Không ngờ đó chính là Thôn Thiên Kiếm bên trong Huyền Binh Điển.
Lão huynh, lúc này huynh ra ngoài làm gì vậy?
Mặc dù Vu Nhai có thể ẩn nấp, trốn ở chỗ này, chủ yếu dựa vào năng lực ẩn nấp của Phong Doanh và khoảng cách phía dưới khá xa. Nhưng hắn biết chỉ cần có một chấn động nho nhỏ, chỉ sợ sẽ bị cao thủ phía dưới phát hiện. Bởi vậy hắn có phần thận trọng, không phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng lão huynh Thôn Thiên Kiếm này lại rỗi rãnh, không cho hắn như ý. Vu Nhai trải qua một lần khiếp sợ như thế, làm sao có thể không gây ra động tĩnh gì được?
– Người nào?
Quả nhiên, hai lão già phía dưới đồng thời gầm lên. Gió nổi lên, hai người phóng về phía hắn.
Đúng lúc Vu Nhai cảm thấy mình sẽ xong đời, hắn lại cảm thấy trong thân thể bất chợt nhẹ bỗng. Toàn thân hắn vọt ra ngoài, lao về phía thông đạo. Xung quanh tối đen một mảnh, dường như không có thứ gì di chuyển. Khi hắn không biết được mình đã đi bao xa, bên tai dường như vẫn nghe được giọng nói của hai lão già truyền đến.
– Chuyện gì xảy ra. Người nào?
Xèo xèo…
Trùng hợp, không biết từ chỗ nào có mấy con chuột cực lớn chạy ra. Hai lão già liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, lại xoay người rơi xuống bảo tàng dưới huyệt động, bắt đầu cướp đoạt đồ.
Bên này, Vu Nhai tránh được một kiếp nạn, hạ xuống một bức tường nhìn có vre bình thường không có gì lạ.
Vẫn là lối đi trong di tích, thậm chí còn cách lối vào không xa lắm. Cúi đầu nhìn một chút, Vu Nhai vẫn nhìn thấy Thân Thiên Kiếm đang lúc ẩn lúc hiện ở bụng dưới, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc. Hắn lại nhìn bức tường trước mặt một chút, khẽ nhíu mày nói:
– Bức tường này có vấn đề gì sao?
Vu Nhai cẩn thận quan sát một chút, quả nhiên phát hiện bức tường này có chút khác thường. Hình như mơ hồ có thể cảm giác được có Khí ở trong đó. Nếu như không cố ý tìm kiếm, căn bản không cảm giác được. Hơn nữa Khí này hình như chỉ có một chút.
– Phong Doanh!
Đinh.
Một tiếng động khẽ vang lên. Phong Doanh bám trên Huyền Kiếm nhị giai, điểm nhẹ vào Khí này. Trong chớp mắt, Vu Nhai cảm giác dường như mình vừa tiến vào một vũng bùn, cả người lún xuống. Khi lại mở mắt ra, hắn đã ở một chỗ khác.
Vu Nhai ngẩn ngơ. Hắn cúi đầu nhìn xuống. Lần này xem như Thôn Thiên Kiếm vẫn tính là thỏa mãn trước biểu hiện của hắn. Nó rung lên hai cái, sau đó biến mất ở dưới bụng hắn.
Vu Nhai rùng mình một cái. Thanh Thôn Thiên Kiếm này thực sự quá khủng khiếp, quá mức quỷ dị. Trong nháy mắt vừa rồi, không ngờ có thể tránh được sự tra xét của hai cao thủ ma pháp. Đáng tiếc mình vẫn không thể sử dụng được. A, bọn họ nói là địa đồ ma pháp, hẳn ở ngay bên trong này. Chỉ có điều mình cầm địa đồ ma pháp có tác dụng gì. Không biết có thể đổi thứ chứa trên người bọn họ hay không?
Vu Nhai chỉ có ý định đi dạo mà thôi. Hắn còn chưa tới mức vì tiền tài mà liều mạng không sợ chết.
Vu Nhai một đường đi về phía trước. Thông đạo bên trong và phía ngoài giống hệt nhau, cũng quanh co khúc khuỷu không có gì nguy hiểm. Thông đạo này còn ngắn hơn nhiều so với thong đạo ở phía ngoài. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một huyệt động tương tự với huyệt động phía bên ngoài, ít nhiều cũng có vài phần tương tự.
Thật không biết tiền bối Kim Khí Thiên này có phải là rất lười biếng hay không, lại không có thiết kế điều gì thú vị cả.
Khi định thần nhìn lại, Vu Nhai mới phát hiện ra tiền bối Kim Khí Thin bị hắn thầm mắng trong lòng không phải đang ngồi ở giữa huyệt động sao?
Đúng vậy. Đó là một bộ xương trắng. Vu Nhai bị nó dọa một chút, sau đó hắn mới chậm rãi đến gần, ánh mắt rơi vào trên mặt của bộ xương khô này.
Kiếp trước, Vu Nhai là một quân nhân, cũng đã từng chấp hành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, từng gặp qua người chết. Bởi vậy đối với bộ xương khô này, hắn cũng không giống như người bình thường. Huống hồ hiện tại hắn còn có thực lực toàn thân.
Khuôn mặt bộ xương khô vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt trống rỗng không có quỷ lửa chớp động, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác khiếp sợ. Trên người vẫn còn có một khí thế nhàn nhạt. Có thể tưởng tượng được người này lúc còn sống nhất định là một nhân vật kiêu ngạo không kềm chế được.
Vu Nhai cần gì phải không quan tâm hắn lúc sống thế nào, chỉ muốn biết sau khi hắn chết có lưu lại di sản gì hay không.
Ở bên cạnh bộ xương khô chỉ có một hộp kim loại nhỏ.
Vu Nhai nhặt lên, bàn tay cảm thấy lạnh lẽo. Hắn khẽ mở ra. Bên trong chính là một tấm da dê. Hắn mở ra xem, thấy chữ viết kín mít cả tấm da dê.
– Kim Khí Thiên ta ngang dọc đại lục Thần Huyền 150 năm, giết người vô số, tất cả đều là những kẻ đáng chết, bất kể là đế quốc Huyền Binh hay đế quốc Ma Pháp. Nhưng đế quốc Huyền Binh là tổ quốc của ta. Đế quốc Ma Pháp có thâm cừu đại hận với ta. Hận nước thù nhà, ta phải báo. Bởi vậy ta dứt khoát vào trong quân đội. Nhưng chiến tranh hết năm nay tới năm khác vẫn chưa xảy ra. Thỉnh thoảng có đánh nhỏ nháo nhỏ, cũng giết không được mấy tướng lĩnh ma pháp. Ta cảm thấy đau lòng, nên đã rời khỏi quân ngũ, một mình ngao du, lẻn vào đế quốc Ma Pháp, đâm vài ma đạo sư, đại ma đạo sĩ cũng mười mấy tên…
Quả nhiên là di thư của Kim Khí Thiên, đại khái viết về những điều đã từng trải qua trong cuộc đời hắn. Mọi chuyện đều oanh oanh liệt liệt. Đặc biệt trong đó thể hiện mối thù hận đối với đế quốc Ma Pháp hình như cũng không nhẹ.
Vu Nhai đọc cũng có cảm thấy nhiệt huyết có chút sôi trào. Lòng trung thành của hắn đối với đế quốc Huyền Binh dường như tăng lên. Chỉ có điều, đoạn sau của tấm da dê lại hắn có thù hận đối với đế quốc Huyền Binh. Trong lúc vô ý, hắn nhận được Thất Tinh Thần Kích, dẫn tới vô số người nhìn trộm. Hắn bị một viên quan của đế quốc Huyền Binh ám hại, khiến hắn nản lòng thoái chí. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại chôn đồ ở chỗ này.
– Thù hận của ta đã tiêu tan vào lúc ta chết đi. Ta tạo ra nơi này, chẳng qua là không muốn mọi thứ bị người khác phát hiện ra quá sớm, không muốn để cho kẻ có thù oán với ta có được thứ ta cất giấu!
Vu Nhai đã đọc tới cuối bức di thư này. Càng đọc về sau, trái tim Vu Nhai lại càng nóng lên:
– Vật bình thường ta nấp trong ở sâu trong hố to. Tất cả những thứ đặc biệt như Thất Tinh Thần Kích cùng địa đồ ma pháp, ta cất giấu ở đây. Người có duyên tiến vào nơi này, hắc, hi vọng người hữu duyên có thể sống thật tốt!
Thông đạo trong di tích giống như một bãi cát rộng mênh mông. Nếu muốn tìm được nơi này, chẳng khác nào tìm một hạt cát vàng trong biển cát, hoặc tìm kim dưới đáy biển. Vừa vặn có người đứng ở bên cạnh hạt cát vàng, lại vừa vặn nhìn thấy, đó là do hắn có vận khí tốt, cũng chính là người có duyên.
Đương nhiên, dù thế nào tiền bối Kim Khí Thiên cũng không thể ngờ được Thôn Thiên Kiếm có thể trực tiếp tập trung thấy được sự tồn tại của hạt cát vàng này.
Sau khi mở bức di thư này ra, Vu Nhai lại thấy được phía dưới có bức di thư thứ hai.