Dương Tiêu hắn cũng giống như Lưu Đào, cũng tự thân mời tới cường giả trợ giúp cho mình, tự nhiên sẽ không sợ người khác với mình như thế nào.
Hắn sở dĩ yêu cầu như vậy, chính là bởi vì hắn sợ sau khi mọi người tản ra xung quanh tầm bảo, vạn nhất nếu ai có được kỳ ngộ cùng bảo vật như thế nào, thì hắn đều không thể kiểm soát được.
Mà nếu mọi người hợp sức đi chung với nhau như vậy, thì tình huống liền không còn giống lúc trước nữa, chỉ cần ai có được bảo bối gì, tất hắn đều sẽ biết rõ ràng.
Nếu như thật sự là người khác tầm bảo được bảo vật gì quý giá tới tay, thì hắn sẽ trực tiếp ra tay đoạt lấy chiếm làm của riêng cho bản thân, bởi vì lúc này hắn có vốn liếng để kiêu ngạo như thế!
“Được, đề nghị này quả là vô cùng thích hợp, tuy rằng chúng ta là đi tầm bảo trong Hoàng Thiên bí cảnh này cũng sẽ là nước sông không phạm nước giếng nhau, thế nhưng tất cả dù sao cũng là người của Nguyệt Thai thành, nếu như có ai gặp phải nguy hiểm gì thì chúng ta vẫn còn có thể giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau a.”
Lời nói vừa thốt ra này mặc dù có chút dễ nghe, thế nhưng quả thực nếu như có người gặp phải tình huống nguy hiểm gì thật sự, thì có thể không ở sau lưng nhau đâm cho một đao là tốt lắm rồi, làm sao có khả năng là ra tay trợ giúp lẫn nhau?
Người có cùng ý nghĩ như thế với Dương Tiêu cũng không phải là ít, bọn họ đều cho rằng biện pháp này đối với mình là thích hợp nhất.
Bởi vì lúc này nơi đây xác thực là có một ít người thực lực tương đối yếu kém, cho nên nghĩ tới việc trong này có thể sẽ gặp nguy hiểm bất chợt, cuối cùng vẫn là một đám người tập hợp lại đi cùng một chỗ với nhau.
“Vậy thì bắt đầu xuất phát được rồi, ta xem trong cung điện này cũng chỉ có một lối ra duy nhất này mà thôi, được rồi mọi người cẩn thận chúng ta trực tiếp tiến lên thôi!” Tông chủ Kinh Vân tông Cố Thiểu Phong hô vang.
Bên trong cung điện đồng thau, lúc này mọi người đều hướng về lối ra mà đi, chỉ có Diệp Thần thế nhưng lại là nhìn về vị trí ở giữa cung điện, nơi đây có đứng một bảo tọa vô cùng cổ phác.
Cái bảo tọa này cùng đại điện có chất liệu vô cùng giống nhau, tất cả đều do đồng thau đúc lại mà thành, cho nên cũng không có ai chú ý tới nó.
Mà Diệp Thần liếc mắt nhìn cái bảo tọa này, do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi lên, thu lất cái bảo tọa đồng thau này vào bên trong giới chỉ của mình.
Mà ở một bên, tông chủ Cuồng Phong tông Liễu Công Minh khi thấy hành động này của Diệp Thần lại là cười lạnh mà nói: “Diệp Tông chủ cũng thật là, ngươi thà giết lầm còn hơn bỏ sót cũng không tha cái gì, lẽ nào Thiên Linh tông đã xuống dốc tới mức độ đến cả ghế dựa cũng không có sao?”
Trước đây mọi người kỳ thực cũng đã cẩn thận xem qua cái bảo tọa kia, thế nhưng cái bảo tọa này cũng không toát ra khí tức gợn sóng gì đặc biệt. Đừng nói là linh khí, cho dù là pháp khí cũng không có, cho nên mọi người liền nhất trí cho rằng nó là một cái ghế đồng thau phổ thông bình thường mà thôi.
Diệp Thần nhìn về phía Liễu Công Minh một chút, thản nhiên nói: “Bản tông làm việc, còn chưa tới phiên Liễu Công Minh ngươi quơ tay múa chân!”
Diệp Thần trong lòng lúc này cười gằn: Cái tên Liễu Công Minh này thế mà lại dám trào phúng châm chọc với mình như vậy, nhất định là ỷ vào mình có cái chỗ dựa gì rất lớn, xem ra cái tên này đối với thực lực người tới giúp đỡ rất là tự tin a.
“Ha ha!” Liễu Công Minh bỗng nhiên cười cợt, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Nếu như là lúc bình thường, Liễu Công Minh hắn sau khi được chứng kiến thực lực của Thiên Linh tông khi còn ở Huyền Tâm tông, tự nhiên sẽ không chủ động đi trêu chọc Diệp Thần rồi. Thế nhưng bây giờ ở Hoàng Thiên bí cảnh tất cả đều không giống nữa rồi, hiếm thấy có cơ hội cười nhạo được Diệp Thần, hắn tự nhiên sẽ không muốn buông tha.
Hơn nữa hắn cũng giống như Lưu Đào, đối với thực lực người mà mình mời tới, cũng rất là tự tin, hắn cũng giống như Lưu Đào chỉ có một yêu cầu với chỗ dựa kia, là giúp hắn tiêu diệt Thiên Linh tông!
Diệp Thần cũng không biết, hành động lúc trước của chính mình trong lúc bất tri bất giác, đã dựng lên không ít kẻ địch.
Sau khi đi ra khỏi đại điện, mọi người liền phát hiện ở ngoài đại điện vậy mà lại có mười cái quảng trường to lớn.
Diện tích của những quảng trường này, đủ để chứa được mấy vạn người. Rõ ràng với quang cảnh nó thể hiện ra như thế này, họ có thể tưởng tượng được, nơi đây đã từng một thời náo nhiệt như thế nào, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ nó lại trống rỗng với một không khí hiu quạnh, liền cả một bóng người cũng đều không có.
Ra khỏi đại điện, mọi người ở trước cửa đại điện nhìn thấy một cái bảng hiệu, ghi là: Hạn Viêm điện.
Diệp Thần khi nhìn thấy dòng chữ này, ánh mắt của hắn liền hơi động, hắn nhớ tới trước đây Tử Phong có nói với hắn rằng bí cảnh này là của một tông môn cấp bậc hoàng đạo gọi là Hạn Viêm tông, từ dòng chữ này liền xác thực tất cả đều đúng như Tử Phong suy đoán.
Vừa ở bên trong cung điện đi ra, tất cả mọi người đối với cái ghế tựa đồng thau này đều vô cùng xem thường, cũng chỉ có Diệp Thần là cất nó đi, tự nhiên là có nguyên nhân của nó.
Bên trong đại điện, khắp nơi đều không hề có thứ gì tồn tại cả, duy nhất chỉ có một cái ghế này. Diệp Thần liền có cảm giác đây tất không thể là phàm vật được. Làm người hai đời, ánh mắt của Diệp Thần so với người bình thường thì nhạy cảm hơn vô số lần.
“Bên kia, chính là Tàng Bảo các! !” Có một tông chủ hưng phấn gọi to lên.
Tàng Bảo các?
Tất cả mọi người khi nghe câu nói này của tông chủ kia trong lòng đều vô cùng chấn động, hướng về phương hướng người tông chủ kia chỉ mà nhìn lại.
Tàng Bảo các của tông môn cấp bậc hoàng đạo, bên trong đến cùng là có thể có bảo vật nghịch thiên gì?
Trong lúc đó tại quảng trường có tên là Đông Phương, có một toà tháp cao đứng sừng sững nơi đó, trên lối đi vào tháp xác thực là có viết ba chữ Tàng Bảo các.
Mọi người lập tức liền nhằm về phía cái Tàng Bảo các kia mà lại, trong lòng mang theo khí thế hừng hực, tất cả đều không nhịn được mà kích động hẳn lên.
Cái Tàng Bảo các của Hạn Viêm tông này, là một toà tháp cao lớn vô cùng, từ bên ngoài nhìn lại, cái tòa tháp cao này tổng cộng có bảy tầng. Một Tàng Bảo các chia làm bảy tầng, đây đã là con số cực kỳ đồ sộ rồi!
Diệp Thần liếc mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao đang đứng sau lưng, trong ánh mắt hắn toát ra một tia nghiêm nghị, sau đó liền ra hiệu cho huynh muội Tử Phong theo hắn đồng thời đi vào.
Bên trong Tàng Bảo các, nếu thực sự là có bảo vật ở bên trong, tự nhiên sẽ có một hồi đại chiến nổ ra!
Mọi người tuy rằng hiện tại là hòa hòa khí khí đối đãi với nhau như thế, nhưng một khi thời điểm tranh đoạt bảo vật tới, vậy thì tuyệt đối đều là hạng giết người không nháy mắt.
Đối với cái pháp tắc tàn khốc này của Huyền Tinh đại lục, Diệp Thần cũng đã sớm cảm nhận qua nó rồi, cho nên hắn cũng chả có gì bất ngờ cả.
Vừa tiến vào Tàng Bảo các, mọi người liền bị đồ vật bên trong hấp dẫn tới.
Tuy rằng Hạn Viêm tông đã diệt vong hơn ngàn năm trước, thế nhưng bên trong cái Tàng Bảo các này, vẫn là tồn tại không ít bảo vật còn sót lại.
Vẻn vẹn chỉ là tầng thứ nhất thôi, đã xuất hiện rất nhiều pháp khí, thậm chí còn có vài món linh khí linh tinh, có điều tất cả đều chỉ là hạ phẩm linh khí.
Một đám tông chủ nơi đây khi nhìn thấy những món bảo vật này tất cả không hẹn con mắt lập tức liền đỏ rực lên, đây là hạ phẩm linh khí đó, đây chính là trấn tông chi bảo của hạ phẩm tông môn bọn họ a. Thế nhưng tất cả lại bị tùy tiện quăng vứt lung tung như thế này.
Toàn bộ Nguyệt Thai thành, bên trong các tông môn nơi đây cũng chỉ có một kiện hạ phẩm linh khí mà thôi, tuy rằng trước đây đã tiêu diệt được Huyền Tâm tông, bọn họ xác thực là cũng có cướp đoạt được vài món linh khí, thế nhưng tất cả vẫn là ít ỏi đến đáng thương!
Một tông môn có hạ phẩm linh khí, vẫn không có vượt qua ba cái.
Bây giờ ở đây phát hiện có nhiều hạ phẩm linh khí đến vậy, bọn họ làm sao có khả năng sẽ không kích động được cơ chứ?
Một người tông chủ trong đó, lập tức đem linh khí cách mình gần nhất cất đi, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Xì xì!” Ngay ở thời điểm người tông chủ này đang hưng phấn không thôi thì một lưỡi dao sắc từ phía sau hắn lập tức đâm lên xuyên qua ngực hắn, trực tiếp một kích xuyên tim.
Người xuất thủ chính là Dương Tiêu tông chủ La Lôi tông, hắn thản nhiên nói: “Chúng ta vẫn không có nói phân chia như thế nào mà, ai bảo ngươi tùy tiện cầm nắm làm gì?”
Tên tông chủ bị lưỡi dao sắc bén kia đâm xuyên qua tim, hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, chính mình lại bị đánh lén mà chết như vậy!
Mười bốn vị tông chủ lúc trước, bây giờ chỉ còn lại mười ba người.
Trong lòng mọi người đột nhiên phát lạnh qua một trận, bọn họ không nghĩ tới chiến đấu đột nhiên lại đến nhanh như vậy, trực tiếp tàn bạo như thế, liền trong nháy mắt đã xuất hiện thương vong rồi.
“Dương Tiêu, ngươi thật là quá đáng!” Tông chủ Kinh Vân tông Cố Thiểu Phong mở miệng quát lớn nói.
Hành động đánh lén giết người như vậy, xác thực là có chút quá phận, khiến người ta lập tức liền có cảm giác không an toàn như vậy.
Mặc dù nói trong lòng tất cả mọi người nơi đây đều không có tin tưởng bất kì ai, thế nhưng trực tiếp xích lõa ra tay như vậy, thực sự là không có thích hợp một chút nào.
“Ta quá đáng sao? Nhưng ta lại là có cảm giác hắn trực tiếp cướp linh khí như vậy, càng quá đáng hơn rất nhiều!” Dương Tiêu thản nhiên nói: “Như vậy thì làm sao? Tất cả mọi người chúng ta lúc nãy đều bất động đứng đó nhìn những thứ kia, chờ mọi người cùng kiểm kê hoàn chỉnh cái Tàng Bảo các này, đang bàn luận sẽ phân chia như thế nào, hắn đột nhiên làm ra hành động như vậy có phải tốt không?”
“Đây mới chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, bảo vật ở đây khẳng định là kém cỏi nhất, chúng ta liền vì những thứ này mà tranh cướp ngươi chết ta sống như vậy, có phải là quá đáng không?”
Nghe được lời nói này của Dương Tiêu, mọi người nơi đây đều là một mảng trầm mặc, cuối cùng đều là gật gật đầu thừa nhận ý kiến của Dương Tiêu là đúng.
Mà cái tùy tùng sau lưng Dương Tiêu kia, từ đầu tới đuôi nãy giờ đều không nói một lời, bởi vì trong mắt bọn họ, đối với những bảo vật này mà nói, còn chưa lọt nổi vào mắt xanh bọn họ.
Lúc này tên tùy tùng kia sau lưng tông chủ Huyền Vũ tông kia bỗng nhiên đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu đã phiền toái như thế, vậy các ngươi toàn bộ đều chết đi là được rồi!”