Tiên Ma Biến

Q.3 - Chương 32 - Ra Đằng Sau Nói Chuyện Một Chút!!

trước
tiếp

So với mọi người ở đây, sắc mặt Liễu Tử Vũ còn tái nhợt hơn rất nhiều, cũng vì máu ứ lại quá lâu nên hiện giờ ở ngay cổ họng của hắn có một vệt màu hồng rất rõ.

– Sao hắn có thể làm được…sao hắn có thể làm được!

Những động tác vừa rồi của Hoàn Nhan Mộ Diệp thoạt nhìn rất chậm chạp, nhưng thật sự lúc xuất thủ lại vô cùng nhanh chóng. Dựa vào tốc độ và khí thế bá đạo trong từng chiêu từng thức của đối phương, Liễu Tử Vũ biết rõ mình không thể nào là đối thủ của Hoàn Nhan Mộ Diệp, sợ rằng ngay cả đao thứ hai của Hoàn Nhan Mộ Diệp đã không thể nào ngăn cản được.

Nhưng một đối thủ như vậy lại bại trong tay Lâm Tịch!

Nghĩ đến việc lúc trước mình ỷ thế hiếp Lâm Tịch, nghĩ đến ước định một tháng giữa mình và Lâm Tịch, hắn nhất thời không thể thở được nữa, “a” lên một tiếng rồi ngã ra sau, hôn mê bất tỉnh.

– Sao hắn có thể làm được?

Đôi mắt mỹ lệ của Tần Tích Nguyệt cũng mở to ra, cảm xúc khiếp sợ khó diễn tả đã bao phủ cả nội tâm nàng, thay cho sự xấu hổ vô cùng khi nãy. Lúc trước Lâm Tịch là người nàng rất chán ghét, nhưng những hình ảnh đó giờ đã hoàn toàn thay đổi, thì ra đó không phải là bại hoại siêng ăn biếng làm, mà chính là tự tin và khiêm tốn. Tại sao trong tình huống không thể nhìn thấy đối phương xuất thủ như thế nào, hắn lại có thể phán đoán chính xác như vậy? Một kiếm đâm trúng lòng bàn chân Hoàn Nhan Mộ Diệp?

Việc Lâm Tịch vừa làm hoàn toàn không liên quan tới vũ kỹ, lực lượng hay dũng khí. Nàng tự nghĩ cho dù lưng mình có mọc thêm một con mắt thì cũng không thể phản ứng kịp, nhưng Lâm Tịch lại được, hơn nữa còn nhanh chóng và chuẩn xác đâm tới khiến Hoàn Nhan Mộ Diệp không thể thu chân nữa.

Trong những người ở đây, chỉ có một người không cảm thấy kinh ngạc, đó chính là Khương Tiếu Y đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy biểu hiện của Lâm Tịch. Thấy Lâm Tịch đánh bại đối thủ cường đại đến vậy, hắn kích động và hưng phấn đến mức cả thân thể run lên, nghĩ thầm đây chính là thực lực của Chính Tương Tinh, đây chính là người nhất định sẽ trở thành anh hùng Chính Tương Tinh…Nhưng tất nhiên hắn biết không thể nào nói những điều này ra được, cho nên hắn rất khó chịu, sắc mặt trở nên kỳ lạ khó diễn tả được.

Tuy Lâm Tịch đã dùng đầu cùn của khúc mâu để đâm trúng lòng bàn chân Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhưng hiện giờ Hoàn Nhan Mộ Diệp không thể đứng vững được, cả người ngồi xuống đất. Cho nên, mọi người ở đây đều cho rằng người chiến thắng trận chiến vừa rồi là Lâm Tịch.

Nhưng ngay lúc cả Liễu Tử Vũ cũng cảm thấy Lâm Tịch đã chiến thắng, tức giận đến mức không thể thở nổi, thì Hoàn Nhan Mộ Diệp lại đứng lên, nhìn Lâm Tịch rồi cầm chặt đại đao bằng gỗ trong tay, trầm giọng nói:

– Đấu tiếp!

Mọi người nhất thời ngạc nhiên không thôi!

Ngay cả hai người nhát gan nhất là Mông Bạch và Khương Ngọc Nhi cũng vô cùng tức giận, đồng thời đưa tay chỉ mặt Hoàn Nhan Mộ Diệp, nói:

– Đồ vô sỉ!

Lâm Tịch ngẩn người. Mặc dù đúng là hắn đã vận dụng năng lực nghịch thiên mới biết trước một cước của đối phương, hơn nữa hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn cảm thấy khoảng khắc Hoàn Nhan Mộ Diệp tung một cước chính là cơ hội duy nhất để mình chiến thắng được đối phương. Tuy nhiên, hắn đã nắm bắt được cơ hội đấy, và sự thật chính là Hoàn Nhan Mộ Diệp đã thua.

– Ngươi có tự cảm thấy thẹn với lương tâm không hả?

Tần Tích Nguyệt giận đến mức cả người run rẩy, khuôn mặt ngọc nàng bây giờ tựa như có một tầng sương bao phủ, đôi mắt mỹ lệ nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Mộ Diệp, nói:

– Chắc ngươi cũng hiểu rõ nếu như vừa rồi Lâm Tịch dùng binh khí thật, kết quả chân ngươi bây giờ chính là có một lổ máu.

Hoàn Nhan Mộ Diệp liếc mắt nhìn Tần Tích Nguyệt một cái, mặt không biến sắc nói:

– Cho dù là một lỗ máu thì chiến lực ta vẫn còn. Nếu như đây là chiến trường, chẳng lẽ chân bị thương thì các ngươi sẽ không chiến đấu nữa sao?

Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, đưa mắt nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp, hơi ngây người rồi nói:

– Khi nãy ta có nói ngươi vô sỉ, nhưng ta không ngờ rằng ngươi lại vô sỉ đến thế…những lời như vậy mà ngươi cũng nói được à?

– Trước khi chúng ta giao thủ ta đã có nói rằng dù vô sỉ hay không, tất cả cũng phải dùng thực lực để nói chuyện. Hiện giờ các ngươi cho rằng ta đã thua, nhưng ta không phục.

Hoàn Nhan Mộ Diệp nhìn Lâm Tịch, vẫn phách lối nói:

– Nếu như ngươi có thể đánh bại ta, đã đánh bại ta được một lần ắt sẽ đánh bại được lần thứ hai. Hơn nữa, ta cũng khuyên ngươi một câu, ở trên chiến trường vĩnh viễn không để cho đối thủ có cơ hội đứng dậy phản kích.

Suy nghĩ lâu như vậy, người này không những không nhận thua mà còn lớn tiếng giáo huấn Lâm Tịch?

Tần Tích Nguyệt thật sự giận đến mức hồ đồ, nàng kéo ống tay áo Lâm Tịch, nói:

– Lâm Tịch, không cần để ý đến hắn nữa. Nếu như hắn dây dưa không thôi, chúng ta nhiều người như vậy cứ đánh cho hắn bò dậy không nổi.

– Ta chỉ muốn đấu tay đôi với Lâm Tịch.

Hoàn Nhan Mộ Diệp căn bản không để ý đến những gì Tần Tích Nguyệt vừa rồi, vươn tay ra mời Lâm Tịch đấu.

– Sao ngươi có thể vô sỉ đến như vậy.

Tần Tích Nguyệt hoàn toàn không để ý rằng việc nàng vừa dùng tay kéo ống tay áo Lâm Tịch là biểu hiện thân mật như thế nào, chẳng qua giận đến mức muốn chửi ầm lên. Nhưng nàng tự biết mình không phải là đối thủ của Hoàn Nhan Mộ Diệp, nên dù giận đến cả người run lên, nàng cũng không biết phải làm thế nào cả.

Sau khi cùng với Khương Ngọc Nhi đi đến cạnh Hoa Tịch Nguyệt và Mông Bạch, Cao Á Nam trước sau vẫn đứng yên nhìn mọi việc. Đến khi Hoàn Nhan Mộ Diệp nói những lời như vậy, nàng bất giác cau mày lại, sải chân bước đến chỗ Hoàn Nhan Mộ Diệp, đi tới một gò đất phía sau đám người đệ tử học viện Lôi Đình, đồng thời nói với Hoàn Nhan Mộ Diệp:

– Vị đại ca này, chúng ta ra sau nói chuyện một chút.

Thấy Cao Á Nam đi ra, Tần Tích Nguyệt không khỏi ngẩn ngơ. Ngay cả Lâm Tịch cũng ngẩn người, không biết Cao Á Nam nói như vậy là có ý gì.

Dĩ nhiên người không hiểu gì nhất chính là Hoàn Nhan Mộ Diệp.

Hắn nhìn người thiếu nữ học viện Thanh Loan cao gầy nhưng sắc xuân động lòng người này, trầm giọng nói:

– Có việc gì?

– Ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi.

Cao Á Nam trực tiếp đi tới cạnh hắn, nói nhỏ một câu:

– Ngươi và ta ra sau nói chuyện một chút, sau đó ta có thể nói Lâm Tịch và ngươi tái chiến lại. Nhưng nếu như ngươi không dám cũng không sao, chỉ là không bằng một nữ nhân thôi.

Hoàn Nhan Mộ Diệp cau mày lại, không nói thêm gì nữa, xoay người bước theo.

– Lâm Tịch, mọi người không cần qua đây.

Điều khiến cho Lâm Tịch cũng cau mày lại chính là Cao Á Nam không hề xoay người lại nhìn hắn, chỉ giơ cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết lên cao, nói thêm một cau này.

– Rốt cuộc cô nương muốn nói chuyện gì với ta?

Đi theo Cao Á Nam qua gò đất. Bởi vì có gò đất che chắn nên mọi người không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy hai người họ nói chuyện gì với nhau. Hoàn Nhan Mộ Diệp dừng bước, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ học viện Thanh Loan trông rất xinh đẹp nhưng cử chỉ và lời nói lại vô cùng kỳ quái này.

– Cũng không có gì.

Cao Á Nam nhìn qua chung quanh một lát, rồi nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp nói:

– Chẳng qua thấy ngươi rất đáng ghét, muốn đánh ngươi một trận mà không bị người khác nhìn thấy thôi.

– Cô nương muốn đánh ta một trận?

Thấy thiếu nữ cao gầy này nói như vậy, Hoàn Nhan Mộ Diệp lại ngây người, cảm thấy dường như mọi chuyện hoang đường nhất trên thế gian đang diễn ra.

Nhưng tựa như Cao Á Nam không muốn nói quá nhiều, bàn tay trống không đột nhiên tấn công tới Hoàn Nhan Mộ Diệp. Cả thân thể nàng đột ngột gia tốc, giống như một mũi tên rời cung, nhanh chóng áp sát Hoàn Nhan Mộ Diệp.

Hoàn Nhan Mộ Diệp đang ngạc nhiên bỗng nghiêng người né tránh, đồng thời tung một quyền đánh Cao Á NAm. Mặc dù hắn cảm thấy đây là chuyện hoang đường, nhưng một khi đệ tử học viện Thanh Loan đã động thủ, tất nhiên hắn sẽ không đứng yên để người ta đánh.

“A!”

Cao Á Nam biến tay thành đao, chém lên nắm tay Hoàn Nhan Mộ Diệp.

Sắc mặt Hoàn Nhan Mộ Diệp nhất thời thay đổi, cảm giác hoang đường trong lòng bỗng nhiên biến thành vô cùng hoang đường và không thể tin được. Cả cánh tay hắn nhất thời tê dại đi, nắm đấm đau đớn đến mức hắn không còn cảm giác được gì nữa.

Lực lượng kinh người trong bàn tay Cao Á Nam truyền qua nắm đấm rồi tán phát đi cả người hắn, khiến hắn phải lui một chân về sau để chống đỡ, mặt đất giá lạnh bỗng nhiên xuất hiện một dấu chân thật sâu.

Người thiếu nữ học viện Thanh Loan thoạt nhìn rất mềm yếu này, nhưng tu vi nàng…lại hoàn toàn vượt xa hắn.

Trong ánh mắt hắn, thân thể Cao Á Nam từ từ phóng tới, nàng ta tiếp tục tung một chưởng đánh tới lồng ngực hắn. Sắc mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, giống như đang làm một chuyện gì đó không đáng để quan tâm, nhưng trong mắt Hoàn Nhan Mộ Diệp, phong thái bình tĩnh như vậy lại lộ vẻ vô cùng đáng sợ. Khuôn mặt hắn nhất thời trắng bệch, tay trái còn cử động được bỗng nhiên rút đại đao bằng gỗ ra, chém tới mặt Cao Á Nam,

Nhưng điều khiến hắn gần như không thể thở được chính là bàn tay hóa đao của Cao Á Nam chỉ vẽ lên không trung một cái, đại đao bằng gỗ trong tay hắn tựa như bị một thân cây khổng lồ đụng trúng, khiến cả người hắn phải lui nhanh ra sau.

“A!”

Một âm thanh trầm thấp từ lồng ngực hắn vang lên, bàn tay còn lại của Cao Á Nam đã đặt nhẹ lên lồng ngực hắn.

Hai chân hắn nhất thời mềm nhũn, một mùi máu tanh kinh khủng cùng với đau đớn kịch liệt nhanh chóng từ cơ thể hắn trào ra.

Thần sắc kinh hãi và thống khổ đồng thời hiện lên trong mắt hắn, hắn đau đớn đến mức muốn hét lên một tiếng để xoa dịu cơn đau đó. Nhưng vào lúc này, Cao Á Nam lại nhẹ nhàng tung một quyền đánh vào cổ họng hắn. Một quyền này thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng lại khiến tiếng kêu đau của hắn phải bị nuốt trôi trở lại, khuôn mặt hắn nhất thời chuyển từ màu trắng sang màu tím, vô lực ngã xuống mặt đất.

– Rốt cuộc Cao Á Nam muốn làm gì chứ?

Đám người Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt lo lắng nhìn về phía gò đất cách đấy không xa.

Ngay lúc Lâm Tịch nôn nóng đến mức muốn chạy qua xem…thật ra từ đầu đến giờ vẫn chưa mất bao lâu, Cao Á Nam và Hoàn Nhan Mộ Diệp đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người.

Cao Á Nam đi trước, Hoàn Nhan Mộ Diệp khập khiễng bước theo sao.

– Có chuyện gì vậy?

Người ở hai bên đồng thời hỏi người bên mình vừa về lại.

Cao Á Nam bình thản trả lời:

– Nói chuyện với hắn một chút. Hắn chịu thua rồi, sau khi giao thức ăn cho chúng ta sẽ lập tức đi ngay.

Hoàn Nhan Mộ Diệp vẫn yên lặng, thỉnh thoảng mở miệng như muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được, thần sắc không tự nhiên cho lắm.

– Hoàn Nhan huynh, huynh có ý gì vậy? Ít nhất huynh phải giải thích cho chúng ta biết rốt cuộc có chuyện gì chứ? Huynh không nói câu nào cả, nhưng lại muốn chúng ta giao hết toàn bộ thức ăn cho họ sao?

Một đệ tử học viện Lôi Đình liên tục hỏi Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhưng thấy đồng học mình lâu như vậy không trả lời, hắn ta không nhịn được nên giận dữ quát:

– Chẳng lẽ ả ta cho huynh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi sao?

– Vị đại ca này?

Cao Á Nam vốn đã im lặng bỗng nhiên cau mày lại, nhìn tên đệ tử học viện Lôi Đình này, nói:

– Chúng ta ra ngoài sau nói chuyện một chút chứ?

– Được! Ta cũng muốn xem thử có chuyện gì xảy ra.

Tên đệ tử học viện Lôi Đình này lớn tiếng nói, hung hăng trợn mắt nhìn Cao Á Nam, sau đó cùng sánh bước đi tới sau gò đất.

– Các ngươi không cần đi qua.

Cao Á Nam lại giơ giơ cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết lên.

Thấy Cao Á Nam và đồng học mình cùng đi tới sau gò đất, Hoàn Nhan Mộ Diệp chợt ngẩn người, muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng khi Cao Á Nam đi lướt qua, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hắn nhất thời lắc lắc đầu, không dám nói câu nói.

– Cô nương muốn nói chuyện gì?

– Không có gì! Chỉ muốn đánh ngươi một trận.

Sau gò đất, nhìn thấy Cao Á Nam tung chưởng đánh tới mình, tên đệ tử học viện Lôi Đình này vội vàng đưa tay lên đỡ, nhưng nhất thời lại cảm thấy đau đớn vô cùng như có một chiếc xe ngựa vừa tung thẳng vào. Đến lúc này, hắn mới rốt cuộc hiểu câu nói “chúng ta ra ngoài sau nói chuyện một chút” Cao Á Nam nói khi nãy là có ý gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.