Một vệt lưu quang hướng về Bách Thảo Phong, đang phi hành là một cô gái bề ngoài hai lăm, hai sáu tuổi. Tu tiên giả tuổi thọ cao hơn phàm nhân rất nhiều, nếu như đạo hạnh cao thâm thì sống đến ngàn vạn năm cũng là điều bình thường. Tu tiên giới có đầy thứ thiên kỳ bách quái, linh thảo, linh đan cải mạo dưỡng nhan càng nhiều không kể hết. Một người nhìn bề ngoài mười mấy hai mươi tuổi nhưng thật ra đã vài trăm thậm chí vài ngàn tuổi thì cũng không có gì lạ.
Cô gái đáp xuống, một bóng người từ trong đi ra. Là Giang Lưu Nhi.
“Ngọc Lam sư tỷ. Tỷ đến đây có chuyện gì vậy?”
Cô gái kia mỉm cười, đưa tay định véo hắn thì Giang Lưu Nhi nhanh một bước tránh đi. Cô gái chu môi nói:
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?”
Từ nhỏ Ngọc Lam cũng thường hay đến Bách Thảo Phong này chơi đùa cùng hắn. Về sau, do bận tu luyện và quản lý sự vụ của Thúy Trúc Phong nên ít lui tới, nhưng tình cảm của họ cũng không vì thế mà xa cách.
Ngọc Lam thấy hắn cười cười, biết tiểu sư đệ này không còn là tên nhóc năm nào thường hay bị nàng lừa gạt nữa, đành nói:
“Được rồi được rồi… Thật ra chưởng môn nhờ ta tới truyền lời cho ngươi. Chưởng môn nói dạo gần đây trong khu vực Nam Bộ Thần Châu chúng ta xuất hiện một yêu nhân chuyên bắt các nữ tu sĩ để thái âm bổ dương. Đến nay đã có không ít người bị hắn hủy đi thanh bạch, trong đó có cả các đệ tử nội môn của thập đại phái. Chưởng môn đã nhận được yêu cầu của Minh Nguyệt Cung, người bảo ngươi lập tức hạ sơn tụ họp cùng đệ tử các phái khác ở thành Triêu Dương hợp lực truy bắt yêu nhân.”
Giang Lưu Nhi nghe xong, gật đầu:
“Đệ biết rồi. Đệ sẽ lập tức đến Triêu Dương thành.”
Giang Lưu Nhi không chút chần chừ, lao mình bay đi.
Phía sau vọng đến tiếng của Ngọc Lam:
“Cẩn thận!” – Nói xong, nàng lắc đầu cười.
“Tên nhóc này. Làm gì mà vội vội vàng vàng như thể ai ăn ngươi vậy.”
Ngọc Lam nhìn theo hướng hắn vừa bay đi, chợt nụ cười tắt hẳn, mặt sầu muộn, thở dài.
…
Triêu Dương thành, trong một tửu lâu.
Một nhóm người đang ngồi, nam có nữ có. Nếu như nhắc đến tên bất kỳ người nào trong số họ chắc chắn cả tu tiên giới của tầng trời thứ mười ba này không ai không biết. Họ chính là những đệ tử nổi bậc nhất của thập đại chính phái.
“Các ngươi nói xem tên yêu nhân này có phải là đệ tử của một trong bảy đại tà phái không?” – Một thiếu niên mở miệng.
“Ta nghĩ chắc là không. Từ hơn ba vạn năm nay, giữa hai phe chính tà đều chưa từng phát sinh xung đột lớn nào, đôi bên nước sông không phạm nước giếng. Nhưng tên yêu nhân này gần đây luôn chọn các đệ tử của thập đại phái chúng ta ra tay, thậm chí đã có không ít đệ tử có tư chất xuất chúng bị hại, làm tổn thất rất lớn cho chính phái chúng ta. Nếu là đệ tử của tà phái thì đây có thể sẽ là mồi lửa châm ngòi chiến tranh. Nhưng điều này lại không hợp lí, bởi lẽ hiện giờ chính phái đương thịnh, tà phái suy yếu, chọn khai chiến lúc này chắc chắn chúng sẽ chịu thiệt.” – Một thiếu niên khác phân tích.
“Lý Thường sư huynh nói rất có lí. Ta nghĩ có thể tên yêu nhân này không phải người của tầng trời thứ mười ba chúng ta mà đến từ tầng khác của cõi trung thiên.” – Một thiếu nữ mặc áo hồng nói.
“Cũng có khả năng này.” – Thiếu niên được gọi Lý Thường đáp.
“Tâm sư muội sao từ nãy giờ không nói gì vậy? Chẳng phải thường ngày muội rất hay gây huyên náo sao?”
Thiếu nữ áo hồng lúc nãy nhìn cô gái một thân áo trắng như tuyết đang nghiêng đầu trên bàn hỏi.
“Tiêu Tiêu sư tỷ. Người ta đang nhớ người tình trong mộng ấy mà.”
Một cô gái mặc áo vàng cười, nói xen vào.
Cô gái áo trắng kia nghe nói thế thì ngẩng đầu dậy, cười hì hì:
“Phải phải. Người ta đang nhớ đến tiểu tình lang. Người ta đâu có làm được như ai đó, tình lang bên cạnh mà vẫn một bộ bình thản như không có gì.”
Cô gái áo vàng nghe vậy thì hơi bối rối, liếc nhìn thiếu niên Lý Thường kia, đang muốn phản bác thì cô gái áo trắng vừa rồi bật dậy, hướng nhìn lên trời.
Một thiếu niên thân mặc trường sam màu xanh nhạt bay xuống.
“Tiểu đệ đệ… Tỷ tỷ thật là nhớ ngươi!”
Cô gái áo trắng chạy đến dang tay ôm lấy Giang Lưu Nhi, nhưng hắn kịp tránh được.
Giang Lưu Nhi thật sự rất đau đầu. Cô gái áo trắng này chính là Tâm Mị Hồ, con gái của cung chủ Minh Nguyệt Cung hiện giờ. Thời gian trước, trong một lần ra ngoài rèn luyện, hắn đã từng cứu nàng, hai người đã đồng hành suốt mấy tháng trời.
Nhìn cô gái trước mắt, nàng mặc bộ đồ thuần một màu trắng, phía trước ngực, một đường xẻ vừa đủ để thấy thấp thoáng một mảng da thịt trắng muốt, nhìn kỹ còn có thể thấy dưới lớp áo ngoài là một chiếc yếm màu xanh…
Bắt gặp ánh mắt của Giang Lưu Nhi, Tâm Mị Hồ cũng không khó chịu mà còn ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình, cười mị mị.
“Tiểu đệ đệ… Ngươi nhìn chằm chằm người ta như vậy… người ta… người ta rất xấu hổ.”
Còn lâu ta mới tin ngươi.
Giang Lưu Nhi nói thầm.
Thật ra thì Tâm Mị Hồ tuyệt đối không phải là một nữ nhân phóng đãng, trái lại, nàng rất tự trọng. Từng có vài kẻ to gan buông lời dâm đãng, kết quả, tất cả bọn chúng đều bị chết dưới kiếm của nàng. Nghe kể, đại đệ tử của Đao Tông là Dịch Bất Phàm từng buông lời mắng nàng lẳng lơ, nàng đã đuổi giết hắn suốt một năm, khiến hắn suýt trở thành vong hồn, phải chạy về Đao Tông Sơn mới giữ lại được mạng. Hôm đó, Tâm Mị Hồ chỉ kiếm khiêu chiến một đời tuổi trẻ của Đao Tông Sơn, kết quả nàng đã đánh bại toàn bộ, Đao Tông Sơn mặt mũi mất sạch. Khi ấy, Tâm Mị Hồ mới nguôi giận xuống núi. Từ đó, không còn kẻ nào dám trêu chọc tiểu yêu tinh này nữa.
“Khụ… khụ..”
Giang Lưu Nhi thu lại ánh mắt, lảng sang hướng khác. Tâm Mị Hồ nhân cơ hội, lướt tới bên cạnh, hai tay ôm chặt tay hắn, cười khanh khách.
Giang Lưu Nhi lắc đầu ảo não. Tiểu yêu tinh này không biết có ăn nhầm thuốc gì hay không mà mỗi lần gặp là lại dính lấy hắn, trong khi kẻ khác muốn chạm vào một ngón tay của nàng còn không được.
Chắc nhân phẩm của ta tốt đi.
Giang Lưu Nhi tự nghĩ một lý do mà hắn cũng thấy hợp lý.
“Này này! Ở đây còn có người đấy.” – Tiêu Tiêu sư tỷ lên tiếng.
“Người ta âu yếm tiểu tình lang một chút mà. Tiêu Tiêu sư tỷ ghen sao?” – Tâm Mị Hồ cười ranh mãnh.
Cô gái được gọi Tiêu Tiêu sư tỷ cũng không tức giận mà chỉ phì cười:
“Ghen cái đầu ngươi.”
“Được rồi. Mọi người bàn chính sự đi” – Lý Thường nói.
Thế là mọi người bắt đầu bàn tính kế hoạch truy bắt yêu nhân.
…
Một tháng sau, tại Triêu Dương thành.
“Tên yêu nhân này cuối cùng cũng bị chúng ta bắt được.”
“Lần này may nhờ có Giang sư đệ ra tay, nếu không e là chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.” – Lý Thường nói.
Mọi người gật đầu đồng ý.
“Đương nhiên rồi. Còn phải xem là tình lang của ai chứ.” – Tâm Mị Hồ làm vẻ mặt đắc ý.
Cả bọn lắc đầu.
Giang Lưu Nhi nói:
“Chuyện yêu nhân đã giải quyết xong, sư đệ xin phép trở về sơn môn phục mệnh. Các sư huynh sư tỷ bảo trọng.”
“Tiểu đệ đệ! Tiểu đệ đệ! Ngươi gấp gáp làm gì? Ở đây sơn thủy hữu tình như vậy, chi bằng tỷ đệ chúng ta ở lại vài ngày nữa… để còn bồi dưỡng tình cảm chứ.”
Giang Lưu Nhi bắt đầu thấy mát lạnh. Một tháng qua, hắn phải đau khổ chống đỡ vì bị nàng dùng mị thuật câu dẫn. Hắn chỉ mong mau sớm về sơn môn càng nhanh càng tốt. Hắn thật sự sợ bị tiểu yêu tinh này ăn mất.
Giang Lưu Nhi cười một cách khó coi:
“Sư đệ còn có việc trọng yếu không thể ở lại. Sư tỷ đi đường cẩn thận.” – Vừa dứt lời, hắn liền hóa thành một đạo lưu quang hướng núi Dục Thúy bay đi.
“Hứ! Mặt ta đáng sợ lắm sao? Ta cũng không có ăn ngươi mà.”
Tâm Mị Hồ chu môi lầm bầm.
Bọn người Tiêu Tiêu sư tỷ nhìn nàng bằng ánh mắt là lạ. Như thể nói “ngươi chắc chắn sẽ ăn hắn”.
“Này này! Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”
Cả bọn một bộ “ta không có”.
…
Giang Lưu Nhi phi hành chưa được bao lâu thì một đạo kiếm khí bay về phía hắn.
“Ai?”
Đáp lại hắn là những đường kiếm tới tấp. Giang Lưu Nhi sau khi phá vỡ kiếm quang thì nhìn thấy trước mặt, một nữ nhân đeo mặt nạ màu bạc đang đứng đối diện.
Hắn không nhìn được cảnh giới của nàng. Điều này cho thấy hoặc nữ nhân này có liễm tức thuật rất cao minh hoặc là cảnh giới của nàng cao hơn hắn nhiều.
Giang Lưu Nhi mặt đầy ngưng trọng. Hắn niệm quyết, kiếm trong tay chém ra.
Kiếm Vũ Miên Miên!
Một làn mưa kiếm nhằm về nữ nhân đeo mặt nạ phóng tới. Kiếm khí liên miên bất tận, như mưa rơi…
Nữ nhân vung tay lên, nháy mắt chém ra ngàn vạn đạo quang ảnh khắp bốn phương tám hướng, đánh tan kiếm vũ của Giang Lưu Nhi.
Giang Lưu Nhi không nghĩ nữ nhân kia lại đáng sợ như vậy, có thể dễ dàng phá hủy kiếm vũ của mình. Không chút chần chừ, thân ảnh hắn biến mất.
Kiếm Lai Vô Ảnh!
Khi lần nữa hiện ra, kiếm của Giang Lưu Nhi đã từ bên cạnh nữ nhân đeo mặt nạ đâm đến.
Thế nhưng, thứ đâm trúng chỉ là một đạo tàn ảnh. Cùng lúc, Giang Lưu Nhi cảm giác nguy hiểm, một đường kiếm từ sau lưng hắn đâm tới. Giang Lưu Nhi xoay người tránh thì bàn tay của nữ nhân kia đánh thẳng vào ngực hắn. Giang Lưu Nhi ngã về phía sau, phun ra một ngụm máu. Chưởng vừa rồi ẩn chứa một thứ lực lượng rất đáng sợ, nháy mắt đã tàn phá khắp các kinh mạch hắn.
Hắn hoàn toàn không có lực phản kháng!
Nữ nhân đeo mặt nạ nhìn thiếu niên đang nằm trước mặt, đôi mắt thoáng do dự, nhưng chỉ thoáng chốc đã trở nên lạnh lùng.
Một kiếm đâm xuống.
Nếu trúng một kiếm này, Giang Lưu Nhi chắc chắn sẽ chết.
“Keng…”
Kiếm bị cản lại.
“Tiểu đệ đệ! Tiểu đệ đệ!” – Giọng của Tâm Mị Hồ vang lên.
Trong tay nàng có một chiếc vòng nhỏ, mang phong cách cổ xưa, phía trên có khắc một con Cửu Vĩ Hồ. Vừa rồi chính nó đã cứu Giang Lưu Nhi.
“Thiên Mị.”
Nữ nhân đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vòng tay thốt lên. Đang định tấn công thì chợt nàng ta ngừng lại, mắt nhìn mấy đạo kinh hồng phía xa đang lao đến.
Nữ nhân đeo mặt nạ hóa thành một đạo thanh quang bay đi.
“Tiểu đệ đệ, chúng ta rời đi trước.” – Tâm Mị Hồ nói xong, ôm Giang Lưu Nhi bay về hướng những đạo kinh hồng kia.
Sau một gốc cây, nữ nhân lúc nãy đứng nhìn theo hai người, nàng đưa tay tháo mặt nạ xuống. Nếu Giang Lưu Nhi có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không thể nào tin được. Bởi vì gương mặt này hắn quen thuộc hơn ai hết.
Giang Nghinh Từ!