Bất Diệt Thánh Linh

Q.2 - Chương 100 - Tâm Ngoan Tắc Lãnh

trước
tiếp

Ở ngoài Lưu Sa thành, Vân Phàm dùng tư thế hiên ngang của võ giả khuất phục mấy chục vạn đại quân của Sài gia.

Vì vậy tất cả mọi người đương nhiên nghĩ rằng Vân Phàm là võ giả cường đại, một vị võ giả thuần túy.

Nhưng thời khắc này, nhìn phong linh hoàn quang thải rạng rỡ trên đỉnh đầu của Vân Phàm, Chung Ưng cùng cả đám tiên sĩ đều cảm thấy kinh hãi. Thì ra đối phương không chỉ là võ giả, hoặc có thể nói không phải là võ giả thuần túy!

Tiên vũ song tu, đó là một từ ngữ xa lạ cổ xưa tới mức nào.

Từ khi tiên đạo thịnh vượng tới nay, tiên vũ song tu nhiều không kể xiết, trong đó không thiếu tuyệt thế thiên tài, nhưng cuối cùng thủy chung không một người nào bước ra một bước cuối cùng, dần dần, tiên vũ song tu chi sĩ cơ hồ tuyệt tích.

Không ngờ tới, hôm nay bọn họ lại gặp được một tu sĩ tiên vũ đồng tu, hơn nữa võ đạo tu vi của người này thật cao cường, tiên đạo tu vi tựa hồ cũng không yếu!

Đột nhiên xuất hiện biến hóa, để cho mọi người ứng phó không kịp.

Không giống với thiên phú ấn ký bình thường, Thần Lực ấn ký dị thường đặc thù, có thể trực tiếp tác dụng lên thân thể.

Lực lượng của Vân Phàm có thể trong nửa năm ngắn ngủi, từ võ sư bình thường tăng lên tới võ đạo đại sư đỉnh phong, trừ bản thân cố gắng ra, chính là bởi vì Thần Lực ấn ký phụ giúp, làm cho hắn có thể chứa được càng nhiều lực lượng, không đến nỗi thân thể tan vỡ.

Biến hóa càng rõ ràng hơn sau khi hắn trúc tiên cơ, tố chất thân thể lại càng bền bỉ, bình thường tam tinh linh thú cũng khó có thể tạo thành thương tổn đối với hắn.

“Ong ong ~~~ ”

Khí thế của Vân Phàm lần nữa tăng lên, lực đạo trên tay chân mạnh hơn nặng hơn, một vầng mặt trời đỏ từ từ dâng lên sau lưng của hắn.

“Oành!”

“Rầm rầm rầm!”

Một bước một quyền, như mặt trời ban trưa.

Lần này, Vân Phàm không tiếp tục né tránh, mà mạnh mẽ thừa nhận thế công của tiên linh, sau đó đem nhích tới gần cường thế đem tiên linh đánh bại!

Tiên linh giải tán, thần hồn hao tổn, không ít đội viên săn thú trọng thương ngã xuống.

Trong lòng cố kỵ, Chung Ưng đám người bắt đầu do dự không dám ra tay, xuất thủ cũng không còn quá mức bức bách.

Thừa dịp có khe hở, Vân Phàm đánh tan thế công của tiên linh, trực tiếp xông qua chỗ của Dương Vô Hành đám người, cùng lúc đó, một thanh tiểu đao đã hiện ra trong ngón tay.

“Không tốt! Mau đuổi theo!”

Tiên sĩ của ba tiểu đội thấy Vân Phàm thoát khốn, tự biết đại sự đã hỏng mất rồi, vội vã đuổi theo sau.

“Dương Vô Hành, ngươi dám chơi đểu lão tử sao! ?”

Đinh Hào rống giận rung trời, nhưng hắn còn chưa kịp tới gần Dương Vô Hành, đã nghe được đối phương cười lạnh âm trầm: “Một đám ngu xuẩn, thật sự cho là cơ duyên trời ban hay sao ? Hiện tại, các ngươi đi chết hết đi!”

“Nổ cho ta!”

Dương Vô Hành nhẹ nhàng phun ra ba chữ, Đoạn Hồn Thứ trong tay ba người chợt rung động, tia sáng tăng vọt!

“Ông ~~~ ”

Lần này, vô luận là Đinh Hào, hay là Ưng lão đại hay Liệt Hỏa, trong mắt cũng sinh ra tuyệt vọng , tham lam quả nhiên chính là căn nguyên của tội ác và tử vong. Nếu bọn họ nếu không vì tham lam mà đầu óc mịt mờ, tất nhiên không dễ bị Dương Vô Hành lừa gạt.

Mà chuyện tới lúc này, hết thảy cũng đã chậm mất rồi, hối hận cũng quá muộn màng.

“Oanh!”

“Oanh —— oanh —— oanh —— ”

Khí lãng tịch quyển, phô thiên cái địa!

Uy lực Đoạn Hồn Thứ nổ tung xa xa vượt khỏi một kích của tiên đạo cường giả, phạm vi bao trùm trăm dặm phương viên, chẳng những đem khổ hành quy bao vây trong đó, ngay cả Vân Phàm cùng Chung Ưng cả đám tiên sĩ cũng bị vô tình nuốt trọn.

“Rầm rầm rầm!”

Thân ảnh khổng lồ ầm ầm ngã xuống, mặt đất lay động kịch liệt, khổ hành quy cuối cùng cũng gục ngã. Nó vượt qua được thiên tai linh họa, nhưng độ không nổi âm mưu tính toán của Dương Vô Hành.

“Một đám ngu ngốc, hết thảy đi chết đi… Ha ha ha!”

Trong bụi mù, Dương Vô Hành cuồng tiếu không ngừng, thanh âm lanh lảnh hoàn toàn không giống với đàn ông. Hắn không biết đã dùng thủ đoạn gì, lại không bị khí lãng ảnh hưởng, vững vàng đứng im tại chỗ.

“Bây giờ còn còn dư lại một quả Đoạn Hồn Thứ, chỉ kém một kích cuối cùng có thể chém giết con rùa này, sau đó… hết thảy đều là của ta! Là của ta! Hắc hắc, ha ha ha —— ”

Trong trận cuồng tiếu, Dương Vô Hành lấy【 Đoạn Hồn Thứ】ra, đang muốn ra tay chợt nghe thấy một tiếng xé gió từ nơi xa truyền đến.

“Sưu!”

Một đạo hàn mang lóe lên, phá vỡ khí lãng, bắn thẳng về phía Dương Vô Hành còn đang cuồng tiếu!

“Đây… Đây là cái gì! ?”

Dương Vô Hành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy hàn mang điểm nhẹ, đâm thẳng vào mi tâm của hắn .

“Bàng!”

Một tiếng giòn vang, hàn mang cùng với mặt nạ của Dương Vô Hành va chạm vào nhau, tóe ra một đám hỏa quang.

Hàn mang bắn ngược, lại là một thanh phi đao!

Mà đầu của Dương Vô Hành trúng phải một chiêu này, cả người ngã ngửa ra sau, trong đầu phảng phất có một chiếc chuông lớn gõ vang, trong thoáng chốc thiên hôn địa ám, thần hồn trọng thương.

May mắn là có mặt nạ bảo vệ, Dương Vô Hành hiểm hiểm giữ được một mạng, nhưng mặt nạ trên mặt trong nháy mắt tan vỡ.

“Lạch cạch! Lạch cạch!”

Trong bụi mù, một thân ảnh chậm rãi đi tới, dần dần bước tới gần, cước bộ rất nặng rất nặng, tựa như đi một bước cũng vô cùng khó khăn.

“Ai! ? Là ai! ?”

Dương Vô Hành vẻ mặt kinh hoảng, quyết đoán tế ra phong linh hoàn, triệu hồi ra tiên linh hộ ở bên người.

Ngay sau đó, từ trong phong linh hoàn màu đen chui ra một đầu cự mãng, trong ánh mắt âm tàn lộ ra mấy phần giảo hoạt, trên bụng có năm đạo linh vận lóe lên, chính là một con ngũ tinh tiên linh.

Bóng người tiến gần, thân hình hiển lộ, không phải là Vân Phàm còn có thể là ai!

Chẳng qua Vân Phàm lúc này quần áo tàn phá, đầu tóc tán loạn, cả người đầy vết thương, bộ dạng lảo đảo muốn ngã, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống. Ở trước ngực hắn, ánh sáng lóng lánh.

Đó là hồn bảo 【 Tinh Hồn Nguyệt 】, là lễ vật mà Thiển Y trước khi rời đi đã tặng cho Vân Phàm , cũng chính là bảo vật này đã chống đỡ hơn một nửa thương tổn, cộng thêm bản thân thể chất cường nhận, mới làm cho hắn may mắn tránh được một kiếp này.

Về phần đội viên săn thú đuổi theo Vân Phàm, không người nào may mắn thoát khỏi, tan biến trong vụ nổ kia rồi.

“Không! Không thể nào, làm sao ngươi có thể không chết? !”

Dương Vô Hành thấy người vừa tới, nhất thời sững sờ khó có thể tin .

Mà thời điểm Vân Phàm thấy Dương Vô Hành, cũng cảm thấy giật mình.

Sau khi mặt nạ vỡ vụn, Dương Vô Hành hiển lộ ra diện mục chân thật của mình, lại là nữ tử, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc!

Hắc Linh điện “Linh Hồ “, lại là nữ tử! ?

“Ta…”

Dương Vô Hành phục hồi tinh thần, sờ sờ gương mặt của mình, khẽ lộ ra đỏ ửng, trong mắt mang theo vài phần thẹn thùng : “Vân Phàm tiểu ca nhi quả nhiên bất phàm, lại có thể sống sót sau khi Đoạn Hồn Thứ nổ tung , còn phá vỡ mặt nạ của ta, ngươi… Ngươi bây giờ nhìn thấy diện mục thật của ta, ngươi cần phải chịu trách nhiệm với ta đó …”

“Sưu!”

Tiếng xé gió vang lên, lại là một đạo hàn mang đánh tới!

Cự ly gần như vậy, Dương Vô Hành căn bản không thể trốn tránh, thậm chí không có nửa điểm phản ứng. Bởi vì nàng thật sự không nghĩ tới, một người thấy được dung mạo của mình, còn có thể hạ sát thủ, không có nửa điểm thương tiếc.

“Phốc!”

Hàn mang xuyên thấu qua tiên linh hộ thể, thẳng tới cổ họng của Dương Vô Hành.

Kinh ngạc! Mờ mịt! Tuyệt vọng!

Dương Vô Hành cảm thấy cổ họng đau đớn, dùng sức há miệng, tựa như muốn nói điều gì, nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào.

“…”

Vân Phàm mặt không chút thay đổi nhìn đối phương, trong mắt lộ ra sự bình tĩnh.

Mặc dù hắn không thích giết người, nhưng hắn vẫn tin tưởng một đạo lý, trừ ác tức là hành thiện. Mình có thể đồng tình, có thể thương hại, có thể không đành lòng, nhưng chính mình lại không thể nương tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.