– Nhiếp thủ lĩnh, chúng ta cược bên nào thắng đây?
Trên khán đài, Hà mập mạp hấp tấp chạy đến trước mặt Nhiếp Trần hỏi một câu.
Chỉ nghe “Bốp” một tiếng vang lên, Nhiếp Trần nện lên đầu của đối phương:
– Nói nhảm. Chúng ta đương nhiên phải cược Vân Phàm huynh đệ thắng, nếu không ngươi định thế nào? Nếu là Vân Phàm huynh đệ có điểm nào bất trắc, coi như thắng tiền cược, trong lòng cũng sẽ không yên ổn.
– Dạ dạ dạ.
Hà mập mạp ngượng ngùng vội vàng chạy đi đặt cược .
– Haizz.
Nhiếp Trần nhìn Vân Phàm trên đài sinh tử, trong lòng cảm thấy phức tạp dị thường, không nhịn được thở một hơi dài.
Nhìn người khác chém giết cùng nhìn người quen chém giết, quả nhiên là hai loại tâm tình khác biệt. Nếu nhìn người ngoài đánh giết, việc đó vốn chẳng liên quan đến mình, có thể hưng phấn hô hào, nhưng nếu là người quen thì sao có thể tránh khỏi tâm trạng lo lắng bất an.
Nhiếp Trần cũng không biết tại sao mình lại coi trọng Vân Phàm như thế, chẳng qua chỉ cảm thấy trên người của người này có một loại khí chất làm cho hắn vô cùng quan tâm.
Giờ khắc này, Nhiếp Trần làm sao còn có thể cười nói, làm sao có thể hét gào. Hắn hiện tại coi như đã hiểu được tâm tình của Vân Phàm mới vừa rồi, đối phương tuyệt đối là loại người nhiệt tình yêu thương cuộc sống, tôn trọng sinh mệnh. Đây chính là bản tâm của Vân Phàm, không hề liên quan tới thiện ác.
Chẳng qua Nhiếp Trần dù biết vẫn vô cùng cảm khái, những người giống như Vân Phàm sợ rằng đã tuyệt chủng mất rồi, chính mình có thể gặp được một người như thế, chỉ có thể khen hai chữ “duyên phận” thật là kỳ diệu.
…
Trên đài sinh tử, “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ chứng kiến Vân Phàm đứng im một chỗ suy nghĩ tới thất thần, nhất thời cảm thấy xúc phạm tới tôn nghiêm của bản thân mình.
– Tiểu tử, nhận lấy cái chết.
“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ quát một tiếng, lại tiếp tục tiến công, thế công còn mạnh mẽ cương mãnh hơn lần trước.
“VÙ Vù Vù”
Quyền phong như cương, kình khí đồng phát.
Vân Phàm cảm thụ được cương phong quét tới, vội vã bình phục tâm thần, vung tay đón đỡ.
“Vù”
“Bốp Bốp Bốp ”
Thân ảnh song phương vừa chạm vào lập tức phân ra, quyền quyền chạm nhau, mà “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ bị đánh ngã lăn ra trên đất.
– Không. Không thể nào. Không thể nào. A A A…
“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ khó nén được xấu hổ và tức giận, giận dữ công tâm, phun ra một ngụm máu. Hắn thật sự không thể nào tiếp nhận chuyện chính mình thất bại trong tay một tên “yếu ớt”. Cho nên hai mắt hắn hiện đầy tia máu, giãy dụa đứng lên, muốn liều mạng đánh cược một lần. Nhưng vừa lúc đó một quả đấm cường tráng đánh thẳng vào mặt hắn. Tốc độ cực nhanh, căn bản không thể nào phản ứng kịp.
– Sẽ chết đúng không? Ta không cam lòng.
Ý niệm trong nháy mắt xẹt qua tâm tưởng của “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ , hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà thống khổ hoặc tử vong như trong tưởng tượng cũng không ập tới.
“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ khẽ mở hai mắt ra từng chút từng chút một, phát hiện nắm đấm dừng ở địa phương cách chóp mũi mình ba tấc. Trầm trọng trong lòng bỗng nhiên buông xuống, chỉ còn lại cảm giác cảm động vì mình còn sống.
– Ách. Ngươi. Ngươi vì sao không ra tay?
– Ngươi thua.
Vân Phàm thu quyền mà đứng, chỉ lẳng lặng đứng im, hồi tưởng lại quang cảnh đối phương vừa rồi phát lực, nhờ đó hắn cũng mơ hồ nắm được một chút nhập môn. Hắn từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ tới việc giết chết đối phương. Sở dĩ hắn tới nơi này, cũng không phải muốn giết người để phát tiết. Thêm nữa chính mình đã thắng, đem đối phương giết chết thì có ý nghĩa gì.
– Ta tên là Thiết Quyền, đa tạ các hạ đã không giết.
“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ đứng dậy, trịnh trọng làm lễ tiết của võ giả, sau đó rất dứt khoát nhảy xuống đài sinh tử. Trước lúc rời đi, hắn còn quay người nhìn thân ảnh thẳng tắp đứng trên võ đài kia, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
…
Không biết bắt đầu từ bao giờ, trên sinh tử đài chỉ có máu tanh bạo lực, điên cuồng tàn khốc , có rất ít tình huống mà hai người cùng sống sót, dù sao không phải ngươi chết chính là ta vong, không chết cũng tàn phế.
Có sát đấu giả, vì tìm kiếm kích thích, sau khi đánh bại đối thủ còn hành hạ đến chết, không thể nói là không tàn nhẫn.
Cửu nhi cửu chi, mọi người đã quen với việc chém giết như thế, càng quen với lối đánh giết điên cuồng.
Nhưng hôm nay, trên đài sinh tử đột nhiên xuất hiện một trận đấu đánh bại mà không giết, mọi người cảm thấy kinh ngạc vô cùng .
…
“ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ thất bại rất nhanh chóng.
Từ bắt đầu đến cuối, chỉ có mười mấy tức thời gian, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã chấm dứt rồi.
Không có reo hò, không có hoan hô, thậm chí tiếng mắng chửi cũng không có.
Mọi người thấy Vân Phàm trên đài sinh tử, trong chốc lát không biết hình dung cảm thụ của mình thế nào. Đặc biệt những người mới vừa rồi còn nghĩ người này không biết tự lượng sức, lập tức đã bị mất mặt.
Không lâu lắm, lại có một nam tử mang mặt nạ mặt quỷ bước lên đài.
– Ta tên là Quỷ Diện.
– Vân Phàm.
Hai người đều báo tên của mình, không nói một câu dư thừa sau đó liền động thủ.
“ Quỷ Diện “ rõ ràng cẩn thận hơn so với “ Đoạt Mệnh Thiết Quyền “ , vừa bắt đầu đã đem toàn lực để ứng phó, hơn nữa tuyệt đối không giao phong trực tiếp với Vân Phàm.
Người này thân thủ nhanh nhẹn, chân như mũi đao, dẻo dai bền bỉ.
Mà quyền pháp của Vân Phàm đại khai đại hợp, có thừa lực lượng nhưng lại thiếu đi linh hoạt.
Trong chốc lát, hai người giằng co khó có thể kết thúc.
…
Bên ngoài đánh cược tiếp tục diễn ra, mọi người lần này cũng đã rút kinh nghiệm, không liên tiếp đặt cược vào “ Quỷ Diện “ .
– Đánh. Đánh chết hắn.
– Lên. Lên. Lên.
– Giết giết giết
Sát đấu trường rốt cục khôi phục không khí kịch liệt và điên cuồng như lúc bình thường.
Tất cả mọi người gào thét vô tình, phát tiết cảm xúc trong lòng, như muốn đem tất cả sức lực trên người của mình dùng hết mới chịu bỏ qua.
Nhìn thấy tình hình như thế, Nhiếp Trần cùng Mục Hồng Nương đám người cũng khó nén khỏi lo lắng. Bọn họ sợ Vân Phàm bị không khí điên cuồng của nơi đây ảnh hướng, cuối cùng sẽ hãm mình trong vực sâu không đáy.
…
Trên đài sinh tử, quyền qua cước lại.
Thân ảnh quấn lấy nhau, khó phân cao thấp.
Mặc dù quyền đánh ra đều không trúng đích, nhưng Vân Phàm cũng không nóng nảy. Hắn đắm chìm tâm thần, vừa tôi luyện chiêu thức quyền pháp của mình, vừa tìm hiểu võ đạo kỹ xảo, đồng thời hấp thu sát khí tích lũy trăm ngàn năm qua trên đài sinh tử.
…
Lại qua một hồi, trên đài sinh tử vẫn chưa phân thắng bại.
Tiếng gào thét trong sát đấu trường dần dần bình tức, tựa như tất cả mọi người đã mệt mỏi rồi.
Vân Phàm không nóng vội, ngược lại “ Quỷ Diện “ lại thiếu kiên nhẫn . Hắn mặc dù thân thủ linh hoạt, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng dưới thế công liên miên không dứt của Vân Phàm , thể lực tiêu hao vượt xa lúc bình thời.
Mà so với hắn, Vân Phàm càng đánh càng sướng khoái, từng quyền phá không, khí lãng mãnh liệt, cho dù chẳng qua là một quyền một cước đơn giản nhất, cũng nặng như núi.
“Rầm”
” Rầm Rầm Rầm.”
Vân Phàm quyền thế quét ngang, một quyền mạnh hơn một quyền.
Bị quyền thế ảnh hưởng, “ Quỷ Diện “ kình khí đứt đoạn, thân hình cứng lại, lộ ra một tia sơ hở.
” Rầm”
Lại là một quyền, đánh thẳng vào trước ngực “ Quỷ Diện “ , gọn gàng linh hoạt.
” Rầm”
“Phốc ”
“ Quỷ Diện “ bay ngược ra, một ngụm máu tươi phun tới, không còn lực tái chiến.
– Ngươi, thua.
Vân Phàm thu quyền mà đứng, không có ý tứ đuổi tận giết tuyệt, khí thế tự nhiên trên người lan tỏa.
– Khụ khụ khụ, ta thua rồi.
“ Quỷ Diện “ hít mấy hơi, nội tức hỗn loạn dần dần bình phục lại.
– Đa tạ các hạ, hạ thủ lưu tình.
Lần nữa chắp tay với Vân Phàm, “ Quỷ Diện “ gượng dậy, nhảy xuống dưới đài.
Trên đài sinh tử, không khí lại trở nên trầm tĩnh.
Đưa mắt nhìn “ Quỷ Diện “ rời đi, Vân Phàm cảm khái nhàn nhạt.
Võ giả sở dĩ gọi là võ giả, nên có khí độ nâng lên được thì hạ xuống được, càng phải giữ vững ý chí của mình, không mê võng, nếu không lực lượng cường đại hơn nữa, cho dù cao tới mức nào cũng khác gì dã thú?