Nhận được đáp án đó, Giang Lưu Nhi có hơi ngoài ý muốn. Hắn lên tiếng hỏi:
“Mỹ Toa không phải bán yêu sao?”
“Bán yêu?”
Nghiệt tỏ ra khinh thường, đáp:
“Cô gái kia chẳng những không phải bán yêu mà còn là một yêu tộc có huyết thống cường đại. Trong người nó có một phong ấn khá mạnh mà chỉ tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ trở lên mới đủ khả năng thi triển. Chính nhờ phong ấn này mà yêu khí mới không bị các ngươi cảm nhận được. Tuy nhiên, phong ấn kia cũng có hạn chế không nhỏ: làm mất đi phần lớn năng lực học tập và lĩnh ngộ của cô gái nọ, từ đó khiến cho tốc độ tu luyện bị chậm hơn rất nhiều so với khả năng thật sự của nó.”
“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết.”
…
Giang Lưu Nhi ngồi yên lặng trong phòng, nét mặt đầy vẻ suy tư. Hắn đang nghĩ đến chuyện của Mỹ Toa.
Nếu theo như lời Nghiệt nói thì cha mẹ Mỹ Toa rất có thể là hai trong số những tu sĩ mạnh nhất ở Thiên Vũ đại lục này, thậm chí còn có khả năng đã đạt tới Chân Đan Cảnh hậu kỳ… Nhưng tại sao họ lại phong ấn huyết mạch của Mỹ Toa, hơn nữa còn bỏ rơi nàng? Chẳng lẽ bọn họ có kẻ thù nào đó rất lợi hại sao? Hay là… bọn họ không cần…
Khẽ lắc đầu thở dài, Giang Lưu Nhi đứng lên đi đến bên khung cửa, nhìn màn đêm sâu thẳm.
Hôm nay là một đêm không trăng.
…
Ba ngày sau.
“Thật không nghĩ Quần Anh Hội năm nay lại thú vị như vậy, trong số ba người tiến vào chung kết thì đã có tới hai người là đệ tử khóa mới rồi. Lão chu ta đang rất mong đợi.”
“Họ Chu, ngươi có vẻ rất phấn khích thì phải.”
Chu các chủ cười vui vẻ đáp:
“Đương nhiên là phấn khích. Những chuyện như thế này rất hi hữu. Mà ta nói lão Trương ngươi này, ngươi đừng lúc nào cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, thỉnh thoảng phải thả lỏng bản thân một chút, giống như ta đây…”
Trương đường chủ lắc đầu, không nói nữa.
…
Bên trong phòng đợi dành cho các tuyến thủ tham gia thi đấu.
Đang ngồi dưỡng thần thì Giang Lưu Nhi chợt mở mắt ra. Trước mặt hắn, một cô gái “khó ưa” đang đứng. Hắn lên tiếng hỏi:
“Bạch sư tỷ, có việc gì sao?”
“Không có.”
“Vậy… tại sao sư tỷ lại đứng nhìn ta chằm chằm như vậy?”
“Ta tò mò.”
Giang Lưu Nhi khẽ liếc nàng ta một cái, sau đó thì nhắm mắt lại không để ý đến nữa.
Cô gái này quả rất khó ưa.
Nhìn mãi một lúc, dường như đã chán, Bạch Ngọc Kinh bỏ đi.
“Trận đấu cuối cùng, ta chờ ngươi. Nếu ngươi không thắng được Tô Bá thì ngươi không phải là nam nhân trong mắt ta.”
…
“… Chắc chắn tất cả mọi người đều đang rất chờ mong hai trận đấu sắp diễn ra trong vòng chung kết hôm nay. Ta hiểu được cảm giác hiện giờ của mọi người, bởi vì ta cũng giống như vậy. Quần Anh Hội năm nay đã liên tiếp đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, biến điều không thể thành có thể. Và bây giờ, lúc này đây, liệu sẽ lại có bất ngờ nào nữa xảy ra hay không? Chúng ta hãy dõi mắt về sàn đấu để tìm câu trả lời…”
“… Trận đấu đầu tiên trong vòng chung kết hôm nay sẽ là cuộc so tài của tuyển thủ Tô Bá và tuyển thủ Niệm Từ. Với tư cách trọng tài trong trận đấu này, ta tuyên bố: trận đấu bắt đầu!”
Dù đã có hiệu lệnh thi đấu nhưng cả hai tuyển thủ đều không ai có ý định phát động công kích trước. Họ chỉ đứng im lặng quan sát đối phương.
Trên khán đài lúc này, bầu không khí cũng trở bên im ắng. Không ai nói chuyện hay bàn tán gì, tất cả đều dõi mắt tập trung nhìn về hai thân ảnh đang đứng giữa sàn đấu. Có lẽ, nhiều người trong số họ sẽ rất khó để quên được trận đấu này, cũng như rất khó để quên hình ảnh những người đã cống hiến nó.
Hình ảnh kia chẳng có bao nhiêu đặc biệt, chỉ là hai con người với một vẻ ngoài giản dị.
Giang Lưu Nhi thì vẫn như mọi ngày: một thân thanh y, một mái tóc dài, một miếng vải trắng… Một vẻ đạm mạc. Trong khi đó, hình ảnh của Tô Bá lại càng bình dị: khuôn mặt chữ điền, làn da đen sạm, thân hình vạm vỡ với những cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ở cánh tay trần. Trên người hắn, ngoài một bộ đồ màu xám đã khá cũ thì gần như chẳng còn gì khác nữa. Thật khó để tưởng tượng đường đường là đại sư huynh của Trung viện lại có bộ dáng thế này. Nói dễ nghe thì là không được uy phong cho lắm, còn nói khó nghe một chút thì trông hắn hệt như một nông dân bần hàn ở thế tục.
Thế nhưng, Giang Lưu Nhi lại không hề có tí nào xem thường vị sư huynh “nông dân” này. Hắn biết y rất mạnh, đương nhiên là xét theo mức tu vi Niết Bàn Cảnh sơ kỳ.
“Xẹt”
Một quả cầu lửa lao về phía Giang Lưu Nhi. Người phát động tấn công trước là Tô Bá.
Giang Lưu Nhi tất nhiên sẽ chẳng đứng khoanh tay chịu đòn, từ tay phải hắn, một quang cầu được bắn ra.
“Uỳnh”
Sau tiếng nổ, hai người lao vào đánh cận chiến.
“Ba ba ba”
“Ba ba”
Quyền cước giao nhau với tốc độ cực nhanh.
Tay trái Tô Bá siết chặt lại, linh lực không ngừng được dồn lên. Một quyền này đánh thẳng vào ngực Giang Lưu Nhi.
Nhưng Giang Lưu Nhi há sẽ để bản thân bị đánh trúng, hắn tung ra một chưởng đỡ lấy quyền thế uy mãnh của Tô Bá.
“Ba”
Cả hai đều bị dội ngược về sau.
Trong mắt Tô Bá thoáng qua một tia kinh ngạc. Ngoài công pháp chủ tu là Đại Nhật Kinh ra thì hắn còn luyện thêm một bộ công pháp luyện thể khác. Tuy cấp bậc không thể so sánh với Đại Nhật Kinh nhưng cũng là một công pháp rất lợi hại. Với thể chất hiện giờ của mình, không cần điều động linh lực, hắn cũng có thể dễ dàng dùng một quyền đánh bay tu sĩ Thần Thông Cảnh. Vừa rồi khi giao đấu với Niệm Từ kia, hắn đã sử dụng đến hơn sáu phần linh lực mà đối phương vẫn có thể đỡ được, hơn nữa là đơn thuần đỡ lấy mà không phải thi triển thuật pháp hay thần thông gì cả.
Không lẽ hắn cũng tu luyện một bộ công pháp luyện thể?
Tạm gác nghi hoặc ra sau đầu, Tô Bá tiếp tục công kích. Nhưng lần này không phải cận chiến mà sử dụng đến thuật pháp.
“Hỏa Chi Thương – Hỏa Ảnh Tề Phi!”
Nhìn năm ngọn thương rực lửa cùng hướng chỗ mình bay đến, Giang Lưu Nhi làm ra vẻ khẩn trương, hai tay vội vã kết quyết đánh ra.
“Quang Khí Ảnh – Phá!”
“Oành”
Tiếng nổ còn chưa dứt thì một âm thanh khác đã lại vang lên:
“Hỏa Chi Luân – Hỏa Ảnh Lưu Tinh!”
Quanh người Tô Bá, ngay lập tức xuất hiện sáu hỏa luân màu đỏ sẫm.
Đây chính là thần thông đã khiến cho Lôi Ngọc không có sức hoàn thủ và phải nhận thua trong trận đấu đầu tiên tại vòng ba.
…
“Không biết tiểu tử Niệm Từ kia có thể đỡ được chiêu này của Tô Bá không.”
Đông viện chủ Tôn Trường lẩm bẩm.
“Chỉ sợ là rất khó. Nhưng tiểu tử kia đã có thể hai lần chuyển bại thành thắng, kết quả cuối cùng phải chờ xem mới biết được.”
Nam viện chủ Phong Ngọc Thường lên tiếng. Ngay cả nàng cũng không dám nói trước điều gì. Tuy rằng ưu thế của Tô Bá gần như đã là tuyệt đối, nhưng Niệm Từ kia cũng không phải kẻ đơn giản. Ai biết ngoài thân pháp quỷ dị và chiêu kiếm kinh người nọ thì hắn còn ẩn giấu thủ đoạn nào nữa không.
Không riêng mình Phong Ngọc Thường, nhiều người đang ngồi đây cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Tất cả đều dồn mắt về sàn đấu bên dưới.
…
Lúc này, Tô Bá vừa chỉ tay về phía Giang Lưu Nhi vừa hô to:
“Đi!”