Bất Diệt Thánh Linh

Q.4 - Chương 72 - Thỏa Hiệp

trước
tiếp

“Chưởng khống thiên địa chi lực! ? Hóa ra tiền bối là Thần Hải Cảnh đại năng!”

Thiển Y ngữ khí lạnh lùng nhưng trên mặt không hề biến sắc, tựa hồ đã sớm đoán ra từ trước.

Không đợi Cổ Dịch mở miệng, Thiển Y nói tiếp: “Tứ đại thánh địa sớm có quy định, Thần Hải Cảnh đại năng không được vào đời, Đại Càn tiên sĩ các ngươi dám công nhiên trái với quy định, chẳng lẽ sẽ không sợ vài vị thượng tôn trong Cấm Đoạn sơn mạch trách hỏi sao?”

Cổ Dịch lắc lắc đầu, cũng không giận dữ mà giải thích: “Thiên Khung thánh nữ các hạ không cần mở miệng đe dọa, lão phu xuất thân từ thế tục, gần đây mới đột phá Thần Hải chi cảnh, còn chưa kịp từ nhiệm công việc tại Tiên Đạo Tổng Minh nên lão phu cũng không coi là vi phạm ước định giữa tứ đại thánh địa.”

Thiển Y trầm mặc, màu tím trong mắt càng ngày càng đậm, giống như tại vận dụng cái gì đó.

. . .

Bên phía Võ Đạo Tổng Minh thấy sự mạnh mẽ của Cổ Dịch đều trầm mặt xuống.

“Hóa ra Cổ Dịch lão nhân đã bước ra một bước kia.”

Trong mắt Túc Không hiện lên một chút mất mác, lão đối đầu của mình cũng đã đột phá, còn cơ duyên của mình ở nơi nào?

Võ Đạo Tổng Minh cùng Tiên Đạo Tổng Minh tranh đấu nhiều năm, cho tới bây giờ đều chưa từng thắng lần nào. Tiên võ chi tranh kỳ thật đã sớm mất đi ý nghĩa ban đầu, giống như lời người trong tiên đạo nói:”Võ đạo căn bản là một chuyện cười”.

Võ đạo gian khổ, lại không thể trường sinh, trăm năm sau hóa thành xương khô nên tu luyện có tác dụng gì?

Trong nhất thời, tâm tình phần đông võ giả dần dần trở nên trầm trọng.

. . .

“Sao, Thiên Khung thánh nữ còn muốn thử nữa à?”

Cổ Dịch thấy Thiển Y không có chút ý định thỏa hiệp nào và cũng biết đối phương không đến cuối cùng sẽ không cam tâm. Chẳng qua Cổ Dịch cũng không lo lắng, hắn chỉ rất ngạc nhiên không biết đối phương còn có thủ đoạn gì có thể chiến với mình một trận .

“Vận mệnh chung quy là không do con người, nếu không thử thì sao biết có thể hay không thể.”

Thiển Y rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, không có áp lực đến mức phải rít gào phẫn nộ, không có tuyệt vọng đến mức cuồng loạn. Nàng chỉ hy vọng có thể lấy nỗ lực lớn nhất của mình đả bại đối phương, nỗ lực thoát khỏi vòng vây.

“Xuy!”

Hai mắt chăm chú lại rồi lưỡng đạo tử quang từ hai mắt bắn ra.

Sắc mặt Cổ Dịch khẽ biến hóa, tiện tay vẽ ra một đạo cương tráo muốn đánh bật tử quang lại.

Đạo cương tráo này chính là thiên địa chi lực ngưng tụ mà thành, nhưng khi chạm đến tử quang liên hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt.

Yên diệt! Hủy diệt! Tịch diệt!

Lực lượng vô hình lao về phía Cổ Dịch mang theo khí tức uy hiếp.

Chỉ có điều, Cổ Dịch phản ứng cực nhanh, tại lúc cương tráo vừa bị phá vỡ liền xuất ra một kiện hồn bảo hình cái tháp chắn trước người.

“Đâm lạp!”

Tử quang bắn lên trên bảo tháp phát ra từng đợt thanh âm chói tai, sau đó tử quang tiêu tán còn bảo tháp cũng rung động kịch liệt, tựa hồ đã chịu va chạm cực kỳ mãnh liệt.

Chứng kiến một màn như thế, không chỉ võ giả xung quanh, mà tiên đạo tu sĩ ở đây cũng vô cùng khiếp sợ.

Minh chủTiên Đạo Tổng Minh rõ ràng chiếm cứ ưu thế, là tiên đạo đại năng, cư nhiên bị Thiên Khung thánh nữ bức ra hồn bảo phòng ngự, thiếu chút nữa trúng chiêu, thật sự khiến người ta khó mà tin được.

“Vừa. . . Vừa rồi là cái gì! ?”

“Hai mắt bắn ra tử quang, chẳng lẽ là tiên thuật nào đó! ?”

“Không có khả năng, không cảm giác được chút thiên địa chi lực nào dao động, tuyệt đối không có khả năng là tiên thuật!”

. . .

Chung quanh đều đang nghị luận nhưng Túc Không cùng bọn người Tô Vô Kế giống như không nghe thấy.

“Tiền bối tuy là đại năng, nhưng vãn bối không phải là không có lực chiến đấu một trận.”

Vẻ mặt Thiển Y lạnh nhạt, không hề có vẻ khoe khoang nào, nàng chỉ đang tuyên bố một chuyện thực mà thôi.

Trầm ngâm một lát, Cổ Dịch mới mở miệng nói: “Thiên Khung thánh nữ các hạ, thủ đoạn vừa rồi không có chút thiên địa chi lực nào thêm vào, nói vậy chắc là thần thông của các hạ đúng không? Không thể tưởng được các hạ tuổi còn trẻ mà đã chạm đến bên bờ của đạo. Đáng tiếc a! Đáng tiếc ngươi không phải là thánh nữ của Đại Càn Thánh Địa ta.”

Hắn thở dài khiến người xung quanh cũng trầm mặc.

Tu sĩ bình thường có lẽ không biết thần thông là gì, nhưng Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh không thể không biết, bọn họ chẳng những biết, mà còn biết rất rõ thần thông đại biểu cho ý nghĩa gì.

Thật sự mà nói thì không phải là ai cũng có thể nắm giữ thần thông, mặc dù là thánh địa đại năng cũng chỉ có ít ỏi vài người chân chính nắm giữ thủ đoạn thần thông, mà Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh, thậm chí Cổ Dịch. . . hiển nhiên không nằm trong danh sách đó.

“Xin hỏi Thiên Khung thánh nữ các hạ, thần thông này tên là gì?”

Thái độ Cổ Dịch trở nên đoan chính, bất kỳ một người nào nắm giữ thần thông đều có tiềm chất thành thánh, nếu không cần thiết thì hắn thật sự không muốn đắc tội người như vậy.

Biểu tình của Thiển Y vẫn hững hờ như cũ: “Phá Diệt Chi Nhãn.”

“Phá Diệt Chi Nhãn. . . Phá không vạn vật, yên diệt chúng sinh. . . Hảo một cái Phá Diệt Chi Nhãn!”

Cổ Dịch khẽ vuốt cằm, mỗi một thần thông cũng đều có một cái tên bất phàm.

Dừng một chút, Cổ Dịch tiếp tục nói: “Thiên Khung thánh nữ các hạ, thần thông của ngươi tuy rằng cường đại, nhưng là lấy tu vi trước mắt của ngươi căn bản không phá được Thất Tinh Tháp này của ta, nếu các hạ cố ý muốn chiến, cuối cùng chỉ có các hạ có hại mà thôi.”

“Cổ tiền bối nói rất đúng. . .”

Lúc này Tô Vô Kế tiếp lời: “Thủ đoạn của các hạ đích xác khiến Tô mỗ bội phục, chẳng qua chúng ta không phải là đến tỷ thí luận bàn với các hạ, bất luận sử dụng thủ đoạn gì, chúng ta cũng muốn đem các hạ về thánh địa. Huống chi, các hạ ngoan cố chống lại như vậy cũng không tốt lắm, nhất là lan đến người bên các hạ thì càng tệ hơn.”

Khi nói chuyện, ánh mắt Tô Vô Kế liếc về góc đại viện chỗ Vân Mục cùng Đông Lai đang đứng, tỏ ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

“Ồ! ?”

Thiển Y hơi biến sắc, trong mắt lộ ra vài phần hàn ý.

“Xèo xèo!”

Tiểu Hỏa Vân từ trên vai Vân Mục nhảy xuống, lập tức thân thể bành trướng rồi biến thân thành thân thể kim cương cao ba trượng, kêu rống rít gào với bọn người Tô Vô Kế!

Trải qua một đoạn thời gian tích lũy, tiểu Hỏa Vân lại trưởng thành, đặc biệt một lần trước Vân Mục ở trong Vạn Bảo Lâu không chỉ thu hoạch Long Điệp mà còn chuyên môn mua rất nhiều đan dược cùng linh vật trợ giúp Hỏa Vân trưởng thành.

Hiện nay tu vi Hỏa Vân đã tấn chức đến thất tinh, mà sức chiến đấu thực tế lại có thể so với chín tinh.

“Các ngươi. . . Các ngươi khinh người quá đáng! Thật không biết xấu hổ!”

Vân Mục tính tình cương trực, thấy Thiển Y bị người khác uy hiếp nên không thể kiềm chế được.

Cổ Dịch tốt xấu cũng là tiên minh chi chủ nên tất nhiên không so đo với một tiểu nha đầu.

Nhưng Nguyễn Tâm Oánh tâm cao khí ngạo không chịu nổi nhục: “Nha đầu thối, ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây, cẩn thận bản tọa xé nát miệng của ngươi!”

“Nói thì nói chứ sợ gì!” Vân Mục không hề sợ hãi chỉ vào bọn người Cổ Dịch: “Các ngươi làm chuyện xấu còn không cho người khác nói sao? Ỷ vào nhiều người bắt nạt sư tôn của ta. . . Hỗn đản không biết xấu hổ, một đám tiểu nhân đê tiện vô sỉ!”

“Vả miệng!”

Nguyễn Tâm Oánh phất tay lên muốn tát xuống thì Lôi Điểu của Thiển Y liền xuất hiện chắn ở trước mặt Vân Mục.

“Các hạ đường đường là thánh nữ tôn sư, việc gì phải làm khó một tiểu cô nương!”

“Hừ!”

Nguyễn Tâm Oánh tự biết không phải đối thủ của Thiển Y nên chỉ đành áp chế lửa giận.

Thiển Y nhíu mày, hít một hơi thật sâu nói: “Ta có thể theo các ngươi đến Đại Càn Thánh Địa, chẳng qua ta muốn mang theo đệ tử của ta, hơn nữa các ngươi phải đảm bảo an toàn cho bọn hắn.”

Đối mặt khốn cảnh như thế, rốt cục Thiển Y vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Bởi vì nàng biết lực lượng của mình có hạn, nếu thật sự muốn động thủ thì cho dù có thể tự bảo vệ mình, cũng không đảm bảo được an toàn của bọn người Vân Mục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.