Không ai quấy rầy Thái Cực Đạo Nhân, mọi người biết Thái Cực Đạo Nhân đang ngộ, đang suy nghĩ.
Thái Cực Đạo Nhân đứng im như tượng, không nhúc nhích ba tháng.
Phong Phi Vân khom người, cúi đầu hướng Oa Hậu nương nương:
– Oa Hậu tiền bối là tiên thánh có đại trái tuệ, người cảm thấy Thái Cực tiền bối có khi nào ngộ đạo hay dã sai càng sai thêm?
Oa Hậu nương nương đứng dưới gốc thần mộc màu tím, lơ lửng giữa không trung, sau lưng biến ra một vòng thần hoàn, tiên tư xinh đẹp thánh khiết.
Oa Hậu nương nương nói:
– Chuyện tương lai không ai đoán biết, ưlạ chọn như thế nào chỉ trong suy nghĩ của hắn. Tiếp theo ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Phong Phi Vân trầm ngâm nói:
– Ta muốn quay về hạ giới.
Oa Hậu nương nương nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
– Bây giờ ngươi chưa độ qua bể khổ, lực lượng của ta có thể đưa ngươi về hạ giới. Nhưng ngươi nên hiểu ra với tu vi hiện tại của ngươi có đi hạ giới cũng không thay đổi được gì.
Phong Phi Vân quỳ dưới đất, chắp hai tay hỏi:
– Cầu Oa Hậu nương nương chỉ điểm, phải làm sao đưa người hình thần đều diệt từ quá khứ trở về hiện thực?
Oa Hậu nương nương lắc đầu.
Phong Phi Vân vội la lên:
– Chẳng lẽ tu vi như Oa Hậu nương nương cũng không làm được?
Oa Hậu nương nương lại lắc đầu, nói:
– Có thể, trừ phi ta trả giá bằng mạng sống.
Phong Phi Vân buồn bã, đẳng cấp như Oa Hậu nương nương mà cần dùng mạng sống trả giá mới đưa người từ quá khứ về hiện thực, tu vi như hắn tuyệt đối không làm được.
Oa Hậu nương nương nói:
– Thời gian như dòng sông, thượng du là quá khứ, hạ du là tương lai. Chúng ta là cục đá ở đầu thượng du, có thể gây ra gợn sóng nhưng rất nhanh mặt nước sẽ trở về tĩnh lặng. Dòng sông vẫn sẽ chảy theo hướng nhất định, chúng ta không thay đổi được gì.
Phong Phi Vân hỏi:
– Ý của Oa Hậu nương nương là sau khi ta trở về quá khứ tối đa chỉ có thể ném một cục đá xuống nước nhưng mặt nước sẽ tĩnh lặng lại, sông sẽ không thay đổi gì?
Oa Hậu nương nương nói:
– Đây là sức người.
Phụ thân của Phong Phi Vân cứu về Thanh Liên nữ thánh được thì nàng không chết, vẫn là con cá trong nước. Phong Vạn Bằng đi quá khứ nhặt một cục đá đập vào nước, gõ trúng người con cá, thay đổi hướng cá bơi. Cá bơi hướng khác thì vnậm ệnh Thanh Liên nữ thánh cũng thay đổi.
Nhưng Phong Vạn Bằng vì cục đá này đã trả giá lớn,ít tám vạn năm tuổi thọ.
Phong Phi Vân muiốn đi quá khứ đưaĐông Phương Kính Nguyệt trở về hiện tại, khó khăn hơn là ném đá vào nước gấp vạn lần, ức lần. Trước không nói tu vi của Phong Phi Vân có làm được không, chỉ tính phải chịu giá đắt khiến nhân vật như Oa Hậu nương nương cũng chết.
Vì bản chất Đông Phương Kính Nguyệt là Tâm Linh Kiếm Thần, đẳng cấp thần thánh. Thay đổi vận mệnh của Đông Phương Kính Nguyệt là sửa lại vận mệnh của vô số người, thậm chí khiến con sông đổi hướng.
Phong Phi Vân hỏi:
– Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Oa Hậu nương nương nói:
– Đây là số mệnh, không ai thay đổi được.
Ánh mắt Phong Phi Vân kiên quyết:
– Nếu ta nhất định muốn tranh với số phận thì sao?
Oa Hậu nương nương liếc hướng Thái Cực Đạo Nhân, dường như đang ám chỉ điều gì.
Thái Cực Đạo Nhân chậm rãi mở mắt ra, biến thành làn gió bay đến.
Thái Cực Đạo Nhân nhìn Phong Phi Vân, nói:
– Nếu ngươi có quyết tâm đấu với số mệnh thì ta có thể giúp ngươi một tay, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.
Phong Phi Vân hỏi:
– Ngươi có thể mang người trở về hiện thực?
– Có lẽ được.
Thái Cực Đạo Nhân nói:
– Trong dòng sông thời gian đúng là chúng ta không thay đổi được gì, càng không thể đổi hướng nước sông chảy. Nhưng nếu có một con thuyền lướt trên sông thời gian thì sao? Chúng ta có thể chở ngươi từ trong sông về không?
Phong Phi Vân lấy Bạch Ngọc cổ thuyền ra:
– Ý tiền bối nói chiếc thuyền này?
Thái Cực Đạo Nhân lắc đầu, nói:
– Thuyền này có thể đưa ngươi đi quá khứ nhưng không thể giúp ngươi mang người về hiện tại.
Thái Cực Đạo Nhân lấy một khối tiên cốt ra lơ lửng trong lòng bàn tay, nói:
– Khối tiên cốt này là khối cuối cùng của Tiếp Dẫn Đạo Nhân, tinh khí toàn thân Tiếp Dẫn Đạo Nhân biến ra, ngưng tụ đạo của Tiếp Dẫn Đạo Nhân. Nếu dùng khối tiên cốt này làm thuyền đủ chở một người từ quá khứ về.
Tu vi của Tiếp Dẫn Đạo Nhân không yếu hơn Oa Hậu nương nương bao nhiêu, lấy cái giá khối tiên cốt cuối cùng có lẽ thật sự có thể mang một người trở về từ quá khứ.
Phong Phi Vân hỏi:
– Ta đưa Đông Phương Kính Nguyệt từ quá khứ về hiện tại, hướng đi của thế giới chẳng phải là sẽ thay đổi?
Thái Cực đạo nhân cười cười, nói:
– Cái này thì cần ngươi sử dụng thủ đoạn che trời giấu đất.
Phong Phi Vân lặp lại:
– Che trời giấu đất.
Phải lừa trời, gạt đất.
– Ta hiểu rồi.
Phong Phi Vân hỏi:
– Vậy ta cần trả cái giá gì mới lấy được tiên cốt từ tay tiền bối?
Thái Cực Đạo Nhân chắp hai tay sau lưng nhìn trời xa xôi:
– Ngươi muốn tranh với số phận đúng không? Vậy cùng ta làm người đưa đò trong bến đò tiên nhân đi, ngươi có gánh được cái giá này không?
Phong Phi Vân biết khi đã đồng ý có nghĩa gì nhưng hắn không chút do dự nói:
– Chờ ta ba mươi vạn năm, sau ba mươi vạn năm chắc chắn ta sẽ đến bên bờ bể khổ làm người đưa đò.
Thái Cực Đạo Nhân nói:
– Ngươi nên nghĩ kỹ, độ người ta thành tiên còn mình thì không thể thành tiên. Năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm chỉ có thể làm người đưa đò, ngươi thật sự cam lòng sao?
Phong Phi Vân nói:
– Không oán không hối hận.
* * *
Cửa tiên giới lại mở ra, Phong Phi Vân cưỡi trên Bạch Ngọc cổ thuyền, tay nâng khối tiên cốt rời khỏi thứ tiên giới quay về địa ngục.
Những Linh Chu khác thì Phong Phi Vân trả lại Oa Hậu nương nương, Thái Cực Đạo Nhân, chỉ chừa Bạch Ngọc cổ thuyền.
Mao Ô Quy, Mao Thành Thật vẫn còn trong địa ngục, thấy Phong Phi Vân ra khỏi vân chi tiên giới, chúng nó rất kích động.
Mao Ô Quy mừng rỡ hỏi:
– Ha ha ha ha ha ha! Sao? Có phải đã chém Âm Cực Đạo Nhân, Địa Hoàng rồi không?
Phong Phi Vân mỉm cười gật đầu, nói:
– Từ nay về sau chúng ta không cần lo gì nữa, có thể yên tâm sống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ vô biên đến trên bầu trời địa ngục, lưng Tịch Diệt Hoàng mọc bảy mươi hai cánh chim, miệng phun nuốt hà khí dồi dào, uy nghiêm chấn nhiếp bát phương.
Tịch Diệt Hoàng đã đến cảnh giới đại thánh, khí thế hùng dũng chấn nhiếp cửu thiên thập địa run rẩy.
Phong Phi Vân đứng trong địa ngục, mỉm cười hỏi:
– Tịch Diệt Hoàng, ngươi xác định muốn chiến với ta sao?
Trong giọng nói của Phong Phi Vân chứa tiên lực nhàn nhạt, thần quang năm sắc tỏa ra tịnh hóa lỗ đen.
Tịch Diệt Hoàng cảm giác toàn thân bị xác sợi xích thần ngũ sắc khóa lại khó mà nhúca nhích, chân lực đại thánh cũng khó phá tan lực lượng này.
Tịch Diệt Hoàng hoảng sợ thầm nghĩ:
– Trời, Phong Phi Vân dã đến cảnh giới gì?
Tịch Diệt Hoàng biết không đánh lại Phong Phi Vân được, Tịch Diệt Hoàng phá tan thần quang năm sắc bỏ chạy.
Phong Phi Vân thu về lực lượng, không đuổi giết Thái Cực Đạo Nhân.