Phong linh không gian vốn dĩ là do thần hồn hiển hóa mà thành, chỉ cần thần hồn có thể bất diệt, phong linh không gian sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Hoặc có thể nói ngược lại, phong linh không gian tồn tại, chứng tỏ thần hồn không có vấn đề gì.
Vì vậy, thời khắc mà Vân Phàm bị cắn nuốt, không gian tự động sinh ra phản ứng, bài xích Tà Thần ở bên ngoài.
“Ngươi thành công làm gì?”
Thanh âm của Vân Phàm đột nhiên xuất hiện tại bên tai của Tà Thần, người sau không tự chủ thành thật hồi đáp: “Bổn tôn đã thành công đoạt xá chuyển thân, từ nay về sau bổn tôn chính là sinh linh chân chính rồi! Cạc cạc cạc két ~~~ ”
“A, vậy ngươi đoạt xá ai?”
“Đương nhiên là ngươi. . .”
Cảm giác có vẻ không đúng lắm, lời nói của Tà Thần bỗng nhiên lắp bắp: “Ách! ? Chậm đã, ngươi. . . Làm sao ngươi còn có thể nói chứ? Ngươi ở chỗ nào? ! Không phải là ngươi đã biến mất rồi sao?”
“Tại sao ta lại biến mất?”
Vân Phàm không tỏ vẻ tức giận mà chỉ dùng giọng nói bình tĩnh đáp lời.
Tà Thần hoàn toàn sững sờ không biết nói gì, hư ảnh biến ảo chợt minh chợt diệt, tựa như thừa nhận đả kích phi thường lớn: “Tính sai rồi tính sai rồi! Nhất định là tính toán sai ở chỗ nào rồi! Ta phải thành công rồi chứ, đáng nhẽ ngươi phải bị ta cắn nuốt rồi mới đúng. . . Không thể nào! Không thể nào . . .”
“Ngươi. . . Ta. . .”
Tà Thần đã không thể nói năng rành mạch nữa rồi, hắn cũng không biết nên nói gì mới phải.
Lúc này, phong linh không gian khẽ ba động, thần hồn của Vân Phàm hiện ra tại trước mặt Tà Thần.
“Làm sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?”
Vân Phàm tò mò đánh giá Tà Thần, lại nhìn Tiểu Ngu đang ngơ ngác, không khỏi nhíu mày. Hắn cũng không biết trên người Tiểu Ngu có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là bị Tà Thần chiếm lấy, hay là hai người đã hòa hợp thành một thể? Tiểu Ngu còn có là Tiểu Ngu khi trước hay không?
Về phần Tà Thần đoạt xá, Vân Phàm ngược lại không lo lắng lắm, trong lòng hắn có quang minh, chỉ cần quang minh bất diệt, Tà Thần tuyệt đối không thể nào cắn nuốt bản tâm của hắn được, huống chi đây là phong linh không gian, Tà Thần có mạnh mẽ thế nào cũng không thể nào phản khách vi chủ được.
“Phải . . Đúng rồi, đây là lực lượng của bản mạng huyết khế! ? Ta biến thành bản mạng tiên linh! ? Ta lại thành bản mạng tiên linh? !”
Tà Thần tựa như căn bản không nghe thấy câu hỏi của Vân Phàm, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình.
Tâm không thuận, ác niệm sẽ sinh.
Vừa nghĩ tới chính mình trở thành tiên linh cho người khác, Tà Thần cảm thấy oán niệm vô cùng.
Hắn oán thiên địa này, cả đời phí hoài, không thể vui vẻ thích thú.
Hắn hận thế gian này, tràn đầy đau khổ, không biết bao giờ kết thúc.
Hắn là tà linh chi thần cao cao tại thượng, làm sao có thể bị người khác trói buộc đánh mất tự do, làm sao có thể trở thành công cụ trong tay kẻ khác!
“Ta muốn ăn ngươi! Ta muốn ăn ngươi. . .”
Tà Thần cuồng ý nổi lên, hư ảnh khổng lồ, lao thẳng tới Vân Phàm!
Thấy tình hình này, Vân Phàm hơi ngẩn người, có cảm giác nguy cơ, vội vàng đề phòng. . .
Nhưng đúng lúc này, hư ảnh của Tà Thần chợt ngừng lại, bắt đầu thống khổ giằng co.
“Làm gì! ? Ngươi làm gì! ? Mau buông bổn tôn ra! Tên ngu ngốc nhà ngươi! Chỉ cần ta ăn hắn, chúng ta có thể làm chủ thân thể của mình, trở thành sinh linh chân chính . . . Tên ngu ngốc này mau buông ra. . .”
Tà Thần vừa giãy dụa vừa quát mắng, hư ảnh khổng lồ dần dần thu nhỏ lại, sau đó trở lại trong cơ thể của Tiểu Ngu.
“Hưu!”
Con mắt trái của Tiểu Ngu khẽ chớp động, sau đó từng chút từng chút chạy tới bên cạnh Vân Phàm, giống như thường ngày dùng đầu cọ cọ vào người của Vân Phàm tỏ vẻ không muốn xa rời.
“Tiểu Ngu! ?”
Vân Phàm cao hứng ôm chặt lấy nó, mặc dù hắn không biết trên người Tiểu Ngu đã có biến hóa thế nào, nhưng hắn có thể cảm ứng được cảm giác thân cận trên người tiểu tử, nhất là đối phương trở thành bản mạng tiên linh của mình, quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.
“Thả ta ra ngoài! Ta là đại tà thần, ta muốn ăn ngươi. . .”
Tiểu Ngu mắt phải lại lóe sáng lên, trong cơ thể truyền đến thanh âm của Tà Thần, bất quá thanh âm này có vẻ vô cùng non nớt, như một đứa trẻ mới bi bô tập nói vậy.
Rốt cuộc chuyện này là sao! ?
Vân Phàm nhất thời quay cuồng đầu óc, sau đó đem tâm thần thối lui khỏi phong linh không gian.
. . .
“Ách! Tiền bối, ngươi đây là?”
Mới vừa mở mắt, Vân Phàm liền thấy cái đầu to lớn của khổ hành quy áp sát chính mình, đôi mắt ở trên người mình không ngừng đánh giá.
Khổ hành quy lắc lắc đầu nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác được bên trong cơ thể ngươi đột nhiên xuất hiện một cổ ý niệm cường đại, vô cùng âm lãnh, vô cùng tà ác. . . Bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như không có chuyện gì.”
“Chuyện là thế này. . .”
Vân Phàm giảng giải sơ lược về tình huống vừa rồi, đồng thời cũng giới thiệu lai lịch của Tiểu Ngu cùng Tà Thần.
Tiếp theo, Vân Phàm tế ra phong linh hoàn, trực tiếp triệu hoán Tiểu Ngu.
Tiểu Ngu trong trạng thái hồn thể cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng qua là trên người nhiều hơn một đạo vầng sáng đơn sắc, bộ lông trắng đen tản ra sáng bóng, nhìn qua càng thêm linh động.
Tựa như cảm thấy tiểu tử này hơi chút chói mắt, Vân Phàm tâm niệm vừa động, đem vầng sáng cùng sáng bóng trên người nó dần dần thu liễm, nhìn qua cùng linh thú bình thường không có khác biệt gì.
“Di! ? Đây là nơi nào?”
Tà Thần nhìn thấy mặt trời, trở nên dị thường hưng phấn, đong đưa đầu của tiểu tử ngó nghía khắp nơi.
Đây là một tòa sơn cốc thanh u, hoa thơm ngào ngạt, sinh cơ dạt dào, so với thượng cổ tế đàn kia đẹp đẽ hơn không biết bao lần.
“Tiểu tử, nể tình ngươi đã thả ta, tạm thời ta sẽ không ăn ngươi. . .”
Tà Thần thanh âm vốn non nớt, nói ra những lời như vậy ngược lại thật là kỳ quái.
Vân Phàm không để ý đến đối phương, ngược lại hỏi khổ hành quy: “Tiền bối, ngươi có biết Tiểu Ngu bây giờ thế nào hay không?”
“Chuyện này. . .”
Khổ hành quy thật tình suy nghĩ một hồi, suy tư nói: “Đây là nhất thể song hồn, nói cách khác, bên trong hồn thể tiên linh của ngươi có hai đạo linh hồn thần niệm, một đạo là thiên địa dựng dục tàn linh chi niệm, một đạo là tà linh chi niệm. Chẳng qua là. . .”
Lại nhìn kỹ Tiểu Ngu một lần nữa, khổ hành quy hơi tò mò thở dài nói: ” Chẳng qua là con tà linh này hẳn là đón nhận tàn niệm của viễn cổ thần ma, mới có thể khai sinh linh trí, cũng có chút đặc biệt.”
“Thần ma tàn niệm là gì?”
“Thần ma tàn niệm chính là trong cuộc chiến thời viễn cổ, yêu ma cùng thần sau khi chết mà sinh ra ý niệm. . . Yêu ma bất diệt, thần bất hủ, cho nên mặc dù bọn họ chết đi, ý niệm của bọn hắn vẫn có thể vĩnh hằng tồn tại trên thế gian này, chỉ là không còn linh trí mà thôi.”
Nghe thấy khổ hành quy giải thích, Vân Phàm tâm thần rung động.
Cuộc chiến thời viễn cổ, thần ma chi tranh, đây chẳng phải so với thượng cổ còn xa xưa hơn rất nhiều sao!
Vân Phàm lần đầu tiên cảm thấy thiên địa này cổ xưa tới mức nào, lịch sử trường hà vĩ ngạn biết bao nhiêu.
. . .
“Lão già kia! Ngươi là cái quái gì mà dám xem thường bổn tôn chứ?”
Thanh âm của Tà Thần lần nữa vang lên, bộ dạng ra vẻ hung ác nhưng thực ra trong thâm tâm cảm thấy lo lắng, có lẽ là vì bị khổ hành quy nói r alai lịch.
“Không được phép làm loạn!”
Vân Phàm đem Tà Thần đang giương nanh múa vuốt trấn trụ, nhưng lại không dám ra tay quá nặng, sợ đả thương hồn thể của Tiểu Ngu.
Khổ hành quy cũng không thèm để ý, nói: “Nhìn dáng dấp, tiểu tử này lệ khí có chút nặng, hoàn hảo có một phần tàn linh ước thúc, nếu không sợ rằng đã phệ chủ rồi.”
“Tiểu tử! ?”
Tà Thần phảng phất bị khiêu khích, tà khí tăng vọt nói: “Lão già nhà ngươi lại dám vũ nhục bổn tôn, bổn tôn muốn ăn ngươi! Muốn ăn ngươi!”
“Oành!”
Vân Phàm không thể nhịn được nữa, một quyền nện vào trên đầu Tà Thần: “Tên gia hỏa này yên tĩnh cho ta, nếu không ta sẽ nhốt ngươi lại!”
“Cái gì! ? Ngươi dám. . .”
Lời còn chưa dứt, Vân Phàm tâm niệm vừa động, quyết đoán đem Tà Thần thu hồi vào trong phong linh không gian, người sau không còn chút phản kháng dư âm .