Hôm sau, khi mặt trời mới chỉ lấp ló phía chân trời xa xa. Những người vào rừng sớm đã thấy Túy Y hì hụi bên cạnh một đống đồ lớn, dường như đang giặt giũ. Họ thấy vậy thì cất lời chào hỏi, hắn chỉ đáp lại bằng cách gật đầu rồi lại cắm cúi vào giặt giũ. Những người vào rừng thấy hắn tất bật như vậy thì cũng không nấn ná lại lâu, bản thân họ cũng cần vào rừng thật sớm. Trên đường, họ bàn tán to nhỏ về việc hôm qua Túy Y cứu chữa cho kẻ nào mà lại phải đi giặt giũ sớm như vậy. Chẳng ai ngờ nổi,hôm qua vị Túy Y của họ chẳng hề cứu chữa ai, chẳng hề trị thương cho ai nặng tới mức làm ô uế đồ mà cần giặt sớm.
Hắn cắm cúi giặt đồ, trên mặt thoáng đỏ gay lên. Tối qua thực sự hắn ngủ rất ngon, tinh thần cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng sáng sớm tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một mảng chăn gối nhớp nháp đầy những thứ kia, hắn cho rằng tối qua hắn bị mộng tinh. Túy Y vội vùng dậy, vươn tay lau dọn một hồi rồi nhanh tróng mang tất cả những thứ kia đi giặt. Hắn biết đây là trạng thái bình thường của cơ thể, cũng như một lu nước đầy thì đổ thêm nước sẽ tràn ra ngoài. Nhưng hắn lại có cảm giác kì quái, có chút gì đó cảm thấy không đúng. Những hình ảnh đêm qua thật sự rất thật, hắn có cảm giác thật tới mức như mọi sự việc đều vừa lướt qua ngay trước mắt hắn. Túy Y cảm thấy có chút mơ hồ khó hiểu, hắn quay vào nhà, nhúm lấy một vốc hoa quế thả vào thùng nước ngâm đồ để khử mùi, sau đó quay lại vào trong nhà…
Cũng như hắn, hậu viên Thanh Long Tự, sáng sớm cũng đã có người thức dậy uống trà. Tử Hàm ngồi bên bàn đá, trầm ngâm phóng tầm mắt ra giữa hồ, nơi những đóa sen đang hé mở. Nàng lúc này mặc một bộ y phục màu vàng, tay thon vẫn đang mân mê chén trà thơm, dường như tiếc nuối vô hạn mà chưa đưa lên miệng. Hai má nàng lúc này hồng lên, sóng mắt có chút ướt át khẽ khép hờ, nàng khẽ cắn môi lắc đầu một hồi. Chuyện đêm qua khiến nàng ngủ rất ngon, cảm giác sớm nay thức dậy cực kỳ khoan khoái. Tử Hàm khẽ thì thào gì đó một mình, giọng điệu nhỏ như muỗi kêu. Chợt nàng giật nảy người, vội vã đứng lên khi nghe thấy thanh âm thiếu nữ đột nhiên vang lên phía sau lưng.
– Tiểu thư, sao hôm nay người dậy sớm vậy?
– Phải đó tiểu thư, thật lạ à nha!
Phía sau lưng nàng, hai thiếu nữ đã đứng đó tự lúc nào. Khuôn mặt cả hai đều có chút xanh xao, thần sắc mệt mỏi. Hai nàng vẫn mặc những bộ y phục như cũ, một bạch y, một thanh y. Tử Hàm ngoái lại, nhìn tới hai nàng thì trên mặt hiện lên vẻ áy náy, khẽ nói.
– Hai em ngồi đi. Còn mệt sao không nghỉ thêm, lại gắng gượng tới đây làm gì? Ta có thể tự lo cho bản thân được kia mà?
Tử Hàm tự tay rót thêm hai cốc trà nữa, đẩy tới trước mặt hai thiếu nữ. Nữ bạch y cười hì hì, nhận lấy chén trà uống cạn. Nữ thanh y thì điềm đạm hơn, nhấp từng chút một. Cả ba người ngồi im lặng một lúc lâu, ánh mắt đều thả về phía hồ sen nọ, chăm chú ngắm những cánh hoa đang nở. Lát sau, dường như không còn nhẫn nại được thêm nữa, Tử Hàm lên tiếng.
– Hai em, truyện hôm trước…
– Tiểu thư, cho em hỏi người câu này trước được không?
– Ừ, em cứ hỏi.
Tử Hàm thoáng ngạc nhiên, nói. Nữ thanh y thấy vậy khẽ gật nhẹ, rót thêm trà cho cả ba rồi mới tiếp.
– Tiểu thư có biết cô gia là thú nhân?… Mà cô gia bản thân cũng là long nhân?
– Ta khô… có biết việc đó!
Tử Hàm có chút ấp úng nói, nàng định nói không hề biết. Nhưng việc tối qua cùng với cảm ứng thân cận kia không thể nào nhầm khiến nàng cảm thấy có chút khó nói, ánh mắt lo lắng chiếu tới hai thiếu nữ kia, má lại thêm chút hồng. Hai thiếu nữ dường như không chú tâm lắm tới nét mặt nàng, vẫn quay qua nhìn tới hồ sen mà tiếp.
– Tiểu thư, khi chúng ta đưa cô gia qua Tâm lộ để tiến nhập Phàm Thành, đã xảy ra chuyện…
Khi hai người đưa hắn rời khỏi nhà Thông Bác, cả ba đi theo lối mòn tới một dãy núi cao. Thiếu nữ thanh y dẫn cả ba theo đường vòng, lên một sườn núi cheo leo. Tới một phiến đá phẳng lớn, nàng khẽ vươn tay vuốt lên vài kí tự kì quái trên đó, lập tức một phiến đá lớn tách ra, để lộ ra một thông đạo sáng trắng. Minh Tiến có chút hiếu kì, xem xét thật kĩ thông đạo trước mặt. Thiếu nữ bạch y thì cười mà nói.
– Minh công tử, mời. Đây là Tâm Lộ, là đường dẫn nhập tu chân giả tiến nhập phàm thành…
Nói rồi, nàng chủ động đi tới trước, kéo tay hắn dắt đi,phía sau chính là thiếu nữ thanh y đẩy lưng hắn. Thiếu nữ bạch y vừa đi vừa tiếp lời.
– Nơi này là cổ chú từ lâu đời, có tác dụng phong ấn tạm thời năng lực tu chân giả khi tiến nhập Phàm Thành, mục đích chính là bảo vệ cho phàm nhân sống bên trong…
– Không được, đừng nhìn sang hai bên tường!
Giọng thiếu nữ thanh y cất lên ngắt lời, kèm theo đó là hai bàn tay nhỏ bé mát rượi ấy ôm lấy gáy hắn mà chỉnh đầu nhìn thẳng về phía trước. Minh Tiến ngạc nhiên.
– Tại sao?
– Tại vì công tử không biết, hai bên tường này đều bố trí cạm bẫy cũng huyễn trận. Ai nhìn tới đều thần trí mê man, bộc lộ nội tâm mà đi tới sát tường. Bên tường đều ẩn tàng cạm bẫy chết người, tới đó chỉ có một đường tử!…
Và mọi việc cũng sẽ chẳng có gì, nếu như hắn không chú tâm tới hai bên tường kia. Với tu chân giả hay thậm trí với hai nàng, trên tường quả thật điêu khắc vô số đồ hình tinh xảo, linh lực ẩn tàng xuất hiện. Nhưng với Minh Tiến thì khác, hắn lại nhìn thấy những văn tự kì quái màu vàng đang không ngừng bay lượn trên hai bên tường. Những văn tự ấy mời gọi hắn, thôi thúc hắn lại gần, mặc cho hai thiếu nữ ngăn cản, hắn đã chạm vào một trong số chúng…
– Rồi sao, đã có việc gì xảy ra vậy?
Tử Hàm sốt sắng nói, ngắt lời thiếu nữ thanh y. Thiếu nữ bạch y thấy vậy thì khẽ lắc đầu, nói tiếp.
– Nếu là tu chân giả bình thường, ai ai cũng có lòng tham, nhìn tới hai bên tường chắc chắn sẽ bộc lộ tà tâm mà chết. Chỉ có điều, với cô gia thì lại khác…
Minh Tiến tới sát tường, tay chạm lên những văn tự mà chỉ mình hắn thấy. Ngân quang trong mắt vụt sáng, con ngươi xẻ dọc của hắn chậm rãi hướng tới văn tự nọ mà xem xét. Một cảm giác vừa quen thuộc, vừa thân thiết từ những văn tự ấy truyền tới khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, lại bước tới một văn tự khác. Không biết từ lúc nào, kim đan của hắn đã tự động rời khỏi thân thể mà bay ra ngoài. Từ hai bên tường, vô số những sợi xích đen thui như mãng xà nối nhau lao tới kim đan đang lơ lửng nọ. Chúng dần dần thu nhỏ rồi trói chặt lấy kim đan, hình thành một lớp vỏ mới đen thui cho viên kim đan hoàng kim của hắn. Hai thiếu nữ nhìn cảnh này cũng cảm thấy bình thường, lần đầu hai nàng được đi cùng tiểu thư tiến nhập nơi này, hai nàng cũng đã tận mắt chứng kiến tiểu thư cũng bị đống xích nọ vây lấy. Chỉ có điều chúng dường như sợ hãi hay e ngại, chỉ lởn vởn xung quanh chốc lát rồi tan biến.
Nhưng với Minh Tiến thì không, những sợi xích ấy tham lam trói chặt viên kim đan hoàng kim. Thậm trí chúng còn tỏa ra những luồng lửa tím, dường như muốn ăn mòn kim đan của hắn. Kim đan dường như nhận thấy nguy cơ, kim quang dần dần lóe sáng mãnh liệt, tạo thành một khối kim khí bao quanh mình, đẩy rộng vòng xích. Tử diễm cùng kim khí cứ như vậy giao tranh, tưởng như không có hồi kết thì lại có dị biến khác xuất hiện.
Từ hai bên tường, đột nhiên xuất hiện nhiều đạo sáng hoàng kim, chúng dần dần tụ lại thanh một sợi xích vàng mà lao tới kim đan của hắn. Sợi xích mới này đánh tan những sợi xích đen cùng tử diễm của chúng, nhưng sau đó lại tham lam lao thẳng tới kim đan của hắn. Kim đan ánh kim quang càng thêm chói lòa, nhưng dường như vô hiệu, sợi xích hoàng kim như cây roi da lớn, đập mạnh lên mặt kim đan. Bụp!!! Một tiếng nổ khe khẽ vang lên, trên về mặt kim đan xuất hiện vết nứt lớn. Chuỗi xích nọ dường như khoái trá, lại liên tiếp đập tới. Bụp, bụp, bụp… Thanh âm ấy đều đặn vang lên, Minh Tiến lúc này toàn thân cứng đờ, chỉ có thể nhìn tới việc trước mắt. Hắn rùng mình, đổ mồ hôi lạnh. Kim đan mà bị hủy, chắc chắn hắn sẽ chết ngay lập tức, chết mà không có bất cứ thứ gì có thể cứu mạng. Hai thiếu nữ bên cạnh cũng cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng bị một luồng chân lực vô hình kìm nén, chỉ có thể nhìn tới.
Lắc rắc… Bụp!!! Kim đan vỡ vụn, vỡ tan thành một đám bột phấn trước mắt cả ba người. Hai thiếu nữ kinh sợ, mặt tái xanh nhìn tới Minh Tiến. Nhưng chỉ thấy hắn khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi mở ra, con ngươi ấy hóa thành một màu ngân sắc rực rỡ.
Đám bụi ấy chợt bốc cháy dữ dội bởi một ngọn lửa đỏ không rõ từ đâu mà có, nhưng một hồi lâu lửa tắt mà chúng vẫn chỉ là một đám bụi. Có cơn gió từ đâu đó thổi tới, cuốn chúng bay lên không trung, những mảnh vụn ấy chợt lóe sáng, tỏa ra ánh quang mang ngũ sắc kì ảo. Hai thiếu nữ há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình. Những luồng sáng ngũ sắc ấy dần dần tụ lại, dần dần tích tụ thành hình một đài sen lớn màu hoàng kim, ánh kim quang cùng quang mang ngũ sắc thay phiên nhau lan tỏa. Trên đài sen, còn có thể nhìn thấy một con rồng bé xíu đang nằm ngủ ngon lành trên đó. Sợi xích hoàng kim lúc trước thu nhỏ lại, trói chặt con rồng với đài sen, sau đó đài sen từ từ dung nhập lại vào thân thể Minh Tiến. Tâm Lộ thoáng rung lên khiến hai thiếu nữ cả kinh, nhưng chưa kịp phản ứng thì thấy tay mình bị một ai đó kéo đi, những dải sáng chói lòa khiến nhất thời mất đi nhãn lực…
– Lúc em cùng tỷ tỷ có thể nhìn lại được, chỉ thấy bản thân đang đứng trước những bụi dây leo lớn, dường như đó là một căn nhà hoang bỏ lâu, dây leo chẳng chịt. Nhưng cô gia chỉ cần vung tay một cái, lập tức dây leo biến mất như chưa bao giờ có, căn nhà thoáng chốc sạch sẽ như có người vừa xây mới. Chúng em chưa kịp hỏi han gì thì cô gia đã nắm tay, truyền tới một luồng chân khí hùng hậu, rồi bảo chúng em lập tức rời đi…
Tử Hàm trầm ngâm không nói, nàng cau mày nghĩ tới đài sen cùng con rồng bị sợi xích hoàng kim kia trói. Sự việc này lần đầu tiên nàng được nghe kể, ngay cả trên Linh Giới cũng chưa hề gặp khiến nàng mù mờ. Những văn thư nàng có cũng không hề xuất hiện điều kì lạ này. Bản thân nàng gặp thông đạo mà rơi xuống nơi này, lúc tìm được và đưa hai xà nữ tiến nhập lại không bị Tâm Lộ cấm chú khiến nàng cảm thấy lạ, cho là luật này chỉ áp dụng với tu chân giả. “Nhưng chàng ấy là Long Nhân, tại sao lại…?”. Tử Hàm cảm thấy có chút khó hiểu, trầm tư hồi lâu. Hai thiếu nữ thì cho rằng nàng đang lo lắng cho tình lang, vì thế cũng im lặng không dám quấy rầy…