Thốn Mang

Q.11 - Chương 43 - Khai Khải Kính Nguyệt Hồ

trước
tiếp

Bên Lý Dương lúc này khí thế đại thịnh, vô luận là Lý Dương hay Băng Hồn cùng với Quỷ giới đệ nhất nhân Phong Đô Đại Đế đều là siêu cấp cao thủ. Nói về thực lực, Giang gia nhị trưởng lão cho dù lợi hại đến đâu cũng không thể đối phó được nhiều cao thủ như thế.

Đối mặt với câu hỏi Lý Dương, Nhị trưởng lão và Giang Thiên Lan vô cùng tức giận, sắc mặt rất khó coi. Còn Đại trưởng lão cũng chỉ cười trừ.

– Vũ Sơn, ngươi cũng đến rồi à. Hôm nay thật là vui vẻ quá. Tất cả Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ ở Quỷ giới cũng chỉ có vài người thôi. Bây giờ ta thấy ở đây toàn là những ở đây đều là các cao thủ cao nhất ở Quỷ giới, Vũ Sơn, ngươi có phải là không biết tốt xấu muốn đứng về phía Lý Dịch không?

Đại trưởng lão mỉm cười dò hỏi.

Phong Đô Đại Đế ngạc nhiên nói:

– Không biết tốt xấu? Tại sao không biết tốt xấu, ta và Lý Dịch đạo hữu có giao tình rất tốt. Còn ta và Giang Phàm nhà ngươi tựa hồ không có giao tình gì cả mà.

Đại trưởng lão nguyên danh Giang Phàm, chỉ là lâu lắm rồi không có ai gọi ra cái tên này, cũng không có ai dám quang minh chánh đại gọi tên hắn. Nhưng Phong Đô Đại Đế chẳng có gì phải e ngại cả. Bình thường cũng không ai dám kêu tên của Phong Đô Đại Đế, Giang Phàm lúc nãy dám gọi tên hắn ra. Hai người Giang Phàm và Vũ Sơn đã đấu với nhau không biết bao nhiêu năm rồi.

– Sao, thì ra ngươi đến trợ giúp Lý Dịch hả?

Đại trưởng lão cười tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Lý Dương nhìn Đại trưởng lão Giang Phàm, lạnh nhạt nói:

– Giang gia Đại trưởng lão, Giang Phàm, tên này đúng là rất hay. Bất quá Giang Phàm, ta nhắc ngươi, nếu một người không biết tự lượng sức, cho dù là thuyền buồm, ra đến đại dương cũng chỉ xem là một cái thuyền ba lá mà thôi!

Giang Phàm đương nhiên hiểu Lý Dương muốn nói gì.

– Lý Dịch, nói thật đi, ta thật không hiểu, nói về thực lực ngươi và Vũ Sơn gần như tương đương, đều đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, nói về đúng thiên đạo cảm ngộ, ngươi thậm chí còn vượt qua cả Vũ Sơn. Quan trọng nhất là ngươi còn có thể luyện chế thần khí, là cao thủ đầu tiên trong lịch sử Quỷ giới có thể luyện chế thần khí. Thân phận ngươi như thế, làm sao lại kết giao tình với Tiên Quân hậu kỳ Lý Tầm Hoan ở Tiên Giới được.

Đại trưởng lão khẽ thở dài hỏi.

– Ha ha …

Lý Dương ngửa đầu cười to, đột nhiên Lý Dương ngưng bặt nhìn thẳng vào Giang gia Đại trưởng lão:

– Giao tình? Trong mắt ngươi, chỉ có cao thủ với cao thủ mới có giao tình thôi. Còn đối với ta mà nói, chỉ cần là người làm cho ta khâm phục đã đáng để ta giao hữu.

Đại trưởng lão gục gặc đầu, nhẹ nhàng nói:

– Có lý!

– Lão Nhị, Thiên Lan. Chúng ta đi!

Đại trưởng lão cước đạp phi vân. Đột nhiên, thân hình Đại trưởng lão khựng lại. Hắn quay đầu nhìn lại Băng Hồn, dò hỏi:

– Băng Hồn đạo hữu, vừa rồi nghe Vũ Sơn nói thì ngươi hẳn là truyền nhân Băng Phách Tông, rất sở trường về công kích thuộc tính băng hả?

Băng Hồn nhướng mày. Khí tức trên người nhất thời thêm âm lãnh, chỉ khẽ gật đầu như trước.

Đại trưởng lão sắc mặt nhất thời âm trầm, cười lạnh vài tiếng, rồi trực tiếp bước lên mây bay đi, không nói thêm gì nữa.

Nhìn Giang gia ba người rời khỏi, sắc mặt Băng Hồn cũng rất khó nhìn.

– Tầm Hoan đại ca, cám ơn trời đất, chàng quả nhiên không việc gì, thật may quá.

Thanh âm Anh Anh xa xa truyền đến. Lý Dương không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy Anh Anh cô nương vừa mới được Lý Tầm Hoan thả ra từ trong Tụ Lý Càn Khôn.

Lý Tầm Hoan cười nói:

– Anh Anh, không phải ta cứu nàng, mà là Lý Dịch đạo hữu cùng với vài vị Phong Đô Đại Đế đây.

Lý Tầm Hoan bước trên mây bay đến trước mặt Phong Đô Đại Đế, hành lễ nói:

– Tầm Hoan ra mắt Đại Đế. Lần này nhờ các vị mà Giang gia hai vị trưởng lão mới có thể bỏ đi, Tầm Hoan cũng muốn cảm tạ Đại Đế.

Phong Đô Đại Đế và Lý Tầm Hoan cũng có quen biết, cười nói:

– Tầm Hoan, không cần cảm ơn ta, Lý Dịch đạo hữu lần này mới là ân nhân cứu ngươi. À mà Tầm Hoan đã tìm được vị… nào đó kêu là Lâm Thi Âm chưa?

– Chưa.

Lý Tầm Hoan nhè nhẹ lắc lắc đầu, trên mặt có vẻ thất vọng vô bờ.

– Ha ha, đừng gấp, tổng cộng mười tọa thành trì, không ở tòa thành này thì ở một tòa khác, chỉ cần ngươi tìm được vị Lâm Thi Âm kia là có thể trực tiếp tới tìm ta để dùng Tam Sanh Thạch giúp ngươi mở ra ký ức kiếp trước của vị Lâm Thi Âm đó.

Phong Đô Đại Đế cười khà khà nói.

– Cám ơn Đại Đế.

Lý Tầm Hoan chắp tay nói, hắn và Phong Đô Đại Đế đã sớm nói qua về sự tình này, bây giờ chỉ cần Lý Tầm Hoan tìm được Lâm Thi Âm là xong.

Lý Dương lúc này chạnh lòng nghĩ tới mình.

Thần thức đảo qua ba khỏa Luân Hồi Châu trong Tụ Lý Càn Khôn, ba khỏa Luân Hồi Châu này là nhân lúc Băng Hồn giết Giang Phong, Lý Dương nhanh tay cướp được, chỉ là lúc này Lý Dương cũng hơi lo. Nếu mình đột nhiên xuất ra ba khỏa Luân Hồi Châu để sử dụng luân hồi kính, thì tin rằng Giang gia nhất định đoán ra Lý Dịch là người giết Giang Phong.

Mặc dù chẳng sợ gì Giang gia, nhưng Lý Dương không muốn gánh tội thay cho người khác.

Hơn nữa đối với Giang gia mà nói, giữa Giang Ngọc và Giang Phong thì cái chết của Giang Phong mới là quan trọng nhất. Một khi mình xuất ra ba khỏa Luân Hồi Châu, sẽ bị coi là hung thủ, Giang gia nhất định sẽ phát động tất cả mọi người đuổi giết Lý Dương.

Lý Dương hiểu mình rất rõ. Nói về thực lực chính thức, mình chỉ có thể có khả năng đối phó với một trong hai Đại trưởng lão mà thôi.

Lần trước vì hai Đại trưởng lão sử dụng năng lượng công kích nên mới xảy ra tình trạng cân bằng như thế. Nếu sử dụng thần khí công kích, kết cục chắc chắn bất đồng.

“Thái gia gia muốn dùng Luân Hồi Châu để kiểm tra, ta cũng có ba khỏa Luân Hồi Châu, phỏng chừng không đủ cho hai người sử dụng. Thôi thì tạm thời không sử dụng nữa, để mọi việc lắng dịu rồi tính tiếp.” Lý Dương trong lòng thầm quyết định.

Phong Đô Đại Đế nhìn Lý Dương, thở dài nói:

– Lý Dịch đạo hữu, ngươi kết oán với Giang gia hai đại trưởng lão như thế, thật sự là bất trí.

– Sao, Đại Đế lại nói như vậy?

Lý Dương hỏi lại.

Phong Đô Đại Đế lắc đầu nói:

– Ngươi đừng loạn tưởng, ta nói cho ngươi biết, ta và Giang gia nhị trưởng lão đấu với nhau vô số năm, thoạt nhìn hai người này có công lực tương đương nhau, trên thực tế Đại trưởng lão có thực lực mạnh hơn Nhị trưởng lão một chút.

Phong Đô Đại Đế trong lòng thầm nói “Đâu chỉ là lợi hại một chút? Thực lực chính thức của tên Giang Phàm đó phỏng chừng chẳng kém gì ta, chỉ là cả đến ta trước nay cũng chưa bao giờ thấy Giang Phàm lộ ra thực lực chính thức.” Đây chỉ là này phỏng đoán của Phong Đô Đại Đế, nên đương nhiên sẽ không nói cho Lý Dương biết.

Hơn nữa Phong Đô Đại Đế và Giang gia nhị trưởng lão luôn luôn là địch, trước nay cũng chỉ thấy Đại trưởng lão thi triển công kích thập phần lợi hại, nhưng trong lòng Phong Đô Đại Đế luôn có một cảm giác rằng Giang Phàm có thực lực hơn xa so với những gì hắn thể hiện ra bên ngoài.

– Cám ơn Đại Đế quan tâm, ta tự biết phải làm gì.

Lý Dương đột nhiên nhìn về phía Lý Tầm Hoan, có vẻ rất kinh dị.

– Thái – Tầm Hoan chân nhân, tâm thần tu vi của ngươi lại tăng lên rồi, đã đạt tới Tiên Đế tiền kì!

Vẻ mặt Lý Dương rất kinh dị, công lực Lý Tầm Hoan tăng vọt từ Tiên Quân hậu kỳ tới Tiên Đế tiền kì, sao không làm cho Lý Dương kinh ngạc.

Trên mặt Lý Tầm Hoan không có cái gì gọi là ngạc nhiên vui mừng, chỉ mỉm cười nói:

– Chỉ là lúc nãy đang xem cuộc chiến, thấy Giang gia nhị vị trưởng lão vận dụng thiên địa năng lượng, trong lòng có một cảm xúc, ta đình trệ ở Tiên Quân hậu kỳ rất lâu rồi, hôm nay coi như là đột phá được chướng ngại, đạt tới Tiên Đế cảnh giới.

Trong mắt Lý Tầm Hoan, công lực bản thân đề cao cũng không đáng để vui mừng. Mục tiêu trong lòng của hắn là tìm được Lâm Thi Âm. Về phần công lực, hắn cũng không quá quan tâm, nếu không với tiên thiên ngũ đức của hắn thì đã đạt tới từ lâu.

Dưới yêu cầu của Lý Dương, Lý Tầm Hoan và Anh Anh đến ở cùng với Lý Dương, Lý Dương không muốn Lý Tầm Hoan bị Giang gia nhị lão lén lút giết chết. Lúc này Lý Dương đang đến chỗ Băng Hồn.

Trong sân.

Băng Hồn đang một mình một người chậm rãi thưởng thức trà, động tác cực kỳ thong thả. Lý Dương từ ngoài đi vào, Băng Hồn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục chậm rãi thưởng trà.

– Băng Hồn, ngươi đang nghĩ về Giang gia hai đại trưởng lão hả?

Lý Dương sà xuống nói.

Lúc này Băng Hồn khí chất đạm nhã phiêu dật, ánh mắt ôn hòa, nhấp nhấp một hơi, cười nói:

– Lý Dương, nhìn ngươi có vẻ hả hê, bất quá vẻn vẹn chỉ bằng một câu không đầu không đuôi trong câu nói cuối cùng của Đại trưởng lão Giang Phàm, hình như hắn biết hung thủ là ta rồi?

– Không, không chỉ một câu, mà căn cứ vào ngữ khí và vẻ mặt vân vân, tin rằng không cần ta nhiều lời, ngươi tự mình cũng có thể đoán được.

Lý Dương ngửa tay, thấy xuất hiện một bình rượu. Lúc này hắn ngồi đối diện với Băng Hồn, hai người cùng nhau uống rượu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người không nói một lời.

Rốt cục, Băng Hồn lên tiếng trước.

– Lý Dương, ta giúp ngươi đối phó Giang gia nhị trưởng lão. Đồng dạng, nếu bọn họ muốn đối phó ta, ngươi cũng phải giúp ta đối phó bọn họ.

Băng Hồn đưa ra đề nghị hợp tác đồng minh.

Lý Dương cười, ngửa đầu tợp một ngụm rượu. Băng Hồn chỉ lẳng lặng chờ Lý Dương trả lời.

– Được!

Thanh âm Lý Dương vang lên, trên mặt Băng Hồn cũng nở nụ cười. Từ đó về sau, hai người tạm thời thành đồng minh, cùng đối phó với Giang gia. Dù sao Băng Hồn không hề nắm chắc khi một mình đối phó với Giang gia nhị trưởng lão. Nên phải kêu gọi đồng minh từ Lý Dương.

Đột nhiên, Lý Dương ngửa tay, xuất hiện một khối ngọc bội.

– Sao? Kính Nguyệt Hồ sắp mở, Phong Đô Đại Đế Vũ Sơn rốt cục sắp mở Kính Nguyệt Hồ. Lúc này Luân Hồi Châu không còn đủ dùng nữa, nên cần phải khẩn cấp mở Kính Nguyệt Hồ.

Nhìn tin tức Tần Nghiễm Vương truyền đến, trên mặt Lý Dương xuất hiện một nụ cười tươi rói.

– Mở Kính Nguyệt Hồ?

Băng Hồn rùng mình.

– Đúng, mở Kính Nguyệt Hồ, Luân Hồi Châu ở Quỷ giới đều xuất phát Kính Nguyệt Hồ, bất quá chỉ khi có đủ mười khối Luân Hồi Huyết Tinh sử dụng đồng thời mới có thể mở Kính Nguyệt Hồ, nên Phong Đô Đại Đế truyền lệnh cho Thập Điện Diêm Vương, lệnh cho bọn họ ba ngày sau tới Kính Nguyệt Hồ.

Lúc này tâm tình Lý Dương rất vui vẻ.

Đã có ba khỏa Luân Hồi Châu, Lý Dương cũng không nóng nảy trong ba ngày này. Ba ngày nữa là có thể tiến vào Kính Nguyệt Hồ rồi. Chỉ cần năng lực miễn dịch với kim mộc thủy hỏa thổ của Lý Dương, khi vào Kính Nguyệt Hồ thì muốn bao nhiêu Luân Hồi Châu là có bấy nhiêu.

Một lát sau, Lý Tầm Hoan cũng được Lý Dương cho biết tin tức này.

– Kính Nguyệt Hồ!

Lý Tầm Hoan trong mắt phát ra niềm là khát vọng bỏng cháy. Lý Tầm Hoan rất quyết tâm lấy cho được Luân Hồi Châu. Mặc dù để vào Kính Nguyệt Hồ, ngoại trừ Phong Đô Đại Đế và Thập Điện Diêm Vương, chỉ còn có hai danh ngạch, nhưng Lý Tầm Hoan nhất định phải tham gia cho bằng được.

“Tâm thần tu vi đột phá đến Tiên Quân hậu kỳ, đạt tới Tiên Đế tiền kì, công lực tu vi của ta đình trệ đã lâu nay cũng từ từ gia tăng, tin rằng không lâu cũng có thể đột phá đến Tiên Quân hậu kỳ. Một khi Đao Phách đột phá đến thiên thứ chín, tu vi đạt tới thiên thứ mười, thì Đao Phách của mình sẽ rất lợi hại, có thể so sánh được với thần khí rồi.” Lý Tầm Hoan thập phần tự tin.

Thiên thứ chín là thiên màu trắng, thiên thứ mười là thiên kim sắc.

Một khi Đao Phách màu trắng sữa biến thành màu vàng kim nhạt, mặc dù chỉ là đột phá một tầng thôi, nhưng đó là biến hóa về bản chất, tự thân lực công kích của Đao Phách cũng sẽ đạt tới một mức hãi nhân. Do đó Lý Tầm Hoan thập phần tin tưởng.

– Thái gia gia, ngươi không cần phải tham gia đấu loại đâu, chúng ta một người vào đó là được rồi. Chỉ cần mình ta tuyệt đối có thể tìm được số lượng Luân Hồi Châu đủ cho hai người sử dụng.

Lý Dương nói thập phần khẳng định.

Lý Tầm Hoan cũng kiên định nói:

– Không được, lần này không thể có sai sót gì được. Ta tự mình phải vào Kính Nguyệt Hồ.

Lý Dương cười khổ trong lòng, bất quá hắn cũng biết rõ cá tính của thái gia gia rất giống tính cách của mình, một khi quyết định cái gì thì căn bản không thể khuyên bảo được.

Bất quá, đặt mình vào vị trí của lão.

Nếu để một vãn bối của mình có công lực lợi hại, vì mình mà đi tìm kiếm Luân Hồi Châu, chắc là mình cũng sẽ không chấp nhận. Dù sao đây là một sự tình rất trọng yếu.

Cửu Trọng Sơn Mạch.

– Ba ngày sau, Phong Đô Đại Đế triệu tập Thập Điện Diêm Vương đến Kính Nguyệt Hồ. Giống như lúc trước, lần này cũng có hai danh ngạch cấp cho những người khác. Lần này Nhị trưởng lão phải cùng đi với ta rồi.

Đại trưởng lão ngồi trên đại đường, mỉm cười nói.

Mặc dù Nhị trưởng lão rất nghi hoặc, nhưng chỉ gật gật đầu như trước.

Sắc mặt gia chủ Giang Thiên Thừa của Giang gia hơi u ám

Hai con trai đều chết cả, đả kích đối với hắn quá lớn.

– Đại trưởng lão, không phải chúng ta trước nay không tham gia sự tình như vậy sao? Chúng ta và Phong Đô Đại Đế luôn luôn đối lập, nếu có người lợi dụng sự hỗn loạn ở Kính Nguyệt Hồ mà hạ độc thủ với chúng ta thì tính sao đây?

Giang Thiên Thừa dò hỏi.

Đại trưởng lão lạnh lùng nói:

– Chúng ta đi mặc dù tham gia đấu loại, nhưng cho dù thắng, cũng sẽ không vào Kính Nguyệt Hồ. Chúng ta đi với mục đích chính là …

Sắc mặt Đại trưởng lão đột nhiên lãnh khốc vô bì:

– Báo thù cho Ngọc Nhi.

– Báo thù cho Ngọc Nhi? Còn Phong nhi thì sao? Đại trưởng lão ngày ấy không phải gặp một người tên là Băng Hồn sao, Băng Hồn công lực chẳng những rất cao, nhưng lại còn là người thuộc Băng Tông. Đại trưởng lão không phải phát hiện ra Phong nhi bị cực lãnh năng lượng công kích mà chết sao?

Giang Thiên Thừa vội vàng hỏi.

– Thiên Thừa bình tĩnh một chút!

Đại trưởng lão đột nhiên lên giọng dạy bảo.

Giang Thiên Thừa hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

– Băng Hồn mặc dù rất có thể là hung thủ giết chết Phong nhi, nhưng Băng Hồn cũng là một siêu cấp cao thủ. Chúng ta vì muốn giết Lý Tầm Hoan nên đã trở thành cừu địch với Lý Dịch, một Lý Dịch đã khó giải quyết rồi, nếu lại chọc vào Băng Hồn, ta nghĩ… chúng ta không cần báo thù nữa, cứ từ từ chờ hai người đó tới giết sạch chín đời nhà chúng ta.

Thanh âm Đại trưởng lão lạnh lùng văng vẳng trong đại đường, tất cả những người khác gần như nín thở. Cả đại điện lặng như tờ.

– Đối phó Lý Tầm Hoan và Lý Dịch trước. Về phần mối thù của Phong nhi sẽ nói sau.

Đại trưởng lão hạ lệnh. Nói xong, thân hình bỗng biến mất khỏi chỗ ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.