vô thượng chí cảnh, xin sư mẫu đừng quấy rầy.
Hiên Viên Nhất Nhất lạnh nhạt nói:
– Hắn đang hồi sinh Nam Cung Hồng Nhan đúng không?
Ô Lan ngập ngừng.
Hiên Viên Nhất Nhất không nói gì thêm, chỉ đứng lặng ven hồ. Gió thổi mái tóc dài, Hiên Viên Nhất Nhất yên lặng, khuôn mặt không dính bụi trần không có biểu tình.
Không biết qua bao lâu, hà khí trong hồ âm dương dần bình ổn.
Mây tách ra, các ánh sao rơi xuống hồ âm dương như đang bị sinh mệnh nào đó hấp thu.
Ba ngày sau ánh sao tán đi, trong hồ âm dương truyền đến dao động cường đại.
Ầm!
Một bóng người xinh đẹp ngưng tụ thành hình trên mặt hồ, chậm rãi dang lên biến thành nữ nhân thanh xuân, xinh đẹp tuệt trần.
Nữ nhân lướt qua bờ hồ âm dương, ảo ảnh biến thành chân thân.
Vóc dáng nữ nhân cực kỳ hoàn mỹ, các ánh sáng thánh linh lấp lánh trên người nàng, vô số đạo tắc xuyên qua thân thể. Đạo tắc biến ra áo dài, trắng trong xuất trần.
Nữ nhân đầy kiêu ngạo không để nữ nhân nào trong thiên hạ vào mắt, nhưng nàng nhìn kỹ Hiên Viên Nhất Nhất từng li.
Nữ nhân nửa cười nửa không nói:
– Ngươi là Hiên Viên Nhất Nhất?
Hiên Viên Nhất Nhất đứng thẳng tại chỗ:
– Ta biết ngươi là ai, Phong Phi Vân không chỉ một lần nhắc đến ngươi.
Nam Cung Hồng Nhan nói:
– Vậy ngươi nên biết ta là tiền bối của ngươi, tiểu cô nương bây giờ thật là trong mắt không người, không biết gặp tiền bối thì phải . . . Hành lễ sao?
Tuy Nam Cung Hồng Nhan cười nhưng toát ra địch ý, Ô Lan đứng bên cạnh cảm nhận rõ ràng. Ô Lan chỉ đứng xem, nàng biết hai nữ nhân này không dễ chọc.
Hiên Viên Nhất Nhất bình tĩnh chậm rãi nói:
– Ta không biết Nam Cung cô nương hiểu hai chữ tiền bối như thế nào. Ta chỉ biết bây giờ ta là thê tử của Phong Phi Vân, là thê tử duy nhất hiện tại của hắn. Nếu hai người có tình cảm sâu đậm thì ta sẽ ngăn cản hắn nạp thiếp, vậy tính ra ta là tiền bối của Nam Cung cô nương. Người nên hành lễ có vẻ không phải là tai.
Phương xa, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật đứng trên ngọn núi nhìn hồ âm dương.
Mao Ô Quy lo lắng nói:
– Nam Cung Hồng Nhan tâm ngoan thủ lạt, đặc biệt đối xử với kẻ địch thì không từ thủ đoạn, rất độc.
– Phong Phi Vân dùng tinh huyết đại thánh, đạo chân lý bản thân đúc lại thân thể cho nàng, có luân hồi chuyển thế cổ dược lớn mạnh linh hồn, tu vi càng mạnh mẽ không thể đo lường. Bây giờ Nam Cung Hồng Nhan sống lại chắc chắn sẽ gây ra gió tanh mưa máu, sơ sẩy một cái là sẽ gây ra vấn đề lớn.
Mao Thành Thật không có ấn tượng với Nam Cung Hồng Nhan nên ủng hộ Hiên Viên Nhất Nhất:
– Ta cảm thấy thánh nữ điện hạ cũng không dễ chọc. Tư chất tuyển đỉnh, thông minh hơn người, đủ đánh ngang với Nam Cung Hồng Nhan.
Mao Ô Quy đứng về phe Nam Cung Hồng Nhan:
– Bọn họ đều là thiên chi kiêu nữ, tâm trí siêu đẳng. Nhưng bàn về thủ đoạn thì thánh nữ điện hạ yếu hơn Nam Cung Hồng Nhan, dù sao thánh nữ hiền từ nương tay, còn Nam Cung Hồng Nhan thì cứng rắn.
Mao Ô Quy cảm thấy người cuối cùng giành danh hiệu chính thê là Nam Cung Hồng Nhan.
Mao Thành Thật nói:
– Chẳng phải nam nhân thích nữ nhân dịu dàng sao? Ai có thể trở thành chính thê, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay nhị đại gia.
– Thành Thật, ngươi còn quá nhỏ. Gia gia ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm, chờ xem đi. Ai đối địch với Nam Cung Hồng Nhan sẽ có kết cuộc thê thảm, thánh nữ điện hạ không đấu lại nàng, trừ phi thánh nữ điện hạ kéo thêm đồng minh.
Mao Thành Thật hỏi lại:
– Đồng minh?
Mao Ô Quy đếm mấy phe phái thế lực mạnh:
– Ví dụ hai tiểu công chúa, Nạp Lan Tuyết Tiên, tỷ muội Long gia, Đông Phương Kính Nguyệt . . .
Mao Thành Thật gật gù đăm chiêu, quyết định đứng về phe Hiên Viên Nhất Nhất, giúp nàng giành danh hiệu chính thê, tốt nhất là lôi kéo đồng minh.
* * *
Hiên Viên Nhất Nhất, Nam Cung Hồng Nhan không đánh nhau, chỉ đấu võ mồm, nhưng mùi thuốc súng rất nồng nặc.
Phong Phi Vân, Thượng Quan Minh Tiêm cũng bay ra khỏi hồ âm dương. Phong Phi Vân đáp xuống bờ hồ, thấy Hiên Viên Nhất Nhất, Nam Cung Hồng Nhan giằng co liền hiểu ngay.
Phong Phi Vân đã đoán trước điều này, may mắn, chỉ có hai người. Nếu Long La Phù, Đông Phương Kính Nguyệt cũng có mặt thì đã đánh túi bụi, không dễ khuất phục các nàng.
Hiên Viên Nhất Nhất khó hiểu hỏi:
– Minh Tiêu, sao người ở chung với Phong Phi Vân?
Hiên Viên Nhất Nhất biết sau khi nàng gả cho Phong Phi Vân thì Thượng Quan Minh Tiêm trở thành thánh nữ Thủy Nguyệt Thiên cảnh, biết cá tính hắn quen thói phong lưu nên mới khó hiểu.
Thượng Quan Minh Tiêm nhướng mày, quyến rũ ưu nhã mỉm cười nói:
– Ta và Phong Phi Vân bàn luận đạo pháp, tin không?
Nam Cung Hồng Nhan sờ cằm:
– Ta tin.
Hiên Viên Nhất Nhất nghiêm túc nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ung dung nói:
– Mới rồi đúng là ta truyền đạo pháp huyền bí cho Thượng Quân cô nương, nếu Nhất Nhất muốn học thì ta sẽ truyền cho nàng.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân, nói:
– Chuyện của ngươi vốn ta không nên hỏi, ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ là chuyện của ngươi, ta không muốn xen vào. Đối với nam nhân cường đại thì đây không phải chuyện kỳ lạ gì, hãy tự nhiên và quý trọng đi.
Hiên Viên Nhất Nhất nói xong quay đi