– Cầm, đây là tiền mua cử nhân cùng cống sĩ, công danh, công danh chó má, hiện tại bổn thiếu gia có công danh rồi, ghi danh cho bổn thiếu gia.
– Oanh. . .
Lần này người chung quanh đều bị tạc nổ, thật không ngờ hắn thô lỗ, hung hăng càn quấy như thế.
Những người vì công danh mà thi đến bạc đầu, vì công danh mà dùi mài kinh sử mười năm, thậm chí hai mươi năm nghe được, cũng đã mất đi lý trí, thậm chí đã có chút ít gào thét muốn dốc sức liều mạng cùng Trình Cung. Mặc dù nói là đại hội tài tử, nhưng mà lớn tuổi cũng không ít, trong đó chỉ có một phần là tuổi còn trẻ có thể lấy được cống sĩ.
– Đại thiếu, Tứ Bảo Lâu cùng Chu gia không xử lý được sự tình bực này, công danh không phải tiền có thể mua, không bằng đại thiếu đi về nhà tìm Trấn Quốc Công nghĩ biện pháp.
Chu Văn Quân không rõ hôm nay Trình Cung sao lại đột nhiên chạy tới đây nháo sự, nhưng hôm nay mình đã ở chỗ này, phải nghĩ biện pháp ngăn cản. Nếu không ngăn cản, hôm nay không biết sẽ phát sinh sự tình gì.
– Nạp lật nhập giam, hàng trăm vạn.
Trình Cung nói xong, cười cười nhìn những cống sinh chung quanh:
– Không hiểu sao? Ha ha. . . Cống sĩ, cống sĩ, ngay cả cái này cũng không hiểu, còn gian khổ học tập mười năm, hai mươi năm, bổn thiếu gia ném ngân phiếu ra là có một mớ cống sĩ.
Con mắt Chu Văn Quân đảo nhanh, đột nhiên nghĩ đến mấy thứ gì đó, tâm mãnh liệt suy nghĩ. Nhưng mà hắn cũng chỉ nhớ đại khái, bởi vì chuyện này quá lâu, thậm chí đã sớm bị quên lãng, nếu không phải từng nghe Chu Dật Phàm cùng Chu Tùng nói chuyện, đàm luận qua đoạn lịch sử này, chỉ sợ hắn cũng không có một chút ấn tượng.
Thấy biểu lộ của Chu Văn Quân, Trình Cung nói:
– Thấy không? Lão tử vừa mới dùng bạc, tùy tiện dẫm nát công danh các ngươi.
Cơ bắp trên mặt Chu Văn Quân co rúm vài cái, thô lỗ, thấp kém, vậy mà nói ra lời nói bực này, người như vậy sao có thể tham gia giải thi đấu Tứ đại tài tử. Nhưng mà, sự tình “nạp lật nhập giam” hắn lại biết, nó thật sự tồn tại a.
Những người khác thì càng thêm xúc động, đã có người xông lên muốn dốc sức liều mạng cùng Trình Cung, nhưng người chung quanh Trình Cung cũng không phải là ăn chay, có không ít bị đạp bay ra ngoài.
– Muốn chết ah!
Nghe được Trình Cung hung hăng càn quấy tới cực điểm nói, La Anh Hùng tựa hồ như về tới quân đội, đột nhiên cảm giác trong khoảng thời gian này mình ở đế đô sao trở nên ẻo lả như vậy, gầm lên một tiếng, lập tức chấn trụ mấy người muốn xông lên.
– Một đám đầu óc bả đậu, muốn đấu cùng lão tử? Lão tử là ai! Lão tử là đứng đầu Tứ đại hại! Tứ đại tài tử trong miệng các ngươi tính là cái đếch gì? Hôm nay lão tử cưỡng gian công danh các ngươi, lần sau ta đến, sẽ giẫm nát Tứ đại tài tử của các ngươi! Đi rồi!
Trình Cung nói xong, hung hăng càn quấy nằm xuống, miệng hé ra, tiểu Tuyết lập tức bỏ trái cây vào miệng hắn.
Nghe lời này của Trình Cung, La Anh Hùng phảng phất nhớ tới quân đội, giờ khắc này hắn phát hiện Trình Cung cũng không phải quá đáng ghét như vậy. Hắn nhớ rõ thời điểm gia chủ mắng những tên văn nhân kia, khí phách cũng là như thế, lúc ấy gia chủ từng nói cho mình, nam nhân nên có sức lực của một nam nhân. Trước kia đều nói đại thiếu quần là áo lượt, nếu như cái này là quần là áo lượt, vậy chẳng phải cha mình cùng gia chủ cũng là quần là áo lượt sao, mịa nó, đây là nam nhân.
– Trình Cung, ngươi nhục mạ công danh, tương đương nhục mạ triều đình, ta muốn cáo ngự trạng ngươi.
– Ăn chơi thiếu gia, miệng ra ô ngôn uế ngữ, không biết cái gọi là…
– Nhất định không thể như vậy, chỉ bằng ngươi cũng muốn đấu cùng Tứ đại tài tử.
. . .
Những tài tử bốn phía đều bị kích thích sắp phát điên rồi, nói cái gì cũng có, nhưng lại không ai dám xông lên, bởi vì đám người La Anh Hùng không quen bọn hắn. Thực tế vừa rồi La Anh Hùng ra tay, đã đánh mấy tên xông lên bất tỉnh.
Nhưng mà vô luận bọn hắn nói như thế nào, cũng không làm gì được Trình Cung, khí thế cũng kém rất nhiều.
Cuối cùng nhất, chỉ có thể nhìn Trình Cung vô cùng hung hăng càn quấy rời đi.
– Cái này. . . Cái này. . .
Lúc này người ghi danh mới nhìn ngân phiếu trên tay, khoảng chừng trên trăm vạn lượng, hắn cầm ở trong tay mà run rẩy không ngừng, nhìn Chu Văn Quân không biết nên làm như thế nào cho phải.
– Chu huynh, chuyện này nhất định phải bẩm báo Chu thái phó, để cho người vạch tội Trình gia trước mặt bệ hạ.
– Quả thực quá kiêu ngạo rồi, hắn cho mình là ai, cuồng vọng tự đại, không biết cái gì, còn muốn chiến thắng Tứ đại tài tử, quét ngang giải thi đấu cầm kỳ thư họa, tại sao hắn không nói hắn có thể phi thiên độn địa.
– Chuyện này không thể cứ như vậy được, không được, chúng ta liên thủ viết Ngự trạng. Dám nói ra những lời như vậy, còn công khai dùng tiền mua đồng sinh, tú tài, cử nhân thậm chí cống sĩ, đây là vũ nhục Thánh Hiền.
– Đúng, liên thủ viết Ngự trạng, nhất định phải xử trí Trình Cung này, nếu không khó có thể trấn an sĩ tử thiên hạ.
– Sự tình hôm nay tuyệt đối không thể như vậy, vừa vặn còn có ngân phiếu này làm chứng cớ.
. . .
– Đừng ồn ào.
Thời điểm người chung quanh kêu loạn, xông lên vây quanh Chu Văn Quân, ý tứ kia là để cho hắn dẫn đầu, Chu Văn Quân gầm lên một tiếng, chung quanh lập tức an tĩnh lại, Chu Văn Quân nhìn bóng lưng Trình Cung đã rời đi nói:
– Nạp lật nhập giam, hàng trăm vạn, hắn nói không sai, hắn xác thực có thể dùng tiền mua tư cách cống sinh, có quyền báo danh dự thi.
Nghe được lời này của Chu Văn Quân, chung quanh thật sự phát nổ. Loại đại thiếu quần là áo lượt như hắn lại có tư cách dự thi, tại sao có thể như vậy, điều đó không có khả năng a.
Nếu như hắn tốn chút tiền là có thể, vậy chúng ta thành cái gì, chúng ta gian khổ học tập mười năm, vô số lần đi thi lại thành cái gì.
Chu Văn Quân cũng không nghĩ đến, Trình Cung vậy mà có thể biết cái này, trong lòng của hắn cũng rất ngoài ý muốn.
– Chu huynh, ngươi đang nói đùa a?
– Chu huynh, đây tuyệt đối không có khả năng, triều đình của ta rất chính trực, cho dù có tham nhũng, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng có người dùng tiền mua được đồng sinh, tú tài, cử nhân cùng cống sĩ, đây tuyệt đối không có khả năng.
– Đây tuyệt đối không có khả năng đấy, nếu có loại chuyện này, đọc sách làm gì, thiên hạ chẳng phải đại loạn.
. . .
– Aii!
Chu Văn Quân bất đắc dĩ thở dài, hai tay nâng lên, ra hiệu mọi người an tĩnh mới nói:
– Tiền triều tham nhũng quá độ, đã từng có một giai đoạn, dùng tiền có thể làm được bất cứ chuyện gì. Vì vậy lúc ấy đưa ra một chính sách là nạp lật nhập giam, là dùng tiền có thể lấy tư cách giám sinh, có thể trực tiếp tham gia thi học viện. Nếu như ngươi nhiều tiền một ít, ngay cả tư cách tham gia thi hương, thi hội, thi đình cũng không có vấn đề gì. Còn triều đình của ta, thời điểm Thái tổ vừa lập nước, nguy cơ tứ phía, chinh chiến không ngớt, lúc ấy căn bản không có biện pháp tổ chức khoa cử bình thường, hơn nữa chiến tranh cũng cần tiền. Cho nên chính sách nạp lật nhập giam này ở mười năm đầu được thực hành, đến hậu kỳ Thái tổ biết rõ đây là sự tình hủy căn cơ quốc gia, vì vậy bắt đầu hạn chế dần dần.
– Lúc ban đầu phổ biến đúng là chính sách nạp lật nhập giam, hàng trăm vạn. Nói cách khác, muốn một cái giám sinh cần một trăm lượng, là có được tư cách tham gia thi học viện, muốn tham gia thi hương thì cần gấp trăm lần, là vạn lượng bạch ngân mới có thể. Mà muốn tham gia thi hội thì cần quyên nghìn lần, là mười vạn lượng, mà nếu như muốn tham gia thi đình thì cần quyên vạn lần, là trăm vạn lượng. Chính sách này không có áp dụng đối với dân chúng bình thường, vì căn bản họ không có tiền, nhưng mà có số ít đệ tử phú gia thì không quan tâm ngân lượng. Nhưng Thái tổ ta đối đãi những giám sinh quyên tiền này nghiêm khắc hơn thí sinh bình thường, trước kia giám sinh quyên tiền kém cỏi nhất cũng có thể được một chức quan, nhưng về sau lại từ từ cách chức những người này, chẳng những không có bất luận chức quan gì, còn hủy bỏ tư cách giám sinh.
– Tốn nhiều tiền như vậy, cuối cùng chẳng được lợi lộc gì, thời gian dần trôi qua, triều đình cũng không có người dùng tiền mua công danh. Giai đoạn ban đầu liên quan đến quá nhiều người, nên không có biện pháp trực tiếp huỷ bỏ, thời gian dần trôi qua, chế độ đã này bị quên đi, nhưng. . . cái chế độ này còn chưa có chính thức huỷ bỏ.
Nói đến đây, Chu Văn Quân đã có chút bất đắc dĩ, lại có chút đắc ý. Bất đắc dĩ chính là, không nghĩ tới Trình Cung có thể biết chính sách này, đắc ý là ở trong tất cả mọi người ở đây, cũng chỉ có mình là biết sự tích này. Bất quá chuyện này phải mau chóng bẩm báo Chu Dật Phàm, nhìn hắn giải quyết như thế nào.
Chút ít cống sĩ vốn là đang kêu gào kia đều trợn tròn mắt, cái này có thể nói là việc nhỏ ở vài chục năm đầu khai quốc, sau đó đã thành quá khứ, bọn hắn căn bản không biết chuyện này.
Có người không tin đây là thật, lập tức đi tìm tư liệu đọc qua, đáp án lấy được làm cho bọn hắn bị đả kích nặng nề, bởi vì nó xác thực.
Lần này có thể náo nhiệt a, sự tình Trình đại thiếu trực tiếp nện trăm vạn lượng bạch ngân mua cống sĩ tham gia giải thi đấu Tứ Bảo Lâu, lần nữa trở thành chủ đề sốt dẻo nhất đế đô. Việc không liên quan đến mình, tự nhiên là nghị luận rất náo nhiệt, mà đối với vô số sĩ tử mà nói, đây chính là thiên đại sự tình, ngay cả giải thi đấu Tứ đại tài tử cũng bị những sĩ tử, cống sĩ này ném sau đầu.
Mười năm gian khổ học tập, vô số lần thi mới lấy được cống sinh, bất quá là người dùng tiền có thể mua được. Mặc dù là trăm vạn lượng bạc, cũng làm cho sĩ tử khó có thể tiếp nhận như trước, giờ phút này đối với bọn họ mà nói, cho dù nhiều bạc hơn nữa cũng là một loại vũ nhục, rất nhanh những sĩ tử này bắt đầu tụ tập, càng ngày càng kích động, thời gian dần trôi qua, bắt đầu tụ tập đến cùng một chỗ, bởi vì sắp tới kỳ thi cuối năm, các nơi ở trong đế đô đều là sĩ tử. Sự tình hôn nay càng lúc càng lớn.
Rất nhanh kinh động đến hoàng đế, chuyện này lập tức bị liệt là đại sự số một, nếu như không giải quyết dứt khoát, đây chính là sự tình dao động đến căn cơ lập quốc. Một khi đám sĩ tử cố chấp, đó là vô cùng đáng sợ. Vấn đề không chỉ là bọn hắn, ngay cả những đại nho trong triều đình cũng ngồi không yên.
Cuối cùng mấy vạn sĩ tử tụ tập đến hoàng cung, toàn bộ đều quỳ xuống cầu xin hoàng đế nhanh chóng quyết đoán.
– Phanh. . . Phanh. . . Phanh. . .
Đã nhiều năm Chu Tùng không nói lời nào khi tham dự triều chính ở Kim Loan Đại Điện, lúc này lại đạp mạnh quải trượng xuống nền điện:
– Làm nhục văn nhân, làm nhục văn vân, làm nhục Thánh Hiền a, bệ hạ, nhanh chóng quyết đoán, đây là thiên đại sự tình, không thể rét tâm sĩ tử thiên hạ ah.
– Bệ hạ, không thể rét tâm sĩ tử thiên hạ.
Phía dưới quỳ xuống một mảnh, trên cơ bản đều là văn thần.
– Bệ hạ, thần liều chết nói, Trình Cung ở trước mặt mọi người dùng tiền mua đồng sinh, tú tài, cử nhân, cống sĩ như thế, quả thực là đang vũ nhục văn nhân thiên hạ, kính xin bệ hạ hạ lệnh đuổi bắt, dẹp an sĩ tử thiên hạ.
– Trình Cung tuổi trẻ khinh cuồng, làm ra sự tình vớ vẩn, phải khiển trách.