Chậm lại đã. Ngươi vừa nói cái gì, chất liệu của thanh trường kích này sử dụng là một chút sắt tinh Ô Huyền sao?
Vu Nhai lấy sắt tinh Ô Huyền vừa nhận được, hỏi.
– Vâng, đúng vậy.
Vu Nhai cười. Xem ra đầu óc của Phong Doanh rất tốt để sử dụng. Nàng nhìn không sai. Thứ này quả nhiên đáng giá hơn nhiều so với vàng bạc châu báo. Hắn đem thứ này giấu kỹ, sau đó lại hỏi:
– Tìm được thứ gì tốt không?
Phong Doanh lắc đầu. Trong lòng Vu Nhai thầm mắng.
Nữ tặc công chúa đáng chết, ngay cả chút canh thừa cũng không lưu lại cho ta.
Chỉ có điều Phong Doanh lại đột nhiên chỉ về một hướng nói:
– Chỉ tìm được cái kia. Đó là một cái vòng tay, bên trong hình như có ma pháp dao động.
Vu Nhai nhìn theo hướng Phong Doanh chỉ. Đó là một góc không mấy bắt mắt, giấu ở phía áu mấy thanh binh khí nặng. Hắn đi thật nhanh tới, nhặt lên. Vòng tay cũng không mấy bắt mắt, rất khó coi.
Chỉ có điều Vu Nhai quả thực có thể cảm giác được bên trong có khí tức thần bí. Hắn không chút do dự đeo vào. Tiếp đó hắn lại đi dạo một vòng. Sau khi lấy một thanh Huyền Binh Kiếm tam cấp, Vu Nhai mới đi thật nhanh ra ngoài.
Vi Nhai trở lại bên trong huyệt động ẩn nấp, mở cái rương vàng bạc châu báu lên, ném hai thanh Huyền Kiếm vào trong. Tiếp đó hắn lại di chuyển ra khỏi huyệt động ẩn nấp, đi về phía lối ra. Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt đầy bụi của hắn. Đập vào mắt là một màu xanh ngắt.
Vu Nhai trong tâm trạng bị đè nén suốt một ngày một đêm có phần được phóng thích ra. Hắn có cảm giác kích động muốn hắng giọng hét lên một tiếng. Chỉ có điều hắn sao có thể ngu như vậy được. Rõ ràng là đội kỵ vệ Bắc Đấu đã sắp tới.
A a a…
Vu Nhai không kêu, nhưng có kẻ lại đang điên cuồng kêu gào. Hắn đưa mắt nhìn lại. Không ngờ đó chính là một con Khu Phong Thứu cực lớn.
Đây không phải là con Tiểu Thúy của tiểu thư Quan gia kia sao? Trước đó, nữ tặc công chúa không phải đã giết chết nó rồi sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây được?
Không đúng. Hình như lúc đó, nữ tặc công chúa kia cũng không giết chết nó. Sau khi nàng khiến năng lượng của nó tiêu hao hầu như không còn, đã tùy ý ném nó đi. Thật không ngờ đươc, con mãnh thú này lại đi khắp nơi trên đất của dãy núi Loạn Xuyên, vẫn không bị kẻ nào giết chết. Vận khí của con mãnh thú này cũng đủ nghịch thiên.
Trời ạ. Nó kêu quỷ dị như thế, nếu không đưa người tới mới là lạ.
Vu Nhai vội vàng ném cái rương ra, thân người vọt tới phía trước. Tiểu Thúy vẫn trong trạng thái vô cùng suy yếu, đâu phải là đối thủ của Vu Nhai.
Vu Nhai trực tiếp đập cho nó ngất, kéo về phía bên trong động. Tốc độ của Khu Phong Thứu vượt xa đẳng cấp của nó. Sợ rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ tỉnh lại.
…
Mà đúng vào lúc Vu Nhai kéo nó gần vào bên trong động, trong lúc bất chợt, trên không trung lại truyền tới tiếng ngựa hí. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Một đội thiên mã phóng qua rừng rậm, che kín cả ánh sáng mặt trời. Bọn họ đang bay về phía Vu Nhai. Thỉnh thoảng lại có vài sợi lông vũ tuyệt đẹp rơi xuống, khiến toàn bộ ưu nhã đều tập trung vào người.
Đó chính là đội kỵ vệ Phi Thiên của kỵ vệ Bắc Đấu. Người dẫn đầu cũng là kẻ thù của Vu Nhai, vị kỵ vệ trẻ tuổi kia.
Tâm trạng Lạc Đằng trở nên thâm trầm suốt một ngày một đêm. Hắn không ngờ được, mình trở thành người gián tiếp đẩy mạnh sự kiện lần này. Tuy rằng phía trước hắn còn có tiểu thư Quan gia và hoa hậu giảng đường Bắc Đấu chắn đỡ, hắn cũng có thể chứng minh hắn không biết chuyện, nhưng đường đường là kỵ vệ Bắc Đấu, thiếu gia Lạc gia không ngờ phạm phải sai lầm lớn như hiện nay. Nếu như không bù đắp được, không quan tâm là ở trong gia tộc hay là ở Bắc Đấu Thành, hắn đều sẽ mất đi sức cạnh tranh.
May là thành chủ khai ân, vẫn để hai đội kỵ vệ Bắc Đấu đi ra ngoài tìm kiếm, để hắn lấy công chuộc tội.
Hắn dẫn theo một tiểu đội kỵ vệ Phi Thiên, ngày đêm không ngừng tìm kiếm. Cuối cùng, hắn đã tìm được manh mối, một đường tìm tới. Hắn đã tìm thấy một sơn động đáng ngờ, còn có một gia hỏa khả nghi, lén lén lút lút.
– Là ngươi sao? Ngươi làm gì ở đây?
Lạc Đằng cỡi phi ngựa hạ xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai vẫn kéo Tiểu Thúy đã bị đánh ngất đi, hỏi với giọng điệu lạnh như băng.
Chỉ có điều rất nhanh hắn đã kịp phản ứng. Làm thiếu gia Lạc gia, hắn sao có thể không biết nắm bắt cơ hội tốt như vậy được. Không đợi Vu Nhai mở miệng, hắn lại quát to một tiếng:
– Bắt lấy hắn. Người này chính là gian tế của đế quốc Ma Pháp. Chính là hắn đã liên kết cùng với đế quốc Ma Pháp bày ra sự kiện tại Bắc Đấu Thành.
– Chờ một chút, ta…
– Vẫn là câu nói kia. Ngươi không có tư cách phản bác.
Trên mặt Lạc Đằng chợt hiện ra nụ cười thâm trầm.
Đúng là trời cũng giúp hắn. Không cần quan tâm người này có phải là gian thế hay không, hiện tại hắn chính là gian tế:
– Bắt lấy hắn. Nếu hắn dám phản kháng, giết không tha!
Vu Nhai vốn cũng không muốn gây ra mối quan hệ quá căng thẳng với kỵ vệ Bắc Đấu. Dù sao hắn cũng không muốn bị trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu quyền lực. Thế nhưng, chung quy mọi chuyện lại không được như ý.
Vu Nhai có thể nhận thấy sát khí phát ra từ trong mắt của người trước mặt mình. Sau khi liên hệ tiền căn hậu quả của sự việc một cách rõ ràng, người này không có lý do gì để không giết mình. Nếu mình bị giết, như vậy mình không thể phản bác lại chuyện mình có phải là gian tế hay không, đồng thời có thể giải vây đối với sai lầm của hắn lúc trước.
Keng…
Hai kỵ vệ Phi Thiên một trái một phải bắt đầu liều chết xông lên. Vu Nhai không chút do dự, cầm trường kích phản kháng.
Hừ, không quan tâm mình có phản kháng hay không, đối phương cũng không thể buông tha cho mình.
Mẹ nó, nếu như người của bộ binh phòng còn không tới, chỉ sợ hắn sẽ phải sử dụng tuyệt chiêu của Thất Tinh Thần Kích.
– Ngươi dám phản kháng sao? Quả nhiên ngươi đúng là gian tế. Giết!
Lạc Đằng lạnh lùng thốt lên.
– Giết!
Các kỵ vệ Phi Thiên đồng thời quát khẽ một tiếng, lại từ hai bên trái, phải lao tới. Vu Nhai vừa chống đỡ, lại vừa nhìn về lối vào tối tăm ở phía sau.
Xem ra mình phải trốn vào trong đó. May là bên trong có huyệt động ẩn nấp, nếu không hẳn sẽ phải chết ở chỗ này.
Keng keng keng…
Ngay khi Vu Nhai chuẩn bị lui về phía sau, ở lối vào đột nhiên xuất hiện thêm năm thanh trường kích, trong nháy mắt ngăn cản đường lui của Vu Nhai. Thậm chí, chúng còn thiếu chút nữa thì đâm thủng mấy lỗ ở trên người hắn. Cùng lúc đó, Vu Nhai lại nghe thấy tiếng của Lạc Đằng truyền tới:
– Một người ngăn cản lối vào. Những người khác bao vây tấn công hắn. Ngàn vạn không được xuống ngựa. Tiểu tử này rất giảo hoạt. Hắn có thể sẽ đoạt ngựa chạy trốn. Cho dù phải chết cũng ngăn hắn lại, khiến hắn tiêu hao hết sức lực mà chết.
Nói xong, khuôn mặt Lạc Đằng càng thêm tối tăm.
Để xem ngươi làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Theo lời Lạc Đằng nói, tim Vu Nhai cũng dần dần rơi xuống.