Một canh giờ sau khi bộ đội chủ lực Hoàng Kim gặp phải Ngũ Đế quân.
Dưới bóng đêm, cả tầng mây trắng đã bị nhuộm thành đám mây có màu đỏ như máu, mấy đường đi thông qua các đám mây khác đã bị tắc. Phần còn lại của chân tay đã bị cụt chất đầy đường, còn thật nhiều thi thể của bọn yêu thú to con bị vắt ngang ở giữa đường, giống như là từng ngọn núi máu thịt.
– Sáu ngàn ba trăm mười tám, sáu ngàn ba trăm mười chín, sáu ngàn ba trăm hai mươi…
Hạ Khải đứng trong núi thây biển máu, tự mình kiểm kê số quân địch đã giết.
Phương thức giết người của hắn và Tần Chính hoàn toàn bất đồng, nhìn thi thể cũng biết. Phàm là trái tim bị móc ra, con ngươi không thấy, bụng mở toang nội tạng chảy ra ngoài thì chắc chắn là Hạ Khải đã hạ thủ. Mà Hoàng Kim Thần tộc chết trong tay Tần Chính, căn bản không cách nào tính toán được, bởi vì tất cả đều biến thành thịt vụn cùng máu tươi vương vãi khắp nơi, một thi thể nguyên lành cũng không có.
Cho nên Tần Chính cũng lười tính toán, dù sao hắn biết mình giết nhiều hơn Hạ Khải là được.
– Sáu ngàn ba trăm bảy mươi lăm. Hết!
Rốt cục kiểm kê xong, Hạ Khải hưng phấn giơ tay hoan hô một tiếng:
– Tiểu Tần, lần này chúng ta phát đạt rồi, ta giết được hơn sáu ngàn, ngươi ít nhất cũng có hơn tám ngàn. Ha ha, trên đài Phù vân, chúng ta rất có thể diện rồi!
– Công Tôn Y cùng mấy trưởng lão chạy rồi!
Tần Chính xanh mặt, nặng nề hừ một tiếng.
Ngay lúc đại chiến bắt đầu, Công Tôn Y cùng các trưởng lão lập tức biết mình không phải là đối thủ, liền bỏ lại phần lớn binh lính, xoay người bỏ chạy, bên cạnh chỉ dẫn theo một số nhỏ tinh nhuệ chủ lực.
Phù vân ước hẹn chỉ cần giết chết ba ngàn Hoàng Kim Thần tộc, bất kể là giết ai, cho nên Hạ Khải cùng Tần Chính lười đuổi bắt bọn họ. Trong cặp mắt hung hãn của hai người họ, Công Tôn Y và mấy trưởng lão chạy mất, so với mấy tên lính quèn không có gì khác biệt, bọn họ chỉ thừa nhận Hoàng Kim tam chân thần mới thật sự là cá lớn.
– Được rồi, được rồi!
Hạ Khải hưng phấn mà liếm máu tươi dính trên bàn tay, ách, có thể còn dính một chút máu thịt vụn của người chết (DG: thằng này có sở thích ăn uống kinh khủng quá), cười tủm tỉm nói:
– Ngươi không phát hiện ra Tiểu Yến đã biến mất sao? Tiểu tử kia rất cơ trí, chắc đã đuổi theo Công Tôn Y rồi.
Tần Chính nhìn quanh một chút, quả nhiên, Yến Nan Quy đã không thấy tung tích.
Trên mặt đất còn dùng máu tươi của Hoàng Kim Thần tộc vẽ một cái miệng nói: Thưa hai vị Đế Quân, Công Tôn Y và Hoàng Kim trưởng lão không đáng để lo, nhưng cũng là cái mụn ghẻ mà Yến Nan Quy phải diệt trừ!
– Hừ, tiểu tử này quả nhiên cơ trí!
Tần Chính trong mắt lạnh lộ ra vẻ tán thưởng.
– Đúng vậy, Tiểu Hán chọn Yến Nan Quy làm Bắc Đấu Thiên Khu, quả là chọn đúng người!
Hạ Khải cười nói:
– So với tên Trầm Côn làm chúng ta kiêng kỵ, tên Trầm Ưng làm hại chúng ta. Trụ cột thế hệ này Yến Nan Quy vừa hiểu chuyện, có mắt nhìn sắc, vừa biết tôn kính chúng ta, lại càng lặng tiếng giúp chúng ta chùi đít… Ai nha nha, một tiểu tử biết điều như vậy, Tiểu Tần, có phải nên cất nhắc hắn một chút?
– Cất nhắc cái gì?
– Tỷ như… Sau này gọi hắn là Tiểu Yến Tử!
Hạ Khải cười ha ha.
Tần Chính lại nghiêm giọng khẽ hừ, gọi Yến Nan Quy là Tiểu Yến Tử cũng không phải là một câu trêu chọc, để ý một chút sẽ thấy Hạ Khải hay gọi: Tiểu Tần, Tiểu Chu, Tiểu Thương. Một khi Yến Nan Quy thăng cấp thành Tiểu Yến, nghĩa là cùng Ngũ Đế quân ngang hàng, trở thành vị Đế Quân thứ sáu!
Yến Nan Quy là Hoàng Đế khai quốc Đại Yến hoàng triều, trở thành một Đế Quân, thân phận hoàn toàn đúng quy cách!
– Yến Nan Quy cũng được, đáng tiếc là thực lực quá kém!
Tần Chính bác bỏ đề nghị chọn Yến Nan Quy, theo hắn Yến Nan Quy chỉ có mỗi một vũ hồn Lữ Phụng Tiên, còn chưa xứng sánh vai với Ngũ Đế quân bọn họ!
Chẳng qua là…
Yến Nan Quy thật sự – Kém như vậy sao?
…
Trên một tầng mây khác.
Công Tôn Y, mấy Hoàng Kim trưởng lão hoảng hốt trốn thoát, kiểm lại đám binh sĩ sau lưng… Thật quá bi ai! Trước lúc xuất chinh là ba ngàn binh lính ba vạn yêu thú, giờ chỉ còn lại hơn chín trăm binh lính, hơn ba ngàn yêu thú!
Oán giận mà nói, Công Tôn Y có thể chịu đựng sao? Nàng chẳng qua là bị Công Tôn Hư đánh bại, muốn dẫn chủ lực bộ đội dời đi mà thôi. Nhưng qua đoạn đường này, đội quân khổng lồ như cuồng long lại biến thành một con rắn nhỏ hay nuôi thả trong bể cá, lúc nào cũng có thể bị người giết chết!
Nhưng điều kỳ quái chính là, đối mặt với tuyệt cảnh như thế, nhưng bọn họ vẫn đang cười!
– Haiz, ha ha!
– Haiz, ha ha!
Liên tiếp cuồng tiếu, Công Tôn Y khóe mắt còn một chút lệ quang:
– Đông lão, ngài làm sao giờ mới đến!
Nàng khóc lên:
– Chúng ta bị Ngũ Đế quân đuổi giết, nếu ngài tới sớm nửa canh giờ, chúng ta cũng sẽ không tổn thương nguyên khí nặng nề, chỉ còn lại có một chút binh lính như vậy!
Đối diện nàng là một lão nhân mặc chiến bào màu vàng đang đi tới.
Bộ dáng như sư tử, vóc người hùng tráng, trong tay một cây trường đao kéo trên mặt đất. Người này chính là người Hạ Khải mới vừa nhắc tới, một trong Hoàng Kim tam chân thần: Đông Dương!
Không sai, chính là người đủ thực lực một mình đấu bất kỳ vị Đế Quân nào, cường giả trong Hoàng Kim thần tộc!
– Công Tôn Hư muốn làm người tốt, ta không đồng ý, bị hắn và ba người liên thủ vây công!
Đông Dương tức gầm hét lên:
– Ta khổ chiến ba ngày ba đêm, từ trong tay hai con rùa già bọn họ trốn ra được!
Thì ra là do Trầm Côn tạo nghiệt!
Vừa nghe Đông Dương đại chiến ba ngày đêm, Công Tôn Y vội la lên:
– Đông lão, thân thể của ngài…
– Yên tâm!
Lão cầm đại đao nặng nề trong tay:
– Ta đã ăn thịt mấy tên tiểu tặc không biết trời cao đất dày, đã khôi phục tốt rồi. Hôm nay dù đối thủ là Ngũ Đế quân, cũng đủ lòng tin đánh một trận!
– Vậy thì tốt.
Công Tôn Y thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:
– Đông lão, hôm nay bộ đội của chúng ta đã bị tiêu diệt gần hết rồi, kính xin Đông lão làm chủ, dẫn chúng ta tìm kiếm một chỗ an thân, sau đó Đông Sơn tái khởi!
Đông Dương không nói chuyện.
Công Tôn Y sửng sốt:
– Đông lão?
Ngẩng đầu nhìn lên, Đông Dương đang cau mày nhìn sau lưng của mình.
– Sau lưng ta có cái gì sao?
Công Tôn Y xoay đầu lại, chỉ thấy Yến Nan Quy một tay cầm Phương Thiên Họa Kích gác trên bờ vai, một tay nâng điện thờ màu đen, cười nhạt đi tới.
Bọn lính Hoàng Kim nhóm đã sợ bể mật, vừa nhìn thấy Yến Nan Quy liền vội vàng tránh né sau lưng Đông Dương, Công Tôn Y quát bảo ngưng lại nói:
– Vội cái gì, có Đông lão ở đây, Ngũ Đế quân đích thân tới chúng ta cũng không sợ hãi. Đứng ra cho ta, nghênh địch!
– Bắc Đấu Yến Nan Quy, ngươi tới đuổi giết chúng ta!
Công Tôn Y mắt lạnh đánh giá Yến Nan Quy.
– Dĩ nhiên!
Yến Nan Quy chậm rãi nện bước tiến tới.
– Chủ lực bộ đội của ngươi đã bị hai đại quân địch giết sạch, ta cũng muốn húp chút cháo chứ? Ha hả, xin lỗi nhé, ta đành tới đánh chó rớt xuống nước thôi!
– Chó rơi xuống nước?
Công Tôn Y cười lạnh một tiếng:
– Có lẽ mới vừa rồi thì là vậy, nhưng bây giờ…
Nàng quay đầu đưa ánh mắt hỏi ý Đông Dương:
– Đông lão, người này chính là lãnh tụ hiện giờ của Bắc Đấu Thất Tinh, tay sai trung thành nhất của Ngũ Đế quân, kính xin ngài…
– Ngươi giao cho ta sao?
Đông Dương thật sự không muốn cùng Yến Nan Quy động thủ… Yến Nan Quy thân phận gì chứ, chỉ là tay sai của Ngũ Đế quân mà thôi. Đông Dương hắn là Hoàng Kim tam chân thần, cùng Yến Nan Quy đánh chẳng phải là tự hạ thân phận?
Nhưng Công Tôn Y bọn họ đã bị tiêu diệt gần hết rồi, mình cũng đành phải miễn cưỡng xuất thủ…
– Tiểu tử, coi như ngươi vận rủi, gặp lúc lão phu cùng bộ đội hội hợp!
Đông Dương nhấc đại đao, mặt đối mặt hướng Yến Nan Quy, lạnh lùng nói:
– Nghe nói vũ hồn của ngươi là Lữ Phụng Tiên. Rất tốt, nhưng nơi này là thượng giới, Lữ Phụng Tiên còn chưa đủ nhìn đâu!
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi sượt qua nhau, đại đao Đông Dương đột nhiên giương lên, bổ xuống đầu Yến Nan Quy.
Mà trường kích của Yến Nan Quy nhướng lên, cũng hướng yết hầu Đông Dương đâm tới.
Không có đại chiêu đối nhau kinh thiên động địa, không liên quan đến bí pháp tinh diệu, hai người chính là so đấu tốc độ, một đao, một kích, đều nhanh đến mức mắt thường không cách nào theo kịp. Mọi người chỉ thấy được ánh đao màu vàng cùng mũi kích màu đen đụng nhau một chút, hai người vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Một bước.
Hai bước, ba bước, Đông Dương rất nhanh liền vượt ra ngoài hai mươi mấy bước, ở sau lưng hắn, Yến Nan Quy cùng hắn đưa lưng về phía nhau, cũng đi ra ngoài hai mươi mấy bước…
Chợt nghe ‘Phốc’ một tiếng, cổ họng Đông Dương phun ra một dòng máu nóng, thân thể sư tử hùng tráng ầm ầm ngã xuống đất!
Mà Yến Nan Quy giống như vừa làm một chuyện nhỏ không đáng kể, đem trường kích gác lên vai, bước chậm đi tới trước mặt Công Tôn Y.
– Mới vừa rồi chính là Đông Dương, một trong Hoàng Kim tam chân thần?
Yến Nan Quy cười cười:
– Hắn rất giỏi, đáng tiếc vẫn còn kém ta một chút!
Hoàng Kim bọn lính giống như thiên địa sụp đổ, kinh hãi im lặng không một tiếng động!
Một chiêu, miễu sát Hoàng Kim tam chân thần! (DG: miễu sát là giết chết ngay lập tức, kiểu như không tốn một giây ấy)
– Làm sao ngươi có được thực lực như vậy?
Công Tôn Y khó có thể tin nói:
– Vũ hồn của ngươi là Lữ Phụng Tiên, làm sao có thể giết chết Đông lão?
Đông lão cùng Ngũ Đế quân đều là cường giả nổi danh, một chiêu giết chết Đông lão, Yến Nan Quy chẳng phải là có bản lãnh một chiêu giết chết Ngũ Đế quân!?
Dõi mắt khắp thiên hạ, kẻ mạnh như Yến Nan Quy, trừ Đại Long Đầu đứng trên Ngũ Đế quân, còn có ai xứng làm địch thủ!?
– Không có gì kỳ quái cả!
Yến Nan Quy rất không vui nói:
– Chỉ có thể trách Đông Dương quá khinh địch thôi. Ta cũng không chỉ có mỗi Lữ Phụng Tiên, trừ Ôn Hầu, ta còn có Chân Long đế khí, còn có bổn mạng vũ hồn… Đúng rồi, thực lực ba người này hợp nhất, theo ta thấy phải là Siêu Thần Giai vũ hồn, Hoằng Vũ Thiên Hạ!
…
Vũ hồn: Hoằng Vũ Thiên Hạ!
Thuộc tính: tam vị nhất thể, vũ hồn mạnh nhất: Siêu Thần Giai.
Năng lực: không bị ảnh hưởng bởi không gian, trường kích có thể thuấn gian truyền tống đến bất kỳ chỗ nào trong tam giới, ví dụ như yết hầu của Đông Dương. Đây là lực lượng không bị ảnh hưởng bởi không gian pháp tắc, trường kích chỉ, uy vũ mở rộng khắp thiên hạ!
Biến hóa: ngàn vạn lần không nên để hắn tìm được Điêu Thuyền, nếu không bốn vị nhất thể…
…
– Chớ nói, ta không nghe, ta không nghe!
Một Hoàng Kim trưởng lão đột nhiên cầu khẩn, hắn hiểu, Yến Nan Quy ngoài mặt một mực làm chó săn, nhưng ngầm ẩn tàng lực lượng kinh khủng. Hôm nay lực lượng của hắn phô bày ra, nhất định sẽ giết người diệt khẩu!
Lúc này nghe càng nhiều, chết lại càng mau!
Nhưng Yến Nan Quy tựa hồ không thèm thông cảm cho hắn, nhàn nhạt tiếp tục nói:
– Thấy vũ hồn Hoằng Vũ Thiên của ta, các ngươi đã hiểu chưa? Làm chó săn cho Ngũ Đế quân, chỉ là một bậc thang mà thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ giẫm lên thi thể Ngũ Đế quân để lên đỉnh cao hơn.
Hắn đột nhiên hỏi:
– Vậy các ngươi nói xem, ta nên xử lý các ngươi như thế nào đây!
– Chúng ta nhìn thấy quá nhiều, nghe được cũng quá nhiều rồi!
Công Tôn Y khổ sở cười một tiếng, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại:
– Ngươi định giết ta diệt khẩu sao!
– Giết ngươi?
Yến Nan Quy giật mình:
– Ta sao lại muốn giết ngươi? Mỹ nhân như ngọc, quân tử hảo cầu, Công Tôn tiểu thư, ta có một đề nghị tốt hơn nhiều!
Hắn khom người thi lễ:
– Ngươi xem, ta có vũ hồn Hoằng Vũ Thiên, Đại Yến vương triều ở nhân gian, tiểu thư ngươi cũng có Thiên Môn võ đạo, dưới trướng hơn ngàn hùng binh vẫn có thể đánh một trận… Vậy chúng ta tại sao lại không liên thủ với nhau?