“Ong ong! ! !”
Khí lãng cuồn cuộn, tâm thần kích động.
Thấy một đạo huyền quang to bằng cánh tay phá không lao đến, Thiển Y khoa hai tay trước ngực một lần để kết xuất ra một đạo bích chướng hình tròn, trong đó tràn ra lưu quang các màu rực rỡ.
Huyền quang oanh tại phía trên bích chướng rồi tan rã trong khoảnh khắc.
Giữa trời đất, nhất thời gió nổi mây phun!
. . .
Đọ sức trong tiên đạo còn xa mới trực quan và bạo lực bằng tranh đấu trong võ đạo. Nhưng là chém giết giữa tiên sĩ rực rỡ loá mắt, khí thế mênh mông, xa so với chém giết giữa võ giả hung hiểm hơn, nhẹ thì thần hồn bị thương, nặng thì hồn phi phách tán.
Người đứng xem xung quanh đại đô số là võ giả bình thường, có lẽ không nhìn ra ảo diệu trong đó, nhưng võ đạo tông sư như Túc Không sao lại không biết hung hiểm trong đó chứ.
Bởi vì đối thủ là Thiên Khung thánh nữ, vị tả phó minh chủ của Tiên Đạo Tổng Minh này không dám thờ ơ chút nào, một khi xuất thủ liền dùng tới thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Chín tinh tiên linh dựa vào thượng phẩm hồn bảo cùng với sự gia trì của thượng phẩm tiên thuật đủ để phá tan hết thảy trở ngại. Trọng yếu hơn là, giữa trời đất có một cỗ lực lượng vô hình bắt đầu khởi động làm cho người ta cảm thấy rất hồi hộp.
Thiên địa chi lực là gì?
Tức là quy tắc trong thiên địa, tức là uy thế của thiên địa, vừa to lớn vừa mênh mông.
Dưới thần hải xưng là tiên linh sư, chính là bởi vì mượn dùng lực của tiên linh. Mà phía trên chín tinh xưng là đại năng, chính là bởi vì mượn dùng uy năng của thiên địa.
Hai cái tuy rằng hơn nhau một bước nhưng cũng là khác nhau giữa một trời một vực, không thể so sánh nổi.
Rõ ràng Bành Việt Trạch đã bước ra bước này, chỉ là vẫn chưa bước được quá xa thôi, nếu không chỉ cần giơ tay nâng chân liền có thể thuyên chuyển thiên địa chi lực, không cần mượn dùng thủ đoạn nào khác.
So sánh với nhau thì Thiển Y bước ra xa một chút. Tại phía sau nàng là hư ảnh của một đại dương vô tận, điều này nói lên nàng đã ngưng tụ ra hư ảnh thần hải, chỉ cần tích lũy thêm một chút thời gian liền có thể ngưng tụ thần hải, bước vào hàng ngũ đại năng.
So sánh hai người với nhau thì tất nhiên là Thiển Y hơn một chút.
Đương nhiên, tranh đấu trong tiên đạo không phải là tranh thắng bại nhất thời, thường thường điểm đến là dừng, trừ phi quyết chiến sinh tử.
Tự biết không địch lại, Bành Việt Trạch cũng không xuất thủ nữa, lui xuống với vẻ mặt khó coi.
“Không thể tưởng được, Thiên Khung thánh nữ các hạ đã ngưng tụ ra hư ảnh thần hải, hơn nữa tích lũy thâm hậu như thế, phiến thần hải này ít nhất cũng có căn cơ vạn dặm nhé! Mặc dù là thánh tử thánh nữ thánh địa chỉ sợ cũng không có mấy người có thể sánh vai với các hạ!”
Cổ Dịch mở miệng nói với vẻ lãnh đạm, xem như hóa giải sự xấu hổ thay cho Bành Việt Trạch, chẳng qua từ thái độ của hắn mà xem thì tựa hồ cũng không có đem thực lực của Thiển Y để ở trong lòng.
Thiển Y không có chút thoải mái nào sau khi đắc thắng, vẻ mặt ngược lại càng thêm ngưng trọng.
Lúc này, Nguyễn Tâm Oánh đột nhiên mở miệng nói: “Tốt lắm! Ngươi tốt lắm! Không ngờ ngưng tụ ra hư ảnh thần hải, xem ra ngươi có tư cách làm đối thủ của ta, hiện tại ta thu hồi lời nói khinh nhục các hạ vừa rồi. Đều là thánh nữ, vậy để cho ta xem, rốt cuộc các hạ có mấy phần thực lực!”
Vừa dứt lời, một cái phong linh hoàn màu trắng óng ánh từ đỉnh đầu Nguyễn Tâm Oánh mọc lên rồi một con Huyền Băng Điểu chín tinh bước ra từ trong đó!
“Huyền băng vực!”
Nguyễn Tâm Oánh quát nhẹ một tiếng, miệng Huyền Băng Điểu phun ra băng tuyết khiến cho nhất thời trong vòng phạm vi trăm trượng tuyết trắng đầy trời, băng sương gào thét, tựa như một thế giới băng tuyết.
Mỗi một bông tuyết rơi xuống, mang theo cái lạnh cực kỳ, cơ hồ muốn đông lại linh hồn.
Võ đạo tông sư hoặc tiên đạo cường giả như Túc Không cùng Cổ Dịch không bị nhiều ảnh hưởng, nhưng võ giả bình thường xung quanh lại bị đông lạnh đến mực tay chân cứng ngắc, quả thực sắp hít thở không thông. Mà đây vẫn là do Nguyễn Tâm Oánh tận lực khống chế, nếu không chỉ sợ cả Bạch Hổ Thành đều phải lâm vào bên trong băng tuyết.
Không muốn bị liên lụy, chúng võ giả vội vàng thối lui và chỉ có thể đứng xem từ phía xa xa.
Thần hải lĩnh vực! Đây là lĩnh vực thế giới được sinh ra sau khi tiên sĩ tu luyện biến ảo thần hải mượn dùng thiên địa chi lực, đem thần hồn chi hải dung hợp với thuộc tính tiên linh.
Nghiêm khắc nói, chỉ có cảm ngộ ra thần hải lĩnh vực mới được coi là đại năng thực sự.
Đương nhiên, huyền băng vực này của Nguyễn Tâm Oánh chỉ là hư ảo. Bởi vì nếu là huyền băng thực sự thì sẽ phải là cảnh tượng đóng băng ngàn dặm, vạn dặm tuyết bay.
. . .
“Thần hải lĩnh vực sao?”
Thiển Y cảm thụ được từng đợt hàn ý tràn tới, cả thân mình trở nên lạnh lẽo trong khoảng khắc.
Tâm thần vừa động, hai cái phong linh hoàn màu tím từ Thiển Y đỉnh đầu mọc lên, giống như hai mặt trăng đua nhau phát sáng, sáng lạn vô cùng.
Lập tức, hai con Lôi Điểu chín tinh bên trong điện quang từ trong phong linh hoàn phá không mà ra, xoay quanh bầu trời Cực Đạo Võ Quán. Hai cánh triển khai khiến cho bóng râm do nó tạo ra cơ hồ bao phủ cả tòa võ quán.
“Lôi đình chi hải!”
Thiển Y nhẹ nhàng phất tay, gió tuyết đầy trời tránh lui.
Hai Lôi Điểu đụng vào nhau đánh xuống cơn mưa sấm sét và dung nhập vào bên trong hư ảnh thần hải của Thiển Y.
Trong vòng mười trượng, gió tuyết bị lực lượng sấm sét dần dần hòa tan.
. . .
Quần áo màu tím bay bay, Thiển Y giống như dung nhập bên trong sấm sét, hóa thân thành lôi đình chi linh, trong phạm vi sấm sét có thể đạt được thì nàng là chúa tể nơi đó.
“Rầm rầm oanh!”
Thiên địa sấm sét, gió tuyết cuồng loạn.
Huyền Băng Điểu bị lực lượng sấm sét áp chế xuống, phẫn nộ rít gào.
Tiếc là càng giãy dụa thì càng thống khổ, cuối cùng Huyền Băng Điểu chỉ có thể không cam lòng lui về bên trong phong linh không gian, huyền băng vực tiêu tán không còn tung tích gì nữa.
. . .
Gió tuyết dừng lại, sấm sét rừng rực.
Tâm thần Nguyễn Tâm Oánh bị thương, thân mình không khỏi khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt cực kỳ. Nàng bị thua, bị thua một cách triệt để, đồng dạng là thần hải lĩnh vực nhưng nàng cũng không phải là đối thủ của đối phương, điều này nói lên rằng cảnh giới cùng căn cơ giữa hai người các nàng có chênh lệch rõ ràng.
Chính là, Nguyễn Tâm Oánh há có thể cam tâm nhận thua?
“Tâm Oánh sư muội không cần cậy mạnh , ngươi trước tiên lùi xuống đi!”
Đang lúc Nguyễn Tâm Oánh chuẩn bị bày thủ đoạn khác thì Tô Vô Kế ở bên cạnh ngăn nàng lại.
Thiển Y không có thu hồi thần hải lĩnh vực, hai mắt không linh hiện lên một chút quang mang màu tím: “Đệ nhất thánh tử, đến phiên ngươi xuất thủ sao?”
“. . .”
Trầm ngâm một lát, Tô Vô Kế nói một cách thẳng thắn: “Thiên Khung thánh nữ, nếu Tô mỗ động thủ cùng các hạ chỉ có nắm chắc sáu thành thắng các hạ, nhưng là muốn ngăn chặmn các hạ, đem các hạ quay về thánh địa thì Tô mỗ không nắm chắc chút nào.”
“Chỉ có điều. . .”
Đang nói ngừng lại, ánh mắt Tô Vô Kế bình tĩnh: “Chỉ có điều, Tô mỗ không phải là người cổ hủ, hôm nay nhiều Đại Càn tu sĩ đến đây như vậy, tuyệt đối không thể vì thắng bại nhất thời mà buông tha cho. . . Để đỡ mất qúa nhiều thời gian, vẫn là phiền Cổ tiền bối tự mình ra tay đi!”
Nói xong, Tô Vô Kế hướng tới Cổ Dịch gật gật đầu với vẻ khách khí.
“Thánh Tử khách khí, đây vốn là việc trong bổn phận của Cổ Dịch.”
Cổ Dịch khẽ cười cười, tiến lên một bước nói: “Thiên Khung thánh nữ các hạ, tuy rằng ngươi căn cơ thâm hậu, thiên phú kinh người, nhưng vẫn không phải là đối thủ của lão phu, vì thế theo chúng ta đi thánh địa nhé?”
“. . .”
Thiển Y im lặng không nói, lực lượng sấm sét hội tụ thành một đoàn, chậm rãi nhẹ nhàng trôi về phía Cổ Dịch.
“Phá!”
Cổ Dịch tiện tay điểm nhẹ, trông có vẻ rất nhẹ nhàng đơn giản nhưng lực lượng sấm sét khủng bố đã tan biến trong trời đất trong nháy mắt.
Chứng kiến cảnh tượng như thế, võ giả xung quanh trợn mắt há hốc mồm, sững sờ ở đương trường.
Đây là lực lượng gì, không ngờ huyền diệu như thế, ngay lực lượng sấm sét đều có thể yên diệt!