Như cảm nhận được gì đó, đang quan sát thi thể Sát Lâu vương thì Giang Lưu Nhi hơi xoay đầu nhìn lại. Khi bắt gặp ánh mắt ai oán kia, hắn có chút không hiểu ra sao.
Chẳng được bao lâu, không để ý đến nàng nữa, Giang Lưu Nhi thu thi thể Sát Lâu vương vào trong không gian giới chỉ của mình.
Như đã biết thì không gian giới chỉ được làm từ bốn loại tinh thạch là không linh thạch, huyễn linh thạch, hư linh thạch và chân linh thạch. Trong đó, chỉ có giới chỉ được tạo thành từ hư linh thạch và chân linh thạch, cũng tức là giới chỉ cấp bậc thánh khí trở lên mới có thể chứa được người sống; còn bình thường, không gian giới cấp bậc phàm khí và linh khí thì chỉ chứa đựng được vật chết. Chính vì vậy cho nên lúc trước Hồng Cơ mới phải đem hòa thượng trói lại rồi xách đi mà không thu hắn vào không gian giới.
“Ưm… Ưm…”
Bất chợt, những âm thanh lạ vang lên.
Giang Lưu Nhi và Hồng Cơ cùng nhìn về một chỗ cách đó không xa. Sau đó, họ tiến lại gần…
Ở nơi này, một người đang bị treo lủng lẳng trên cành cây. Cả người hắn bị trói chặt bởi một sợi dây dài, hai tay được bó vào hông, chân thì được buộc thành một cặp dính liền, một phần dây còn lại thì được cột vào cành cây. Trên khuôn mặt đang chúc xuống đất của hắn dính đầy bụi bẩn, đen xì; đầu hắn bóng láng không một sợi tóc, miệng thì đang ngậm một mớ vải.
Hắn cũng không phải ai khác mà chính là hòa thượng bị ngất xỉu lúc trước.
“Ồ! Lừa trọc, ngươi tỉnh rồi sao?”
Hồng Cơ làm bộ ngạc nhiên hỏi.
“Ưm… Ưm…”
“Ngươi nói gì bổn vương không hiểu.”
“Ưm… Ưm…”
“À… Ngươi là muốn bổn vương thả xuống sao?… Được thôi, để bổn vương giúp ngươi.”
Hồng Cơ đưa tay lên, nhẹ điểm ra một chỉ, sợi dây đang trói hòa thượng lập tức trở về trên tay nàng.
Cùng lúc, một tiếng trầm thấp vang lên.
“Bịch”
Đầu hòa thượng bị cắm xuống đất, chân thì chỏng lên trời. Cũng không biết là tại đất mềm hay là do đầu của hắn quá cứng nữa.
Chật vật một lúc, hòa thượng mới đưa được cái đầu đang ngập trong đất của mình ra. Nếu như lúc nãy trên mặt hắn chỉ là bụi bẩn thì bây giờ chính là bị bẩn thật sự; tai, mũi, miệng, kể cả cái đầu bóng láng kia, tất cả đều dính đầy bùn đất. Thậm chí, trên miệng còn có con gì đó đang ngo ngoe, trông bộ dáng hắn lúc này hết sức buồn cười.
“Phụt”
Hòa thượng phun con vật đang ngo ngoe trong miệng kia ra.
“Lừa trọc. Bổn vương đã tận tình giúp ngươi như vậy, ngươi không thấy là nên cảm ơn bổn vương một tiếng sao?”
Nghe thế, hòa thượng vội đứng lên, hai tay chắp trước ngực, nói:
“Đương nhiên! Đương nhiên! Nữ thí chủ trượng nghĩa ra tay, đưa bần tăng vượt qua hết khổ ải này đến khổ ải khác, ơn đức này bần tăng cả đời khó quên, cả đời khó quên…”
Tám chữ cuối cùng, hắn nói một cách kéo dài.
Xem ra đúng thật là kỷ niệm khó quên a!
Giang Lưu Nhi đứng bên cạnh, trong lòng cảm thán.
Tuy biết là hòa thượng đang nói bóng nói gió nhưng Hồng Cơ cũng chẳng chấp nhặt.
Có nói xiên nói xéo thế nào thì không phải tên lừa trọc kia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đó sao? Đến nói mà còn không dám nói ra suy nghĩ thật thì có hay ho gì để nàng phải bận tâm.
Nàng không để ý đến hắn nữa, xoay người đi lại gần Giang Lưu Nhi, nhỏ giọng:
“Công tử, chúng ta có đi đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương liền bây giờ không?”
“Ừm, nên xuất phát thôi để tránh đêm dài lắm mộng.”
Nói thẳng ra thì cái mà hắn gọi là kế hoạch săn giết Quỷ vương gì kia chỉ là cách nói hình thức vậy thôi chứ thực ra cũng chẳng có gì gọi là kế hoạch. Nếu có thì cũng chỉ là bốn chữ:
Tốc chiến tốc thắng!
Trong suốt một tháng điều tra và suy tính kỹ lưỡng, hắn phát hiện chẳng có cách nào có thể giết chết mấy tên Quỷ vương kia một cách êm gọn mà không làm kinh động đến người khác.
Hắn từng nghĩ sẽ âm thầm trà trộn vào và giết chết từng tên, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu từ bỏ ý nghĩ này. Với dị dung thuật và tâm pháp trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thì hắn có thể dễ dàng thay đổi tướng mạo cũng như khí tức của mình, tuyệt đối sẽ không có Quỷ vương nào nhận ra được. Về phía Hồng Cơ, dựa vào tu vi và thần thông của nàng thì việc che giấu thân phận để qua mặt mấy tên Quỷ vương kia cũng không có gì khó.
Nhưng để hai người bọn họ có thể tiếp xúc riêng rồi ra tay giết mấy tên Quỷ vương kia lại không phải là việc đơn giản. Xét về thực lực thì họ mạnh hơn rất nhiều, điều đó là không phải bàn cãi, thế nhưng để âm thầm giết chết đối phương mà không gây ra động tĩnh gì thì quả thật quá khó, dù sao mục tiêu cũng là Quỷ vương cấp. Lùi một bước mà nói, cứ cho là có thể âm thầm giết chết đi nữa thì sớm muộn gì cũng bị bọn thuộc hạ của chúng phát hiện, và tất nhiên họ sẽ bẩm báo cho mấy vị đại Quỷ vương bên trong. Đó là còn chưa kể kế hoạch này rất mất thời gian.
Còn về ý nghĩ dẫn dụ những tên Quỷ vương kia ra rồi tiêu diệt thì lại càng tệ hơn.
Suy đi tính lại hồi lâu, Giang Lưu Nhi lựa chọn cách thức đơn giản và trực tiếp nhất – xông thẳng vào.
Tốc chiến tốc thắng! Càng nhanh càng tốt!
Nếu sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thì chi bằng nhân trước đó giết nhanh một chút, biết đâu lại giết hết được cũng không chừng.
Khi Giang Lưu Nhi và Hồng Cơ đang định đi đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương thì một giọng đều đều cất lên:
“A di đà phật. Hai vị thí chủ có phải là đã quên việc gì quan trọng rồi không?”
Khẽ nhíu mày, Giang Lưu Nhi có phần lãnh đạm đáp:
“Hòa thượng, chúng ta đang vội, không có thời gian để chơi đùa với ngươi đâu.”
“Mô ph… ậ… t… t…”
Sau một tiếng ngân dài, hòa thượng oan uổng nói:
“Phật tổ chứng giám, bần tăng không nói đùa.”
Chứng kiến bộ dáng thành khẩn của hắn, Giang Lưu Nhi hơi động tâm.
“Vậy hòa thượng ngươi nói xem, chúng ta đã quên việc quan trọng gì?”
Hòa thượng giơ bàn tay của mình lên trước mặt, điềm đạm nói:
“Thí chủ là quên cái này.”
“Tay? Hòa thượng, ta không hiểu ý ngươi muốn ám chỉ cái gì.”
Nghe thế, hòa thượng co bốn ngón tay lại, chỉ để duy nhất ngón trỏ giơ ra.
“Thí chủ, ý bần tăng là cái này.”
Giang Lưu Nhi lắc lắc đầu.
“Ta vẫn không hiểu.”
Nét mặt hòa thượng hơi đổi. Hắn cố nói bằng giọng điềm tĩnh:
“Bần tăng là muốn nói đến nhẫn.”
“Nhẫn?”
Giang Lưu Nhi vẫn là nét mặt không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Hòa thượng bắt đầu có chút thở gấp, giọng nói cũng không còn bình tĩnh được nữa:
“Thí chủ… Bần tăng là muốn nói tới không gian giới chỉ… ỉ… ỉ…”
Giang Lưu Nhi khẽ “à” một tiếng như đã hiểu ra. Hắn vừa giơ tay mình lên vừa nói:
“Ta không có quên, không gian giới chỉ ta vẫn đang đeo đây.”
“Phốc…”
Bên cạnh hắn, Hồng Cơ không kìm được bật cười.
Trái lại, bên kia, hòa thượng chửi ầm lên:
“Con bà nó! Bần tăng hết nhẫn nổi rồi! Bần tăng mất nhẫn rồi! Trả nhẫn lại cho bần tăng!…”
Khuôn mặt vừa đen vừa hồng vì tức nghẹn, hòa thượng không ngừng tuôn ra một tràng âm thanh.
“Thí chủ! Ngươi cũng không thể làm như vậy! Phật dạy bố thí cho người phúc no đến ba, lấy vật của người đói lo tới bảy. Huống hồ những thứ trong không gian giới chỉ kia cũng không phải là vật của bần tăng mà là vật kính dâng Phật tổ. Lấy đồ của thần phật sẽ bị trời đánh. Thí chủ làm như vậy lẽ nào lại không thấy có lỗi với tổ tiên, không thấy có lỗi với ông bà, không thấy có lỗi với cha mẹ, không thấy có lỗi với bà con dòng họ, không thấy có lỗi với hàng xóm láng giềng, không thấy có lỗi với người dưng nước lã, không thấy có lỗi với bách tính, không thấy có lỗi với muôn dân, không thấy có lỗi với chúng sinh thiên hạ… Thí chủ làm như thế chẳng lẽ không thấy thẹn với tổ tiên, không thấy thẹn với ông bà, không thấy thẹn với cha mẹ, không thấy thẹn với…”
“Ầm”