Sáng sớm hôm sau, ánh dương chậm rãi dâng lên từ chân trời.
Qua một đêm nghỉ ngơi, cả đội buôn sớm tỉnh lại, tinh thần có vẻ đặc biệt thoải mái.
Nhưng nếu so sánh với tâm tình thoải mái của mọi người, có một người lại nặng nề đi khá nhiều.
. . .
Đêm qua là một đêm trằn trọc của Đại Hồ Tử, lăn qua lộn lại, trong đầu hắn hiện lên từng cảnh từ lúc gặp Vân phàm. Nhất là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, việc ngẩng đầu lên ngắm sao vô vị với người khác kia lại có ý nghĩa lớn đến vậy với một thiếu niên.
Đây là một thiếu niên chân thành thẳng thắn, là một thiếu niên đơn giản. Mặc dù cử chỉ của nó cực kỳ quê mùa, nói chuyện quá mức thẳng thắn, hiểu biết thế giới vô cùng nông cạn, nhưng đó lại là một thiếu niên cực kỳ chất phác, lạc quan vui tươi, lại rất biết nỗ lực, không biết giấu diếm cái gì, không hề có chút nào tầm thường.
Trong lòng Đại Hồ Tử tràn ngập cảm khái. Bản thân đã đi buôn bán ba năm năm rồi, đi qua không tí địa phương, gặp qua không ít người. Nhưng chưa từng có một ai giống Vân Phàm, gây cho hắn cảm giác rung động tới vậy. Hắn phát hiện ra mình dường như càng ngày càng yêu mến thiếu niên này.
“Ta bảo huynh đệ Tiểu Phàm này. .. Hả! Ngươi đâu rồi?”
Đại Hồ Tử đứng dậy nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng Vân Phàm đâu, thậm chí là đồng bạn đội buôn cũng không ai ở gần cả.
“Con mẹ nó, người đâu? Chết ở chỗ nào rồi?”
Đại Hồ Tử vội vàng nhìn xa xa, phát hiện một đám đang đứng vây quanh đống đá vụn, không biết đang làm gì!”
“Đám bọn bây làm cái trò gì đấy!”
Đại Hồ Tử không nghĩ ngợi nhiều, đi thẳng tới phía trước.
. . .
“Ê, cái lũ lười bọn ngươi chen chúc ở chỗ này làm gì thế? Hết việc à?”
“Hồ Tử ca, ngươi cũng tới rồi, mau xem đi. . .”
Đại Hồ Tử đá một nhát vào mông Hoàng Tử Hạo, không hề tức giận mà còn bừng bừng hứng trí đi vào.
“Hả? Đây là đang luyện Quân Thể Quyền đúng không?”
Đại Hồ Tử nhìn theo ánh mắt của mọi người, chỉ thấy giữa rừng có một khoảng đất trống, thân hình Vân Phàm chuyển động đánh ra một bộ quyền làm tiếng gió phá vang lên, uy phong lầm lẫm.
“Ái chà, hóa ra tiểu tử này không chỉ biết săn bắn mà còn là một võ giả. Thật không nhìn ra.”
Đại Hồ Tử cười khà khà nhìn, hỏi Hoàng Tử Hạo bên cạnh: “Chuột nhỏ, ngươi xem lâu thế rồi thấy tiểu tử kia thế nào?”
“À, cũng coi là. . .không tệ.”
Hoàng Tử Hạo vừa trả lời, Ngưu Bằng bên cạnh chậm chọc: “Cũng tạm được? Ta bảo thật này, có phải tên chuột nhắt ngươi có bị mù mắt không đấy. Quyền pháp của huynh đệ Tiểu Phàm này sinh ra được gió, huyết khí quanh người, rõ ràng là quyền pháp đạt hỏa hầu cao. . .Ngươi lại không biết xấu hổ bảo không tệ. Nếu không hay là ngươi lên cùng luyện với người ta coi đê. Hắc hắc hắc. . .”
“Ngưu nhị cẩu nhà ngươi đừng đắc ý, có bản lĩnh ngươi lên đi.”
Lần này, Hoàng Tử Hạo không phản bác Ngưu Nhị, nhưng vẫn hậm hức nói: “Chúng ta đều là học đồ Tiên đạo, không phải người theo võ, căn bản là không thể so sánh được.”
Quả thật, tuy Tiên đạo là Vương đạo nhưng nếu không có trở thành Tiên Linh Sư, hoặc là không có tiên linh bên cạnh thì cũng như đám Hoàng Tử Hạo, đều là học đồ cả thôi. Ngoại trừ việc giác tỉnh thiên phú và một chút công phu quyền cước ra, cũng chẳng hơn được võ giả bình thường là bao. Đáng tiếc thiên phú không phải là sức chiến đấu, cho nên nếu gặp phải võ giả luyện quyền pháp đạt hỏa hầu cỡ như Vân Phàm thì bọn họ cũng chẳng tài nào kiếm được chút lợi thế nào trên tay đối phương.
Hoàng Tử Hạo bỗng nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử này khá là siêng năng, luyện ở chỗ này đã tròn một canh giờ rồi, chẳng lẽ hắn không biết mệt à? Đám Vũ sư ở Thương Minh nhìn thấy thế này cũng phải xấu hổ a!”
“Sao! Ngươi nói tiểu tử này đã luyện quyền được một canh giờ rồi sao?”
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đại Hồ Tử, Hoàng Tử Hạo cảm khái nói: “Đúng vậy, lúc mặt trời trưa lên tiểu tử này đã dậy rồi, lúc đó ta với mấy huynh đệ vẫn còn đang ngồi gác nên cũng qua xem chút, không ngờ. . .hắc hắc hắc, thật là một thiếu niên có ý chí a!”
“Đúng a, thiếu niên là phải có chút ý chí chứ!”
“Sao? Hồ Tử ca, ngươi đang nghĩ gì thế?”
“À à, ta đang nghĩ, không phải Thương Minh hay đi khắp nơi tìm người có tiềm lực về sao? Nếu tiến cử hắn cho Thương Minh khả năng cũng sẽ không tệ đâu. Ha ha ha. . .”
Người khác có lẽ không nhận ra nhưng là một Tiên Linh Sư, Đại Hồ Tử dĩ nhiên có tầm nhìn rõ hơn mọi người.
Dưới con mắt của hắn, Quân Thể Quyền của Vân Phàm không chỉ đơn giản là đạt tới có hỏa hầu. Theo hắn biết, Quân Thể Quyền vốn là luyện thể thuật của quân nhân đế quốc, từng chiêu từng thức đều được tạo ra để giết địch, không sinh là tử, chỉ tiến không lùi, cho nên muốn luyện được bộ quyền pháp này phải có nghị lực với quyết tâm vượt qua muôn lần chết cùng .
Mà theo trạng thái biểu hiện ra của Vân Phàm, đúng là tinh khí bừng bừng, thần hình tương hợp, quyền pháp hiển lộ ra một chút khí thế, cho dù có chút thôi cũng là có thể nhìn ra khí thế hết sức chân thành.
Khó có thể tưởng tượng nổi, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà đã có thể luyện quyền pháp tới mức này. Đây chắc chắn không chỉ là bởi vì thiên phú. Người như vậy, sau này dù không phải Tiên linh Sư thì thành tựu cũng sẽ không thấp. Dĩ nhiên Đại Hồ Tử sẽ không thể bỏ qua được.
. . .
“Hồ Tử ca, đồ đạc đã thu dọn xong rồi, chúng ta có xuất phát giờ không?”
Thấy có tiếng gọi, Ngưu Bằng mới sực nhớ tới việc chính, vội vàng nói: “Hồ Tử ca, ta đi gọi Tiểu Phàm huynh đệ.”
“Đừng!”
Đại Hồ Tử ngăn Ngưu Bằng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ đã, để mọi người chờ một chút, chúng ta tới tối xuất phát cũng không sao.”
“Việc này. . .”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng khắc không kịp phản ứng gì, bọn họ nghĩ mãi không ra, một Đại Hồ Tử nói một không hai thường ngày bỗng hôm nay đổi tính.
Đại Hồ Tử không giải thích nhiều, đứng lặng yên nhìn về phía Vân Phàm.
Hắn đã nhìn ra, tiểu tử kia không phải là luyện quyền mà là đang ngộ quyền.
Ngộ quyền ở Võ đạo cũng giống như ngộ đạo ở Tiên đạo, đều là việc chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đó là một đại cơ duyên. Trong thế giới Tiên đạo, việc đoạn cơ duyên của người là việc tối kỵ, có Tiên Linh Sư vì đó mà kết đại thù, không chết không thôi, cho nên Đại Hồ Tử mới quyết định ngừng lại chút, không để mọi người quấy rầy Vân Phàm.
. . .
. . .
. . .
“Vù!”
“Vù. . .Vù. . .Vù. . .”
Quyền phong mạnh mẽ, cước bộ trầm ổn linh hoạt.
Giữa nhất động nhất tĩnh là đường đường là thế đường đường chính chính.
Khác với lúc luyện quyền bình thường, hiện tại Vân Phàm có cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần vui sướng chưa từng có, càng luyện càng khỏe, càng đánh càng có sức, dường như có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực đang dần tăng lên.
Mồ hôi tỏa ra khúc xạ cả ánh sáng chiếu xuống.
Mặt trời hiện lên chiếu ánh ban mai lên gương mặt Vân Phàm, đẩy lui cảm giác sáng sớm bằng sự ấm áp hạnh phúc như chính hơi thở sinh mệnh đang tràn ngập.
Hơn hai tháng, hơn vạn dặm độc hành.
Vân Phàm từ lúc rời thôn tới giờ đều kiên trì, càng về sau càng cố gắng, kiên định cho tới bây giờ. . .Bản thân như trải qua một lần lịch lãm cảm ngộ.
Chính như lời của Vân Phàm nói với Đại Hồ Tử: Chỉ cần mỗi ngày cố gắng một ít, khó khăn vươn lên một chút, tích lũy cố gắng thành sức mạnh, bạo phát ra là sẽ làm bản thân cành mạnh mẽ thêm.