Vũ Toái Hư Không

Chương 62 - Không Thể Nào

trước
tiếp

Nụ cười này….

Trong lòng Trầm phu nhân trầm xuống, Trầm Côn thật sự có chiến đội đến sao?

Không, điều đó là không thể!

Tân Nguyệt thành chẳng có bao nhiêu cao thủ, hắn không thể trong một đêm tìm đủ bảy người một Hoàng sáu Bạch được?

Hừ, xem ra hắn chỉ là tuyệt vọng mà muốn lừa dối vài người mà thôi!

Trầm Côn, bổn phu nhân sẽ vạch trần trò hề của ngươi, cho mọi người không thể chấp nhận được!

– Đúng vậy, là ta nói!

Trầm phu nhân đứng lên thách thức:

– Trầm Côn, nếu ngươi có thể xuất ra một Hoàng sáu Bạch đủ bảy cường giả vũ tông, ta lập tức sẽ châm trà xin lỗi ngươi! Nhưng nếu ngươi không có…

– Không cần nói nữa, ta buôn bán tuyệt đối trọng danh dự, tối qua ở Phù Đồ tháp ngươi cũng thấy đó?

Trầm Côn nghiêng đầu:

– Ta mà không có đủ bảy cao thủ, xin Tô thiếu tướng cứ đem tên ta viết lên bại trận bảng, mặc cho người đời cười nhạo!

– Một lời đã định!

Trầm phu nhân hung hăng liếc Trầm Côn, bà ta nói với Tô Nhất Minh:

– Tô thiếu tướng quân, ngươi là pháp quan, để phòng ngừa Trầm Côn dối trá, mời ngươi kiểm tra cao thủ hắn mang đến! Chỉ cần không đạt yêu cầu, ngay lập tức xử trí Trầm Côn theo quân pháp!

– Trầm phu nhân yên tâm!

Tô Nhất Minh cười lạnh:

– Trầm Côn, mời cao thủ của ngươi ra đi!

– Tuân mệnh!

Trầm Côn cười híp mắt đi tới chiếc xe ngựa thứ nhất, vén màn xe lên:

– Lão huynh, phiền ngươi đi ra cho Tô thiếu tướng quân kiểm tra một chút đi!

Phốc!

Trên xe liên tiếp nhảy xuống mấy võ sĩ áo giáp màu xanh, trọng giáp mấy trăm cân mà khi tiếp đất chỉ gây ra tiếng động rất nhỏ.

– Nguyên là Thanh Sơn tử sĩ!

Trầm phu nhân thở phào một cái:

– Trầm Côn, nguyên là ngươi đem thân binh của Trầm Phù Đồ tới…Nhưng mà như này sao được tính? Một Thanh Sơn tử sĩ, cùng lắm chỉ là nhất phẩm vũ linh, ngươi muốn đem vũ linh ra giả mạo cường giả võ tôn sao?

– Đừng nóng vội chứ, còn có nữa mà?

Trầm Côn làm ra một tư thế xin mời.

Trên xe lục tục nhảy xuống hơn mười Thanh Sơn tử sĩ!

– Trầm Côn, hai mươi Thanh Sơn tử sĩ cũng chỉ tương đương một Bạch Nguyên vũ tông…

– Trầm phu nhân, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao, để ta làm xong việc đã?

Trầm phu nhân đang tức giận muốn mắng , câu nói của Trầm Côn lại chặn bà ta lại.

Xuy

Trầm Côn liên tiếp kéo màn che của mười cỗ xe ngựa, mỗi xe mười Thanh Sơn tử sĩ, cuối cùng có hơn một trăm Thanh Sơn tử sĩ, dàn trận dưới khu đất trống, so với quân đội chính quy còn chỉnh tề hơn.

– Đây là cao thủ đầu tiên của ta, Thanh Sơn tử sĩ am hiểu hợp công, trong chiến đấu chỉ tính là một người, không có vấn đề gì chứ?

Trầm Côn tỏ vẻ lau mồ hôi, cười nhẹ nhàng nói với Tô Nhất Minh:

– Tô thiếu tướng quân, mời ngươi tới kiểm tra, một trăm Thanh Sơn tử sĩ liên thủ, có thể tính là cao thủ cấp bậc nào đây?

– Cái này…

Trên trán Tô Nhất Minh toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Một trăm Thanh Sơn tử sĩ, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể làm hắn chết đuối…

Chết người ở chỗ, Tô Nhất Minh nhận thấy rằng nếu mà hắn dám động thủ kiểm tra Thanh Sơn tử sĩ, chắc chắn Trầm Côn sẽ bí mật hạ lệnh, khiến cho Thanh Sơn tử sĩ quyết tử, khiến hắn bị ngộ thương, thậm chí là ngộ sát!

– Ha ha, Thanh Sơn tử sĩ nổi danh Tân Nguyệt, không cần kiểm tra nữa, coi như là một Hoàng Nguyên vũ tông, như vậy được chưa?

Tô An Chi giải vây chon hi tử.

– Ai ui, vậy coi như là một Hoàng Nguyên vũ tông vậy! Đa tạ, đa tạ…

Trầm Côn cười dài đi tới cỗ xe thứ hai từ cuối lên, lễ phép mời:

– Hắc bá, Thanh Sơn đầu lĩnh, cả nghĩa phụ nữa, mấy người cũng nghe thấy rồi đó, còn chờ gì nữa?

– Mụ nội nó, Tô An Chi, lão tiểu tử ngươi coi như là công bằng đi!

Thiết hòa thượng và hai người khác cùng đi ra, cười ha hả:

– Chúng ta đều là Bạch Nguyên vũ tông, có cần kiểm tra không?

– Không cần, đương nhiên không cần, ba vị đều là cao thủ thành danh…

Nụ cười của hai cha con Tô gia hơi khô cứng, ánh mắt nhìn Trầm phu nhân như dao!

Ý là Trầm phu nhân, ngươi không phải nói ba người bọn chúng đang giúp Trần Phù Đồ chữa thương, không có khả năng xuất hiện sao?

Trong lòng Trầm phu nhân cũng nặng trĩu…

Quái lạ!

Rất kì quái!

Một trăm Thanh Sơn tử sĩ tinh nhuệ đã tới, ba người Thiết Hòa thượng cũng tới, vậy thì ai bảo vệ Trầm Phù Đồ?

Trầm Phù Đồ, ngươi đem tất cả lực lượng cấp cho Trầm Côn, ngươi không muốn sống nữa sao?

– Vì giúp tên con lai này, Trầm Phù Đồ đã xuất hết vốn liếng rồi!

Thanh âm Trầm phu nhân hết sức lạnh lẽo:

– Được, tất cả mọi người đều thấy đó, Trầm Côn đem tất cả vốn liếng của Trầm Phù Đồ tới, hiện giờ không ai bên cạnh Trầm Phù Đồ giúp hắn trị thương, nếu hắn chết thì chính là do tạp chủng Trầm Côn này làm hại!

Nói xong bà ta mạnh mẽ chỉ Trầm Côn:

– Trầm Côn, cha ngươi quả nhiên thương ngươi, nhưng mà hắn thương ngươi cũng chỉ có thể xuất ra bấy nhiêu lực mà thôi! Ngươi còn thiếu ba Bạch Nguyên vũ tông, kiếm không ra chính là tử tội làm hỏng việc quân, đích thân ta sẽ chém đầu của ngươi!

Bà ta kích động quá nên thất thố…

– Muốn giết Côn nhi, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?

Trong xe ngựa cuối cùng truyền ra âm thanh băng lãnh…

Oanh long!

Xe ngựa nổ tung, một ánh lửa vọt lên cổng thành, ánh lửa tán đi, hiện ra một thân ảnh, tóc dài màu đỏ lửa, áo tơi màu lửa đỏ, Trầm Phù Đồ hiên ngang đứng trước mọi người như Hỏa Thần!

– Ngươi, thương thế của ngươi đã khỏi?

Trầm phu nhân hoảng sợ thốt lên.

– Trầm Phù Đồ? Ngươi không phải sắp chết sao?

Hai cha con Tô gia buột miệng nói ra, không kịp suy nghĩ.

– Không thể nào! Tại sao Trầm Phù Đồ vẫn có thể đứng lên được?

Dưới cổng thành ba nghìn quân sĩ lâm vào hỗn loạn!

– Trầm gia Phù Đồ, phụng mệnh xuất chiến!

Con ngươi của Trầm Phù Đồ tỏa ra ánh sáng hồng, khi nói khí phách tỏa ra nang dọc, áp chế khiến cho tất cả mọi người không ai ngẩng đầu lên được!

– Tô An Chi, ta tới thay ba Bạch Nguyên vũ tông cuối cùng, ngươi dám nói không hay sao?

Trầm Phù Đồ lạnh lùng hỏi.

– Trầm huynh nói vậy, bằng thực lực của ngươi, đừng nói ba, cho dù là mười ba Bạch Nguyên vũ tông cũng được!

Tô An Chi cười gượng:

– Nhưng mà tiểu đệ nghe nói ngài bị trọng thương trong người…Không lẽ ngày thực sự muốn xuất chiến thay Trầm Côn?

– Ta sẽ không thay Trầm Côn xuất Chiến!

Ánh mắt Trầm Phù Đồ nhìn chằm chằm vào Tô An Chi:

– Không phải ngươi muốn chia binh hai đường sao? Ta mang theo Thanh Sơn tử sĩ, Hắc Bá, Thiết hòa thượng đều đi theo đội nhân mã thứ nhất của người! Còn Trầm Côn, sẽ tự đi một đường, một mình đảm nhận một phía!

Cấp Trầm Côn một ánh mắt mỉm cười, Trầm Phù Đồ nói:

– Con trai của Trầm Phù Đồ ta, nó đã trưởng thành, có lông có cánh, nên nó sẽ làm những chuyện của nam nhi!

Nói xong, hắn đảo tay trái, tay phải vòng lại, một ánh lửa hút Trầm Côn lên trên cổng thành!

– Hôm nay nhân có mọi người có uy tín và danh dự của Tân Nguyệt thành ở đây, Trầm Phù Đồ ta nói hy vọng các ngươi nhớ kĩ!

Trầm Phù Đồ giơ cao cánh tay của Trầm Côn lên, vai hai cha con sát vào nhau:

– Trước đó, có người muốn con trai ta chịu khổ, hủy bỏ địa vị người kế thừa của hắn…Cũng được, hôm nay ta sẽ cắt đứt tâm tư này của những người đó! Mọi người Tân Nguyệt thành nghe rõ đây, ngày hôm nay ta tuyên bố, Trầm Côn chính là người thừa kế duy nhất của Trầm Phù Đồ ta, nếu ta chết đi, tất cả Trầm gia đều do hắn kế thừa, ai dám phản đối, Thanh Sơn tử sĩ nghe lệnh!

– Bảo vệ thiếu chủ, thà chết không thôi!

Một trăm Thanh Sơn tử sĩ cùng nhau hét lên!

Mẹ nó chứ!

Cha nói những lời này làm gì?

Trầm Côn nhíu mày…

Trước ngày hôm nay, tất cả đều trong kế hoạch của Trầm Côn, nhưng mà hắn không nghĩ tới, cha hắn lại làm ra một màn xác định người thừa kế này!

Màn này tốt thì tốt, chỉ là…

– Cha, lưu lại cho ta chút mặt mũi chứ!

Trầm Côn cười hì hì rút tay về:

– Việc người thừa kế, coi như chưa nói được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.