Từ khi chiến đấu bắt đầu không bao lâu thì Vân Phàm đã lặng lẽ lẻn vào chỗ sâu trong Táng Thạch Lĩnh, bởi vì Huyết Vô Thác đang chiến đấu kịch liệt với tử y nữ tử nên ngược lại không phát hiện ra hắn đã đến.
Đương nhiên, Vân Phàm đến thì đến nhưng chiến đấu kịch liệt ở tầng thứ cao như này quả thật không thích hợp để một “kẻ yếu” như hắn quan sát.
Dư âm chiến đấu kịch liệt của song phương khiến sơn lĩnh chung quanh ngổn ngang vô cùng, Vân Phàm vài lần bị sóng khí đẩy cho ngã lăn trên mặt đất, thậm chí loạn thạch bắn tung tóe. May mà tố chất thân thể hắn viễn siêu người bình thường chứ nếu không hiện tại hắn đã là một người chết.
Dù là như thế, giờ phút này toàn thân Vân Phàm vẫn bị thương không nhẹ.
.
– Xin hỏi, có cần giúp đỡ không?
Vân Phàm từ phía sau đống loạn thạch xuất hiện, nhìn nhìn tử y nữ tử rồi lại nhìn nhìn Huyết Vô Thác đã chết đi.
– Đừng động thủ, ta không có ác ý.
– Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?
Tử y nữ tử buông tay xuống, thầm thở nhẹ trong lòng.
Vừa rồi nàng bị thương không nhẹ nên nhất thời không chú ý tới tình huống xung quanh, nhưng mà nàng cảm thấy người vừa tới không có một chút Tiên Linh chi khí nào, ngược lại khí huyết khá đậm đặc, chắc là người trong võ đạo.
– Ta tên là Vân Phàm, Vân trong bạch vân, Phàm trong bình phàm.
Vân Phàm thoải mái giới thiệu bản thân mình, sau đó giải thích:
– Ta vốn săn bắn ở gần đây, không ngờ đột nhiên xuất hiện ngàn vạn dã thú, thiếu chút nữa bị chúng nó ăn luôn. Ta thấy nơi này có tiên linh sư đang chiến đấu nên tới đây nhìn xem.
– Nhìn xem thôi sao?
Tử y nữ tử khẽ ngẩn người, hiển nhiên có chút không thích ứng với phương thức nói chuyện trực tiếp như của đối phương. Chiến đấu giữa các tiên linh sư há là người thường có thể tùy tiện nhìn xem? Gia hoả này có thể sống đến hiện tại thật đúng là mạng lớn.
– Lá gan người cũng thật không nhỏ, dám rình xem chúng ta tranh đấu, chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi?
Tử y nữ tử vốn định hù dọa hù dọa đối phương, không ngờ Vân Phàm không thèm để ý chút nào:
– Vì sao ngươi muốn giết ta? Chúng ta cũng không phải cừu nhân, hơn nữa.
Dừng một chút, Vân Phàm cẩn thận đánh giá đối phương rồi nói:
– Hơn nữa, ta thấy ngươi không giống người xấu.
– Không giống người xấu?
Hai mắt trống rỗng của tử y nữ tử hiện lên một chút dị sắc, nàng cảm thấy lời này của đối phương tuy rằng rất ngốc nhưng cũng là lời nói chân chất nhất mà nàng từng nghe.
– Ngươi có biết có bao nhiêu người chết trong tay ta không?
– Ta không biết a, chẳng qua. điều này có liên quan gì với ta?
– Ít nhất mà nói thì ta không phải là người tốt.
– A , cái này. hình như cũng không liên quan đến ta a.
Nghe Vân Phàm trả lời, tử y nữ tử mỉm cười xinh đẹp. Nàng đột nhiên cảm thấy nói chuyện phiếm như vậy với đối phương cũng là một chuyện thú vị.
Lúc này, Vân Phàm đi đến bên cạnh Huyết Vô Thác, miệng niệm vài câu rồi sau đó dùng loạn thạch xung quanh để mai táng.
– Ngươi đang làm gì?
Phát giác động tĩnh Vân Phàm đang làm bên kia, tử y nữ tử không khỏi nhíu nhíu mày.
– Ta đương nhiên là chôn gia hoả này.
Vân Phàm nói rất tự nhiên, tựa hồ đó là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Tử y nữ tử hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Ngươi có biết người kia là ai không? Hắn đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí.
– Nhưng hắn đã chết rồi.
Vân Phàm không thấy chuyện mình đang làm có vấn đề gì:
– Người sau khi chết sẽ xuống mồ vì an, mọi người trong thôn chúng ta đều nói như vậy.
– Ngươi.
Tử y nữ tử há miệng ra, cuối cùng vẫn không có phản bác.
– Ê, rốt cuộc ngươi có cần hỗ trợ hay không? Nếu không cần thì ta sẽ đi .
Vân Phàm có chút cấp bách, sợ đàn thú sẽ quay lại vào lúc này:
– Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi một câu, khi đàn thú này quay trở lại thì tuy rằng ngươi là tiên linh sư, nhưng chưa chắc có thể bình an vô sự .
Nghe đối phương nói như vậy, tử y nữ tử ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều:
– Ngươi, vì sao phải giúp ta?
– Cái gì mà vì sao, không vì cái gì a.
Vân Phàm nói một cách thẳng thắn:
– Ta xem bộ dáng ngươi giống như bị thương, hơn nữa mắt lại không nhìn thấy gì, có thể cần trợ giúp, cho nên cứ tới đây hỏi một chút.
Mắt không nhìn thấy gì.
Tử y nữ tử khẽ nhíu mày, rồi sau đó chậm rãi buông ra. Nàng có thể cảm nhận được thiện ý của đối phương, cho dù lời nói có hơi trực tiếp khiến người khác bị tổn thương, nhưng đối phương cũng không có bởi vì hai mắt mình mù mà biểu lộ ra sự thông cảm khác thường. Ít nhất, đối phương coi mình là một người bình thường.
Làm người bình thường.
Đây vốn là nguyện vọng rất bình thường, nhưng thân phận của tử y nữ tử quyết định nàng không có khả năng bình thường. Địa vị cao hơn nàng thì lúc nào cũng che chở, sợ nàng đã bị ủy khuất dù chỉ là chút một. Còn địa vị thấp hơn so với nàng thì hoàn toàn hầu hạ một cách cẩn thận, không dám nói lời lung tung, sợ nói sai điều gì kích thích đến nàng.
Tử y nữ tử không kháng cự sự thật là hai mắt mình mù, cho nên nàng càng hy vọng người khác sẽ không quá kiêng dè mình. Chỉ tiếc, từ xưa đến nay còn không có một ai có thể giống người tên “Vân Phàm” này nói chuyện với mình một cách bình thường như thế.
.
“Vù vù ”
Không khí trên bầu trời xoáy tròn, một chiếc phi thuyền xuất hiện trên bầu trời, bóng râm cực lớn của nó bao phủ cả Vân Phàm cùng tử y nữ tử.
– Đây. Đây là cái gì?
Vân Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn lên trên trời, kia là một chiếc thuyền lớn a.
Thủ đoạn của tiên đạo quả nhiên là không thể tưởng tượng, con thuyền đi trên nước mà cũng có thể bay lên trên bầu trời.
Trong lúc Vân Phàm đang cảm thán thì tử y nữ tử đột nhiên đứng lên, hướng về phía Vân Phàm rồi nói:
– Vị . . tiểu huynh đệ này, chuyện hôm nay ta bị thương hy vọng ngươi có thể giữ bí mật thay ta.
“A A.”
Vân Phàm vừa gật đầu một cái, liền thấy một chùm ánh sáng lạnh từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt tử y nữ tử.
Lập tức, một giọng nói ôn hòa của nam tử trong thuyền truyền ra:
– Thấy sư muội không việc gì, vi huynh an tâm. Mời sư muội lên thuyền gặp nhau.
Tử y nữ tử nghe vậy không có đáp lại, ngược lại hướng về Vân Phàm nói:
0 Muốn cùng ta trở về thành không?”
“Không được, ta không. không quen ở trong thành. Ngươi đi trước đi ta sẽ nghĩ cách rời đi .
Vân Phàm lắc lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt. Lấy tình huống hiện tại của hắn thì trở lại trong thành cũng không có chuyện gì để làm, còn không bằng ở tại dã ngoại. So với không khí trong thành thì hắn càng thích cảm giác tự do tự tại ở dã ngoại hơn.
– Vậy được rồi.
Tử y nữ tử lãnh đạm gật đầu rồi không có nói thêm cái gì, vốn là bình thủy tương phùng, nói không chừng về sau sẽ không gặp lại.
.
Bước vào cột sáng, tử y nữ tử trong nháy mắt biến mất tại trước mắt.
Nhìn thấy phi thuyền từ từ đi về phía xa xa, trong lòng thiếu niên đột nhiên xuất hiện một chút chán nản, hắn không thích cảm xúc như vậy.
– Ai nha. Quên hỏi tên của nàng .
Vân Phàm buồn rầu lắc đầu, sau đó chạy tới một phía khác của núi rừng.
.
Ở ngoài cửa bắc của Nam Hoa quận thành ngập tràn khói báo động.
Thú triều tựa hồ không có uy hiếp như trong tưởng tượng, quận thành cũng tựa hồ không có yếu ớt như trong tưởng tượng.
Bởi vì Thánh Miếu can thiệp vào nên Nam Hoa quận thành phòng thủ kiên cố hơn, hơn ngàn vạn hung cầm mãnh thú bị chém chết dưới thành lâu, mà thú đàn còn thừa cũng đều tự tản ra bốn phía mà chạy.
Không đến nửa ngày sau, Nam Hoa quận thành khôi phục sự an bình của ngày xưa.
Ngoài tường thành thì binh lính của đế quốc đang rửa sạch chiến trường.
Trong tường thành thì tất cả cửa hàng lại khai trương, mọi người dần dần đi ra đường vô cùng trật tự.
.
Trong một căn phòng tối trong thành, một vị hắc bào nhân đeo mặt nạ đang thắp nến.
Không bao lâu, trong bóng tối truyền đến giọng nói của một gã nam tử.
– Thuộc hạ bái kiến Pháp Chủ đại nhân.
– Bên ngoài có tin tức gì?
Giọng nói hắc bào nhân mang theo vài phần biến ảo, nghe không ra là nam hay nữ.
Giọng nói trong bóng tối trả lời:
– Bẩm Pháp Chủ đại nhân, Hình Chủ đại nhân đã bị chết, người thánh địa cũng đã quay lại.
– Thứ kia đâu?
– Thứ kia chẳng biết đi đâu.
Giọng nói trong chỗ tối mang theo một chút sợ hãi, vội vàng tiếp tục nói:
– Trước mắt thì biết chắc là thứ kia bị thất lạc ở trong Táng Thạch Lĩnh, đây là nơi cuối cùng mà Hình Chủ đại nhân tìm kiếm.
– Phong tỏa tin tức, rửa sạch dấu vết, chúng ta rời đi.
– Vậy trong này…
– Thánh địa đã chú ý tới, chúng ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng qua, tìm thì vẫn phải tìm, tất cả mọi người từng đến đó đều phải tra xét, tra xét không được, vậy giết. Táng Thạch Lĩnh bình thường hoang tàn vắng vẻ, nếu có người đi qua thì đều lưu lại một chút dấu vết.
– Thuộc hạ hiểu rồi.
– Hãy đi đi.
– Vâng
Giọng nói trong chỗ tối thối lui, hắc bào nhân lẳng lặng ngồi yên ở đó một lát.
Đến khi nến tắt, người đã rời đi.