Đan Thần

Chương 16 - Hiện Tại Ta Làm Chủ

trước
tiếp

Sắc Quỷ vụng trộm trốn người trong nhà chạy đến đấy, tuy hắn cưỡng ép dựa vào dược vật có được lực lượng Thoát Thai kỳ tầng thứ sáu, nhưng bộ dạng xương bọc da kia, không cần đánh nhau, một trận gió mạnh cũng sợ thổi hắn đi. Về phần Túy Miêu, lực lượng không lớn lắm, Thoát Thai kỳ tầng thứ bảy, nhưng nói đến đánh nhau lại không cần mệnh, nếu không bởi vì hắn là người của Lôi gia, không bởi vì hắn có một đệ đệ Mãnh Hổ, hắn sớm chết trăm lần rồi.

– Nguy rồi!

Trình Cung không đi để ý tới Đỗ Thân, dưới chân phát lực, thân thể có chút nghiêng về phía trước, trực tiếp xông ra ngoài.

Trước kia Trình Cung cùng Tống Phúc đều mang người, cộng thêm dưới tình huống có Bàn Tử quấy rối, Túy Miêu xông lên cũng không có gì, bởi vì ý của Tuý Miêu không phải là rượu, mà là đem sự tình làm lớn. Trong Vân Ca Thành người nào không biết, động Túy Miêu là chọc Mãnh Hổ. Ba tháng trước bốn người Trình Cung ăn cơm cùng nhau, Trình Cung cùng Âu Dương Ngọc Giang phát sinh xung đột, lúc ấy vừa vặn Túy Miêu đứng lên muốn tìm rượu uống, sau đó xông lên đánh nhau.

Túy Miêu nguyên danh là Lôi Hạo Thiên, cháu ruột của Lôi gia, một thế lực quân đội cường đại khác của Lam Vân đế quốc, từ nhỏ thân mang kỳ bệnh, không có biện pháp tu luyện. Đệ đệ của hắn là kỳ tài luyện võ, trong Vân Ca Thành nổi danh Mãnh Hổ, ở Vân Ca Thành ai cũng biết một câu, ai dám động đến ca ca ta, ta muốn mệnh của hắn. Lần kia xương tay của Túy Miêu bị gãy, bọn Trình Cung cũng đều bị thương không nhẹ, đám người Âu Dương Ngọc Giang cũng không có chiếm tiện nghi gì. Nhưng ngày hôm sau Mãnh Hổ liền chận đường Âu Dương Ngọc Giang, lúc ấy nếu không có người cản trở, thì thiếu chút nữa đã giết chết Âu Dương Ngọc Giang, cuối cùng xương cốt trên người Âu Dương Ngọc Giang bị gãy hơn mười cái, cho dù cuối cùng Lôi gia đền đan dược Nhân cấp trung phẩm, nhưng ít nhất hắn cũng phải nằm trên giường nữa năm, Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy cũng bởi vậy mà bị phạt đến khu vực khai thác mỏ của gia tộc lấy quặng nửa năm. Nói là lấy quặng, ai cũng biết đây là Lôi gia muốn bảo hộ Lôi Hạo Uy, để cho hắn tạm thời rời xa nơi thị phi.

Nếu như Âu Dương Ngọc Hải cố ý nhằm vào Túy Miêu, vậy thì cũng phiền toái.

Trình Cung vọt tới phụ cận, chỉ thấy bên cạnh một chiếc thuyền lớn đã đánh túi bụi, loạn thành một bầy. Nhưng cuối cùng cũng khá tốt, Túy Miêu còn chưa có xông lên, là Tống Phúc trước đá bay cái bàn, sau đó là băng ghế, bình hoa,… cái gì loạn thất bát tao đều đá ra ngoài, mới làm cho động tĩnh rất lớn, mà hắn thì dốc sức liều mạng kéo Túy Miêu Lôi Hạo Thiên chạy.

– Một đám người thô lỗ, căn bản không xứng tới chỗ như thế, phá hư phong cảnh.

Lúc này, một nam tử tự xưng là tài tử, nhẹ lay động quạt xếp, rung đùi đắc ý bình luận.

– Bành. . . Ah. . .

Không đợi đồng bạn bên cạnh đón ý nói hùa lời của hắn, đã cảm giác bờ mông bị va chạm nặng nề, sau đó thân thể trực tiếp bay lên trời, bay về phía trên thuyền.

– Oanh. . . Rầm Ào Ào. . .

Thân hình hắn trực tiếp đập nát cửa sổ, từ bên ngoài nện vào chính giữa hai nhóm người, lần này biến cố đột nhiên, làm cho hai nhóm người trên thuyền cũng đều ngừng lại. Trong lòng tự nhủ huynh đệ này làm cái gì vậy, muốn xông lại đánh nhau sao, nhưng sao lại trực tiếp tựu té xỉu, hơn nữa còn là tư thế đầu rạp xuống đất.

Tống Phúc quay đầu, nhìn theo phương hướng người kia vừa mới bay qua, khi thấy thân ảnh của Trình Cung cùng Đỗ Thân, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

– Thả ta ra. . .

Lúc này, Lôi Hạo Thiên đầy mùi rượu, vóc dáng so với Tống Phúc thì cao hơn một cái đầu, dáng người rất khôi ngô, đang giãy giụa Tống Phúc muốn xông lên.

Lúc này, Âu Dương Ngọc Hải đối diện bọn hắn vốn là đang xem trò hay khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Văn Thải ngồi bên cạnh, Chu Văn Thải thoáng có chút gầy gò, cách ăn mặc cũng tuấn tú, chỉ là ánh mắt có chút thâm trầm, nhẹ nhàng dao động cây quạt, nhìn về phía Âu Dương Ngọc Hải nhẹ gật đầu.

Âu Dương Ngọc Hải cũng gật đầu, chuyện này hắn cân nhắc rất lâu, Âu Dương gia tộc bọn hắn nhân khẩu thịnh vượng nhất. Thế hệ này chừng ba mươi mấy huynh đệ, nhưng hắn chỉ có Âu Dương Ngọc Giang là thân đệ đệ, lần trước cơ hồ bị Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy phế bỏ, tuy không đến mức lo lắng tính mạng, nhưng sau này chỉ có thể vứt võ theo văn. Âu Dương gia cũng không chênh lệch so với Lôi gia, cũng không tin tìm không thấy cơ hội trả thù, lần này rốt cục có cơ hội, sao hắn lại buông tha.

Âu Dương Ngọc Hải thấy bọn thủ hạ ngừng, cầm lấy chén rượu bên cạnh uống một ngụm, mang theo mùi rượu nói:

– Sao lại dừng lại, đánh cho ta, dám tranh giành nữ nhân cùng lão tử, phế đám bọn hắn cho ta, chỉ cần không chết là được.

– Đánh, đánh ah, thả ta ra, . . .

Lôi Hạo Thiên giãy dụa, hai mắt huyết hồng cũng muốn xông lên, chết tính toán là cái gì, hắn chưa bao giờ sợ.

– Hừ.

Tống Phúc hừ lạnh một tiếng, giữ chặt thân thể Lôi Hạo Thiên, dựa vào buồng nhỏ trên tàu, may mắn sáng sớm hắn lựa chọn một vị trí tốt, vừa khai cũng dùng cớ đàm phán trì hoãn cả buổi, chỉ là xem ý tứ mấy tên này, chỉ sợ không phải tranh giành tình nhân đơn giản đơn giản như vậy, cùng mình đoán trước kia đồng dạng, coi như mình nhượng bộ cũng tránh không được. Chỉ là tên hỗn đản Đỗ Thân này, sao lại mang đại thiếu đến, ngay cả một người cũng không mang đến, cái này làm được cái gì ah.

Những người này cũng không phải là hạ nhân Trình gia, bọn hắn sẽ không có chỗ cố kỵ, bình thường không có việc gì đều tìm việc, hiện tại lúc này chỉ có Trình Cung thì làm được cái gì.

– Đại thiếu, người. . . người đâu?

Lúc này Đỗ Thân cũng không kịp thở lao đến, thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện tình huống không đúng, bình thường đi ra ngoài đều tiền hô hậu ủng, ít nhất mang mười mấy người, hôm nay vậy mà một cái cũng không mang. Mới vừa rồi nói hưng phấn, vậy mà không có chú ý tới điểm ấy, còn tưởng rằng đại thiếu đã cho người theo tới. Đại thiếu, không có mang theo người, chúng ta lấy cái gì đánh a.

– Ta là người, có phải ngươi ngay cả ta cũng không biết hay không.

Trình Cung nói xong, dưới chân phát lực lần nữa, người trực tiếp nhảy lên, người trên không trung trực tiếp dùng hai tay bảo vệ đầu, hai đầu gối khép lại va chạm vào chiếc lâu thuyền này.

– Oanh!

Âu Dương Ngọc Hải hoàn toàn không nghĩ tới có người xông lại lần nữa, hơn nữa trực tiếp đụng tới, nhưng hắn cũng là sanh ở trong gia tộc quân nhân, từ nhỏ đã trải qua một ít huấn luyện. Bản năng lui về sau, trên nửa người lập tức bộc phát ra một tầng nguyên khí màu vàng đất, đây là tiêu chí đại biểu cho hắn đã đạt tới Hoán Cốt kỳ tầng thứ sáu, Hoán Cốt kỳ bộc phát nguyên khí, mắt thường có thể thấy được, nếu như có thể đạt tới tầng mười, toàn lực bộc phát thì toàn thân đều có nguyên khí bao phủ.

Về phần màu sắc hào quang, thì căn cứ công pháp tu luyện bất đồng mà có màu sắc khác nhau, cơ bản có thể đoán được thuộc tính công pháp tu luyện.

Xu thế trùng kích của Trình Cung cường đại lại đột nhiên, Âu Dương Ngọc Hải còn không có biện pháp hoàn toàn vận chuyển lực lượng, chỉ có thể dùng tay ngăn cản hai đầu gối.

– Két. . .

Dùng đầu gối đánh vào tay, cộng thêm hoàn toàn phát huy ra thân thể cường hãn của mình đã trải qua Chí Dương Chân Hỏa rèn luyện, tuy Âu Dương Ngọc Hải kịp phản ứng ngăn trở, nhưng Trình Cung có thể rõ ràng nghe được xương tay hắn phát ra tiếng giòn vang, xương cốt bị đụng gãy rồi.

Trình Cung đắc thế không buông tha người, thân thể vừa rơi xuống đất, trên hai tay mang theo một tia hào quang hỏa hồng, bao phủ mấy yếu huyệt của Âu Dương Ngọc Hải.

Thủ pháp thật tinh diệu, chiêu thức tinh diệu như thế, đây là vũ kỹ thượng tầng. Sao hắn học được vũ kỹ thượng tầng, sao cái phế vật này có thể có lực lượng mạnh như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể. Âu Dương Ngọc Hải trừng lớn hai mắt, không dám tin hết thảy, trên tay truyền đến đau đớn cùng công kích cường thế của Trình Cung, đã sớm làm cho hắn sợ hãi.

Nếu như Đông Phương Thanh Mai ở đây nhất định sẽ kêu ra tiếng, bởi vì Trình Cung thi triển đúng là Mai Hoa Thủ mà trước kia nàng thi triển, cơ hồ có chín phần tương tự.

Đây hết thảy đều quá nhanh, Âu Dương Ngọc Hải ngay cả cơ hội sử dụng vũ kỹ cũng không có, trên thực tế hiện tại hắn mạnh nhất cũng không quá đáng là một bộ vũ kỹ trung tầng, cho dù thi triển cũng chênh lệch quá nhiều so với Mai Hoa Thủ. Bản năng đưa tay ngăn cản, thân thể thì lui ra sau, chỉ cần có thể đợi đến lúc mình có viện binh, thủ hạ của mình có bốn gã Hoán Cốt kỳ tầng tám, đối phó Trình Cung quá dễ dàng.

Âu Dương Ngọc Hải nghĩ vô cùng tốt, nhưng vừa mới giao thủ cùng Mai Hoa Thủ của Trình Cung, hắn biết mình sai rồi, trong lúc Mai Hoa Thủ này biến đổi, một hơi điểm bảy lần, làm cho cánh tay hắn không cách nào nhúc nhích nữa.

Sau một khắc Trình Cung hơi nghiêng thân thể, bộ pháp tinh diệu dưới chân khẽ động, trực tiếp bắt được cổ họng của hắn.

– Các ngươi, cút ra ngoài, nếu lộn xộn mà nói, bổn thiếu gia giết hai bọn chúng ngay.

Bắt giặc trước bắt vua, trong chớp mắt Trình Cung chế ngự Âu Dương Ngọc Hải, mà Chu Văn Thải kia cách Âu Dương Ngọc Hải không xa. Giờ phút này an vị cách Trình Cung chưa đủ nửa mét, tuy bên cạnh hắn có cửa sổ, nhưng bây giờ một cử động nhỏ hắn cũng không dám. Chu Văn Thải là văn sinh, tuy hắn cũng luyện võ, hơn nữa cũng đạt tới Hoán Cốt kỳ tầng thứ nhất, nhưng căn bản chưa có tham gia thực chiến, tập võ bất quá là bởi vì võ phong thiên hạ hưng thịnh, hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể được danh xưng văn võ toàn tài, nhưng thật có thể văn võ toàn tài rất ít, kia đa số đều là thiên tài.

– Hỗn đãn, muốn chết ah, có biết thiếu gia nhà ta là ai hay không. . .

– Câm miệng, ngay cả Trình đại thiếu cũng không nhận ra.

– Trình đại thiếu, đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng kích động, chúng ta đi ra ngoài, đi ra ngoài.

. . .

Trong đám người Âu Dương Ngọc Hải có hai cái hiển nhiên là mới mời chào, không biết Trình Cung, vừa thấy có người dám cưỡng ép Âu Dương thiếu gia, lập tức muốn nổi đóa, phát uy. Lại bị người bên cạnh đạp qua một bên, người nhận ra Trình Cung này cũng là một tiểu đầu mục của Âu Dương Ngọc Hải, biết rõ vị đại thiếu này là đứng đầu quần là áo lượt phá gia chi tử Vân Ca Thành, cho dù hoàng tử hắn cũng chưa hẳn sợ, huống chi một đệ tử bình thường của Âu Dương gia tộc.

Mấy người Chu gia nhìn về phía Chu Văn Thải, trong mắt Chu Văn Thải hiện lên khiếp sợ, đồng thời cũng lộ ra rất là thất vọng, nhưng vẫn nhẹ nhàng thu cây quạt về, ý bảo thủ hạ mình ly khai.

– Ách. . . Ách. . . Trình. . . Trình Cung, ngươi thả ta ra, ngươi muốn. . . làm gì?

Âu Dương Ngọc Hải cảm giác yết hầu mình như bị yêu thú cắn, có một cảm giác tùy thời muốn vỡ vụn, cộng thêm hai tay đã mất hết tri giác, sợ hãi xông lên đầu, nói chuyện cũng phát run.

Chu Văn Thải có chút ổn định tâm tình thoáng một phát, lộ ra rất là bình tĩnh nhìn về phía Trình Cung:

– Trình đại thiếu thật là uy phong ah, hôm nay Trình đại thiếu đã ra mặt, vậy thì cho ngươi mặt mũi, hôm nay việc này cứ như vậy được rồi, chúng ta cũng không so đo cùng một Sắc Quỷ sắp gặp diêm vương và một Túy Miêu cả ngày say như chết.

– BA~!

Trình Cung nhìn cũng không có nhìn, trở tay là một cái tát, đánh Chu Văn Thải bay ra ngoài chừng nửa mét.

Một cái tát đánh bay Chu Văn Thải, lúc này Trình Cung mới quay đầu nhìn về phía hắn:

– Ngươi nói xong là xong sao, hiện tại ở chỗ này ngươi làm chủ hay là ta làm chủ. Sắc Quỷ là ngươi gọi được sao? Túy Miêu là ngươi gọi được sao? Sắc Quỷ, đừng cản Túy Miêu, các ngươi mỗi người một cái, trước đánh cho bọn hắn thanh tỉnh rồi nói sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.