– Đã lâu không gặp, tăng hữu.
Huyền Si chấp tay trước ngực mỉm cười.
– Sao ngươi lại tới đây?
Trầm Côn mừng rõ nói:
– Còn ngươi nữa, Cơ Na?
Hắn nhìn lại Cơ Na bây giờ đã là linh hồn.
– Linh hồn của ngươi không đi địa phủ chuyển thế đầu thai sao?
– Làm sao đi? Địa phủ đã đóng cửa rồi
Cơ Na bất đắc dĩ chớp đôi mắt to.
Trầm Côn lúc này mới ý thức được, mới vừa rồi đại chiến liên miên, hắn đã quên một chuyện vô cùng trọng yếu.
Hắn tận mắt thấy, Quỷ thành đã đóng đại môn, âm tào địa phủ cũng không thu nạp quỷ hồn nữa. Cái này rõ ràng là linh hồn bây giờ không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ.
Quả nhiên, Cơ Na tức giận nói:
– Ta vốn định chết đi coi như xong, kiếp sau sẽ tìm ngươi, nhưng ai biết vừa đến âm tào địa phủ, lại thấy ngay một cái đại môn.. Ta không thể chuyển thế đầu thai, cũng không có ai chú ý đến ta, ta chỉ còn cách lưu lạc trái phép khắp nơi thôi.
Vừa nói nàng vừa chỉ vào Huyền Si:
– Vừa lúc gặp được tên hòa thượng này, hắn nói muốn tới tìm ngươi, ta cũng đi theo hắn tới… Ân, coi như là được hắn cứu đi.”
– Bất quá…
Cơ Na suy nghĩ một chút:
– Ta có chút kì quái, Huyền Si được xưng là Độc Phật, hắn làm sao lại vô duyên vô cớ cứu ta chứ?
– Bần tăng tất nhiên là không rảnh đi cứu người.
Huyền Si liếc nhìn hồn phủ trống rỗng của Trầm Côn :
– Tăng hữu, ngươi cũng đã đến đệ bát trọng rồi phải không?
Trầm Côn gật đầu, đại chiến luân phiên, U minh hồn phủ tan rồi lại lập, thực lực của hắn đã thăng cấp.
– Đến đệ Bát trọng, ngươi đã có khả năng có được vũ hồn thứ tám…
Huyền Si chỉ vào Cơ Na:
– Ngươi thấy nàng thế nào, có thể làm vũ hồn thứ tám của ngươi không?
– Làm vũ hồn của ta?
Trầm Côn sửng sốt, bất quá hắn suy nghĩ một chút, Cơ Na ngày xưa là chính mình giết chết, hôm qua lại liều mạng cứu A La về… Hắn cười cười, mở đại môn U minh hồn phủ ra.
– Tế tửu của ta, ngươi thật chấp nhận thu ta làm vũ hồn? Để ta và ngươi vĩnh viễn ở cùng một chỗ?
Cơ Na vui mừng mở to hai mắt, sau đó nàng lại sợ Trầm Côn đổi ý, nhanh như chớp bay vào U minh hồn phủ, chờ cho Trầm Côn tấn cấp, có thể trở thành vũ hồn thứ tám của hắn.
Ài..
Thấy Cơ Na vào hồn phủ, trong lòng Trầm Côn thở dài.
Thành thật mà nói, vị trí thứ tám này hắn vốn định tìm một người cùng cấp với Bạch Khởi, tỷ như Hoàng lão gia tử vừa gặp cũng được… bất quá hắn thiếu nợ Cơ Na quá nhiều, nếu lần này không chấp nhận, hắn sợ vĩnh viễn cũng không trả lại nổi.
Cơ Na khi còn sống thực lực cũng không mạnh, sau khi biến thành vũ hồn cũng chỉ là cấp võ tôn.
Trầm Côn cũng không thấy Cơ Na có thuộc tính nào tốt, đúng là nhận lấy vũ hồn này chỉ xem như là trả nợ, nhưng mà…
Cơ Na vừa vào hồn phủ, Trầm Côn liền cảm thấy thể bên trong kinh mạch tự nhiên có thêm một cỗ lực lượng ấm áp, buồn triền miên, từ từ toàn chuyển bên trong kinh mạch hắn, mà theo cỗ lực lượng này xuất hiện, những tổn hại trong hồn phủ của Trầm Côn, trong khoảnh khắc đã chữa trị xong.
Hơn nữa trong đầu hắn còn đột nhiên linh hoạt kì ảo, tựa hồ có thêm một chút gì đó.
– Cơ Na, ngươi làm gì đó?
Trầm Côn vẫn chưa chính thức nhận vũ hồn thứ tám nên không biết thuộc tính của Cơ Na, kinh ngạc nói.
– Ta? Ta cái gì cũng không làm cả!
Cơ Na cũng rất kinh ngạc.
– Huyền Si lão huynh?
Trầm Côn nhìn về phía Huyền Si, hòa thượng tuấn nhã này cười nhạt nói:
– Tăng hữu, bần tăng chọn vũ hồn cho ngươi, tất nhiên là không phải bình thường, ngươi cứ thu lấy đi, lên đến Thiên môn ắt sẽ có kết quả.
Hắn nói xong thì ôm lấy hai phần thi thể của Vương Kiêu, cả Đỗ Nguyệt Nhi đang mất hồn, đưa vào hồn phủ của Trầm Côn.
– Bọn hắn cũng tạm thời thu lại, đến Thiên môn, ngươi sẽ hiểu ra.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Huyền Si bắt đầu nhìn về nơi xa.
Nơi đó, Thủy phu nhân đang bị chúng tướng Tây Thục vây công. Huyền Minh cũng tới trợ chiến, nhưng thực lực hai người so với đại tướng Tây Thục vẫn còn quá yếu ớt, bị đuổi giết đến mức lên trời không được, xuống đất không xong.
Nhưng kỳ quái là đối mặt với tuyệt cảnh như thế, Thủy phu nhân vẫn còn có tâm tình nói chuyện phiếm cùng Huyền Minh, tựa hồ như không có trận chém giết nào đang xảy ra.
– Cuối cùng cũng chưa tới muộn!
Huyền Si nhẹ thở ra.
– Lão huynh nói gì đó?
Trầm Côn kinh ngạc nói: –
– Nếu đã đến đây, thì mau hỗ trợ giết…
Giết?
Trầm Côn đột nhiên khựng người lại, để cho Huyền Si giết Thủy phu nhân cùng Huyền Minh, đây không phải là chuyện đáng cười nhất sao?
Huyền Si xuất thân từ Nữ Oa Cung, căn bản là một tiểu sư đệ do Huyền Minh một tay nuôi lớn, hắn có thể giết Huyền Minh sao? Còn giết Thủy phu nhân thì lại càng không thể, bởi vì hắn cùng Thủy phu nhân thông dâm, bọn hắn căn bản là tình nhân a.
– Huyền Si lão huynh!
Trầm Côn cẩn thận lui về phía sau một bước.
Thành thật mà nói, hắn rất sợ Độc Phật Huyền Si vì lão tình nhân ngày xưa mà trở mặt.
– A di đà phật, tăng hữu không cần lo lắng!
Huyền Si khom người nói:
– Bần tăng lần này đến đây, chỉ là muốn chấm dứt doạn nghiệt duyên này, còn trả lại nợ máu năm đó. Bần tăng theo Y Tiên Biển Thước ba năm, học được rất nhiều thủ pháp giết người, nhưng cũng hiểu ra được rất nhiều đạo lý, ngày xưa Huyền Si sai lầm rồi, sai hoàn toàn rồi. Hôm nay Huyền Si phải đích thân sữa chữa những sai lầm này.
Chắp tay trước ngực cười một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười giải thoát, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra quang huy nhàn nhạt đầy phật tính.
Ba năm không gặp, Huyền Si đã thay đổi.
Trầm Côn cũng không rõ Huyền Si thay đổi như thế nào, nhưng hắn cảm thấy, người trước mắt mặc dù thỉnh thoảng cười đùa, thỉnh thoảng hại người, nhưng trên người có một cỗ mùi vị nhàn nhạt, đúng, giống như là một lão tăng quét rác vậy, mùi vị của Phật
Trong ba năm này, đến tột cùng là Huyền Si đã gặp cái gì vậy chứ?
– Lão huynh, ngươi muốn đền bù như thế nào?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
– Thủy phu nhân còn một chiêu, đủ khả năng để thay đổi càn khôn.
Huyền Si thản nhiên nói:
– Khi nàng dùng đến chiêu này, là lúc bần tăng trả nợ, thực hiện chí nguyện to lớn, phổ độ chúng sinh. Phật tổ ngày xưa cắt thịt nuôi ưng, hôm nay Huyền Si sẽ sát nhân để thành nhân, A di đà phật…
Trong lúc Trầm Côn không hiểu những ngôn ngữ mờ ảo của Huyền Si, Thủy phu nhân đã cùng Huyền Minh đứng tựa lưng vào nhau.
Xung quanh các nàng, Mã Mạnh Khởi trường thương cứ đâm thẳng tới, Hoàng Hán Thăng liên tiếp bắn tên, Trương Dực Đức xà mâu gào thét, thay phiên nhau liều chết xông tới, làm cho hai người đầy thương tích.
– Thủy phu nhân!
Huyền Minh cau mày nói:
– Chuyện đã đến nước này, hay là dùng một chiêu kia đi.
– Thật là muốn dùng sao? – Thủy phu nhân chần chờ nói:
– Quang Minh Hoàng là thiên mệnh cường vận, chúng ta giết hắn sợ rằng sẽ chọc giận tới trời cao, mà còn dùng đến cấm chiêu nữa…
– Hãy nghĩ đến cái chết của Nguyệt Vũ!
Huyền Minh lạnh lùng nói.
Nguyệt Vũ …
Vừa nghĩ đến nhi tử đã chết, nét chần chờ trên mặt Thủy phu nhân hoàn toàn biến mất, cười quái dị nói:
– Đúng vậy, Nguyệt Vũ đã chết, Thủy lão đầu cũng không xem ta là vợ nữa, nhân thế này còn gì để ta lưu luyến chứ? Ha ha, cùng lắm thì dùng chiêu này chọc giận trời cao, kéo theo Quang Minh Hoàng cùng chúng tướng Tây Thục chết chung.
Vừa nói nàng vừa giơ tụ hồn phiên lên.
Vù vù vù…
Trong thế giới mênh mông rộng lớn của tụ hồn phiên đột nhiên phát ra một tiếng chiến hiệu, một cỗ sát khí thê lương tuyệt luân dần dần tràn ngập, nhưng rất kỳ quái, sát khí này không mang theo một chút oán hận cùng sắc bén nào, mà là cuồn cuộn chính khí.
Vì dân vì nước mà chiến, anh hùng chết trăm lần cũng không hối tiếc.
Một quân kỳ chậm rãi nâng lên trên không trung, cột cờ là một đại sung, mặt cờ là kim sắc nhàn nhạt, trên đó viết một chữ ngay ngắn: “Dương”!
Cờ xí cùng tiếng chiến trận ở nơi này, linh hồn binh sĩ liền được triệu hoán xuất hiện trong tụ hồn phiên, khôi giáp màu đen, các loại binh khí, sau khi xuất hiện bọn hắn liền dàn trận chỉnh tệ dưới quân kỳ chữ Dương, tám vạn người rất nhanh đã sắp xếp xong, yên lặng như tờ, xơ xác tiêu điều nhưng khí thế lại bốc lên rất cao.
– Thủy phu nhân, ngươi là quân khốn khiếp!
Nguyên Quân đang cùng chúng tướng Tây Thục đuổi giết Thủy phu nhân thấy tám vạn quân này, lập tức giận đến mức trước đây chưa từng có, chửi ầm lên.
– Thật là một đội quân bá đạo!
Nhóm tướng Tây Thục mặt mày biến sắc, bọn hắn đều là tướng quân thân kinh bách chiến, vừa nhìn thấy đội quân này đội ngũ chỉnh tề, là biết bọn hắn là một đội quân trăm trận trăm thắng, là đội quân thiết huyết từng tung hoành không đối thủ ở Cửu Châu.
– Thủy phu nhân. Ngươi không sợ trời cao nổi giận sao?
Khổng Minh lại càng lớn tiếng mắng chửi:
– Tám vạn anh linh Dương gia này chính là quân vì nước chết trận, linh hồn họ an nghỉ khắp sông Hồng Thủy, cũng là ý chỉ của trời cao. Ngươi lại dám triệu hoán anh linh này tới đối kháng với thiên mệnh cường vận, thượng thiên nhất định sẽ giết ngươi.
– Ông trời?
Thủy phu nhân cười như điên:
– Nguyệt Vũ đã chết, ông trời của ta đã sớm chết đi rồi, còn sợ gì ông trời nữa đây? Dương gia quân, những người này muốn ở dưới trướng Quang Minh Hoàng nhất thống Cửu Châu, Tống Nguyệt đế quốc mà các ngươi thủ hộ tới chết chắc chắn sẽ mai một dưới thiết kị của bọn hắn. Vì Tống Nguyệt quốc, các người nên làm như thế nào đây?
Đội quân này chính là tám vạn Dương Gia quân được mai táng ở phụ cận
Bọn hắn lặng yên không một tiếng động, không để ý đến Huyền Minh, cũng không có nhìn nhóm tướng Tây Thục, bọn hắn chậm rãi giơ binh khí trong tay lên, không cần ai tới ra lệnh, cũng dễ dang hợp thành một loại xung phong chiến trận.
Chúng tướng Tây Thục nhất thời chần chờ.
Bọn họ đều là từ trăm vạn quân chọn lọc ra, có lẽ là có thể đánh bại đám binh tướng Dương gia này, nhưng mà… đây là Dương gia quân, là đội quân được ông trời kính trọng chiếu cố, đối địch với bọn họ, cho dù là ai cũng có một chút khiếp đảm trong lòng.
Tám vạn Thiết Quân càng lúc tới càng gần, chúng tướng Tây Thục thì càng ngày càng chần chờ.
Một bên xơ xác tiêu điều nhưng chỉnh tề, một bên lại chần chờ, thắng bại trong khoảnh khắc này đã rõ ràng.
Nhưng chính vào lúc này, sau lưng chúng tướng Tây Thục vang lên một tiếng Phật hiệu nhàn nhạt.
– A di đà phật.
Huyền Si trong đám người đi ra, cười nhạt đi về phía tám vạn thiết quân Dương gia:
– Thủy phu nhân, còn nhớ bần tăng không?
– Huyền Si?
Thủy phu nhân sững sờ một lát, đột nhiên chỉ vào Trầm côn:
– Ngươi trước hết hãy giết Trầm Côn, không giết hắn, thì đừng có nhìn mặt ta.
– Bần tăng đã là người tu hành, không nói dối, không tửu sắc, không sát sinh.
Huyền Si đi tới trước mặt đại tướng quân tiên phong Dương gia, ngẩng đầu lên mỉm cười, mặc cho một thương của Đại tướng kia đâm ra, xuyên thấu lồng ngực của mình.
Thoáng một cái, đại quân Dương gia ngây ngẩn cả người.
Đại quân Tây Thục ngây ngẩn cả người
Trầm Côn ngây ngẩn cả người.
Thủy phu nhân cũng ngơ ngác nhìn Huyền Si… Hắn tới đây làm gì? Tiêu sái từ trong đám người kia đi ra, chỉ để chịu một thương này?
Huyền Si cho dù tệ đến đâu cũng không đến mức cả một thương cơ bản nhất cũng tránh không thoát a.
– Ha ha, bần tăng đến đây là để chết.
Huyền Si quay đầu lại nhìn thoáng qua Trầm Côn, mỉm cười nói:
– Tám vạn quân Dương gia chôn xương sông Hồng Thủy này, một nửa là ý chỉ của trời cao, một nửa khác, là do bần tăng năm đó hạ thủ ác độc, làm cho bọn họ oán khí tích tụ, anh linh không thể tiêu tan – Hắn hướng về phía đại tướng bị hắn giết khẽ mỉm cười:
– Tướng quân, năm đó bần tăng giết tướng quân bằng thuốc độc, hôm nay trả lại cho ngươi một mạng, oán niệm tích tụ trong lòng tướng quân có tiêu tán hay không?