Tiên Ma Biến

Q.4 - Chương 11 - Máu Tươi Nhuộm Đỏ Nền Tuyết Dưới Chân

trước
tiếp

– Có mùi máu tươi.

Trong lúc yên lặng đi trong một khu rừng tùng, Lâm Tịch đột nhiên cau mày, ngừng bước, đồng thời thấp giọng nói với Biên Lăng Hàm.

Biên Lăng Hàm hít sâu một hơi, trầm ngâm một hồi rồi hơi nặng nề gật đầu với Lâm Tịch.

Mùi máu tươi rất nhạt, mặc dù không khí ở vùng băng tuyết này trong lành, nhưng nếu như không chú ý thì cũng rất khó ngửi thấy được.

Lâm Tịch hơi do dự, ra dấu tay với Biên Lăng Hàm, hai người lập tức vô cùng ăn ý tách ra cách xa nhau khoảng mấy chục bước, cẩn thận truy tìm tới nơi phát ra mùi máu tươi.

Khoảng một đình sau, hai người đồng thời ngừng lại. Biên Lăng Hàm đứng yên tại chỗ không động, đôi mắt quan sát chung quanh, mà Lâm Tịch lại đi tới một gốc cây tùng, ngồi chồm hổm xuống. Bọn họ đã tìm được nơi phát ra mùi máu tươi.

Dưới gốc cây tùng đấy có nửa thi thể và nội tạng của con chim trĩ, từ việc lông vũ bay tứ tung và dấu vết xé rách trên thân thể, Lâm Tịch đoán con chim trĩ này bị người săn giết, hơn nữa, người này còn ăn sống nửa phần kia.

Ngay lúc này Lâm Tịch đột nhiên cúi người xuống, một phần má áp sát xuống nền tuyết lạnh lẽo, nhìn về phía trước. Bởi vì hắn đã phát hiện ra một dấu vết lạ, có một hàng dài nền tuyết không bằng phẳng lắm, sau khi nhìn xa tới đằng trước, những dấu chân rất nhợt nhạt đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Lâm Tịch lập tức dùng tay ra hiệu với Biên Lăng Hàm, đầu hướng về một sườn núi cao bên kia và hơi gật gật. Biên Lăng Hàm yên lựng chuyển bước tới sườn núi đó, mà hắn cũng đồng thời đi theo.

Từ trên sườn núi này nhìn xuống, hắn và Biên Lăng Hàm thấy dấu chân vẫn đi tới một sườn dốc khá thấp ở phía trước, sau đó xuyên qua một con suối nhỏ, tiến vào một khu rừng tùng khác ở phía đối diện.

– Nuốt sống nhiều thịt chim trĩ như vậy nhất định rất khó chịu. Hơn nữa, nếu như đây là đệ tử học viện Lôi Đình, họ sẽ tìm cách xử lý để mang theo dùng dọc đường chứ không bỏ hơn nửa con lại.

– Nói như vậy, người này rất có thể là kẻ tù tội.

– Xét từ dấu chân lưu lại, hẳn hắn ta chưa đi được một canh giờ. Bây giờ chúng ta bắt đầu đuổi theo ắt sẽ bắt kịp.

Sau khi nhỏ giọng trao đổi với nhau, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lập tức xuống sườn núi, truy đuổi theo dấu chân thật nhanh, nhưng cũng cố gắng không phát ra tiếng động.

Đã đi lâu như vậy nhưng chỉ phát hiện ra một dấu chân, xem ra năm kẻ tù tội kia đã được phân tán ra các hướng khác nhau, sau đó mới tiến vào khu vực Thập chỉ lĩnh vô cùng rộng lớn này.

Nhưng ngay khi đi đến dòng suối nhỏ được tạo thành do băng tuyết tan ra, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy như có điều gì đấy không đúng, nhưng hắn lại không thể nói ra không đúng chỗ nào. Trong lúc hắn hơi nhíu mày nhìn những dấu chân xuất hiện ở gần con suối, nền tuyết mỏng dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện dấu hiệu khác lạ. Không đợi đến lúc Lâm Tịch phát hiện ra hoặc có hành động gì, một mũi thương màu đen đã từ bên dưới mạnh mẽ đâm thẳng ra ngoài, nhắm trúng lòng bàn chân hắn!

Nhớ lại lúc trước, khi giải thích hai kỹ năng Phong Hành Giả gọi là “Phong ngân” và “Rơi nguyệt”, Đông Vi đã nói với hắn và Biên Lăng Hàm rằng vị trí con người khó phát hiện nhất, khó chống trả nhất chính là từ phía trên sau ót. Bởi vì con người luôn nhìn về phía trước, một khi phát hiện có âm thanh gì khác lạ họ cũng nhìn về bốn phía hoặc là ngẩng đầu nhìn lên trên, chứ rất ít người sẽ lập tức xoay người rồi nhìn lên trên. Nhưng khi truyền thụ tiễn kỹ Đông Vi cũng nói không thể có mũi tên nào từ dưới đất bắn ra, cho nên Lâm Tịch cũng không hỏi kỹ lắm ở vấn đề này, bởi vì hắn đã từng nghĩ rằng vị trí khó phát hiện nhất phải là ở dưới mặt đất mới đúng. Một khi không đề phòng và đối phương có cơ hội ra chiêu từ vị trí ấy, ngươi sẽ rất khó phát hiện và phòng thủ kịp.

Cho nên, gần như chỉ trong một tíc tắc, mũi thương màu đen từ dưới mặt đất đâm lên này đã mạnh mẽ xuyên thấu qua bắp chân trái Lâm Tịch, mũi thương ấy mang theo máu tươi khiến người khác phải giật mình xông thẳng ra bên ngoài. Sức mạnh ẩn chứa trong mũi thương khiến Lâm Tịch không thể đứng yên được nữa, quỳ một chân trên đất.

Trong lúc Biên Lăng Hàm vì quá kinh hoảng nên đã hét lên rất chói tai trong khu vực núi rất an tĩnh này, sau khi đâm trúng mục tiêu thì mũi thương màu đen mang theo đầy máu tươi đấy đã được thu lại, một bóng người mạnh mẽ phá vỡ nền tuyết, cầm trường thương “hắc hoa” trong tay, thắt lưng đeo trường đao biên quân, từ dưới đất phóng ra ngoài.

Biên Lăng Hàm cầm chắc đoản kiếm trong tay chắn trước người Lâm Tịch đã bị trường thương đâm thủng bắp chân, sắc mặt nàng hơi tái nhợt. Mà bóng người kia không lập tức tiến công ngay, ngược lại còn cầm thương lui ra sau hai bước, dường như muốn nhờ ánh nắng mặt trời làm giảm bớt cái lạnh trên người do đã ở dưới mặt đất quá lâu. Hắn ta thản nhiên nhìn Lâm Tịch, cười nhạt:

– Lâm Tịch, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.

Nam tử đã mai phục bên dưới, sau đó mạnh mẽ phá vỡ nền tuyết lạnh lẽo để phóng ra ngoài, chính là Hoàn Nhan Mộ Diệp đã bị Lâm Tịch đánh bại trên thảo nguyên xanh bán tuyết.

Biên Lăng Hàm đột nhiên run rẩy không thôi, ở ngay cổ họng xuất hiện vị đắng không thể tả được.

Nàng biết tu vi đối phương là Hồn Sĩ cao cấp, hơn nữa kỹ thuật chiến đấu cũng rất kinh người. Hiện giờ nàng và Lâm Tịch không cách đối phương bao nhiêu, không thể dùng cung tên để chiến đấu được. Hơn nữa, vết thương trên chân Lâm Tịch lại chảy máu liên tục…nàng và Lâm Tịch không thể nào là đối thủ của Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhưng nếu như nàng và Lâm Tịch bại…bên học viện Thanh Loan cứ thế sẽ thiếu mất hai người.

– Ta cũng không ngờ sẽ gặp lại ngươi nhanh như vậy.

Lâm Tịch nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp rồi cười khổ, nghĩ thầm mặc dù mình đã rất cẩn thận, quan sát con người và mọi việc cũng tinh tế hơn những người khác rất nhiều, nhưng mà đối với việc nhìn dấu vết để phán đoán, đúng là vẫn không bằng Hoa Tịch Nguyệt được.

Đến giờ này cẩn thận suy nghĩ lại, hắn mới biết tại sao khi nãy mình cảm thấy không đúng lắm, đó là vì những dấu chân bên dòng suối nhỏ ngay tại nơi Hoàn Nhan Mộ Diệp mai phục lại hơi đậm hơn những chỗ khác. Nói cách khác, Hoàn Nhan Mộ Diệp phát hiện khu vực bị tuyết bao phủ này có một khoảng đất trống do thiên nhiên tạo thành rất thích hợp mai phục , nên mới cố ý từ bên kia đi lại, đi qua dòng suối nhỏ, tạo thành những dấu chân trên nền tuyết, sau đó mới mai phục tại nơi này. Về việc làm sao chui vào, làm sao để đối thủ không phát hiện ra dấu vết đào bới, Lâm Tịch đã từng học được trong môn dã ngoại cầu sinh, chỉ cần cẩn thận tách phần tuyết cứng rắn và nặng nề nhất ra, đào rỗng ở bên dưới, sau đó lại dùng những cành cây mỏng chống đỡ, khi khảm phần tuyết trên lại sẽ lập tức khít vào.

Dường như Hoa Tịch Nguyệt rất có thiên phú đối với việc phân tích và phán đoán dấu vết, nếu như nàng ta ở chỗ này, nhất định sẽ thấy được điều khác thường. Nhưng Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lại không có thiên phú như vậy, nên mới tạo cơ hội để Hoàn Nhan Mộ Diệp đánh lén thành công.

– Trên thảo nguyên xanh bán tuyết ngươi đã đâm trúng ta, nhưng bây giờ lại đến phiên ta đâm ngươi.

Thấy Lâm Tịch vẫn bình tĩnh nói chuyện với mình, Hoàn Nhan Mộ Diệp hơi bất ngờ. Nhưng tất nhiên hắn không cảm thấy Lâm Tịch còn có cơ hội để chiến thắng mình, bởi vì một thương vừa rồi đã làm Lâm Tịch bị thương rất nặng, phá vỡ nhiều đại huyết mạch trên chân hắn ta. Đừng nói là chiến đấu với hắn, chỉ cần kế tiếp Lâm Tịch không có biện pháp cầm máu nhanh….hắn ta sẽ trực tiếp bỏ mạng ở nơi này vì mất máu quá nhiều và rét lạnh. Cho nên, lúc này Hoàn Nhan Mộ Diệp rất đắc ý, nhìn Lâm Tịch nói:

– Mặc dù ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao lúc ấy ngươi có thể đâm trúng ta, nhưng sau này ngươi sẽ không còn cơ hội đâm trúng ta nữa…Cho dù ngươi có thiên phú đặc biệt, nhưng thiên phú đó và nguyên nhân làm ta khó hiểu lại không có tác dụng vào lúc này nữa, vậy, ta không cần phải tốn công suy nghĩ làm gì.

Biên Lăng Hàm cảm thấy lạnh run cả người, nàng có thể nhận ra sát khí trong lời Hoàn Nhan Mộ Diệp nói. Nhưng vào lúc này Lâm Tịch lại rất bình tĩnh, thậm chí hắn ta còn không quan quan tâm đến vết thương trên đùi mình, chỉ chăm chú nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp, hỏi:

– Ngươi định xử trí chúng ta như thế nào.

Hoàn Nhan Mộ Diệp mỉa mai trả lời:

– Lần tỷ thí này cả hai học viện đều không hạn chế sinh tử thế nào, mà đối với chúng ta, các ngươi tất nhiên là đại địch. Cho nên, hiện giờ các ngươi có thể chạy trốn, nhưng nếu trốn không thoát và chết trong tay ta, ta nghĩ các ngươi cũng không cần oán hận.

– Nói nhiều như vậy, các ngươi vẫn muốn giết chết chúng ta.

Lâm Tịch nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhíu mày chặt lại:

– Xem ra ngay từ bắt đầu các ngươi đã nghĩ sẽ không phân thắng bại bằng kẻ tù tội, mà là trực tiếp giết chết chúng ta.

Hoàn Nhan Mộ Diệp gật đầu, cười cười:

– So với việc tìm kiếm những kẻ tù tội không biết chạy đến nơi nào kia, làm giả vài dấu vết rồi dẫn dụ bọn ngươi tới đúng là đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, nếu như năm đệ tử học viện chúng ta đều bình an rời khỏi, mà năm người các ngươi kẻ bị chết người bị thương, vậy lần tỷ thí này ai thắng ai thua đã quá rõ ràng rồi, cần gì phải phiền phức đến mức lấy mấy tên tù tội kia để phân thắng bại?

Bây giờ Lâm Tịch giống như một học sinh bình thường vậy, nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp, chân thành hỏi:

– Vậy Hạ Lan Duyệt Tịch đâu? Tại sao khi ở trên thảo nguyên xanh bán tuyết, lần đầu tiên thấy ta nhưng hắn lại muốn giết chết ta như vậy?

– Ngươi không nói đúng là ta quên mất.

Hoàn Nhan Mộ Diệp mỉm cười, đầy thâm ý nhìn Lâm Tịch:

– Hạ Lan sư huynh đã từng cẩn thận dặn dò rằng nếu như trong lúc tỷ thí nhìn thấy ngươi, nhất định phải tìm cách để giết chết. Nguyên nhân tại sao ư? Ta nghĩ chắc là vì ngươi cũng là một người điên cuồng giống như Hạ Lan sư huynh, không tiếc mạng sống để đi đến những nơi cao vút lạnh lẽo ấy tu luyện, nên đã làm Hạ Lan sư huynh cảm thấy bị uy hiếp…Tầm mắt của Hạ Lan sư huynh cao hơn bọn ta, tất nhiên không muốn thấy sau này sẽ có người uy hiếp đến mình, bất kể đó là tu vi hay con đường làm quan.

Tâm tình Biên Lăng Hàm hiện giờ rất phức tạp, đôi môi mỏng và hơi tím mím lại thật chặt, so sánh với những áng mây đen ở đằng xa trong sơn mạch còn tối tăm hơn. Bởi vì hiểu rõ Lâm Tịch nên nàng hiểu rằng Lâm Tịch để mặc cho máu tươi chảy xuôi như thế nhất định là đang có tính toán, nhưng rốt cuộc hắn có biện pháp gì? Chẳng lẽ lại để mất máu nhiều như vậy sao?

Nàng chậm rãi cúi đầu, nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, thân thể càng lúc càng run rẩy hơn, không biết là do sợ hãi hay là vì nguyên nhân nào khác.

– Ta thừa nhận là khi nhận xét về bọn ngươi đúng là ta đã quá nhân từ rồi…Hừ, chỉ bởi vì không muốn người khác giỏi hơn mình, mới gặp lần đầu nhưng đã muốn ra tay…Nếu như ta đã sắp chết, không biết ngươi có thể nói cho ta biết rằng những người khác bên ngươi giờ đang ở đâu, muốn dùng cách nào để đối phó chúng ta được không?

Lúc này, Lâm Tịch lại hỏi.

Hoàn Nhan Mộ Diệp trước nhìn Lâm Tịch – lúc này sắc mặt hắn ta càng lúc càng tái nhợt hơn, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, sau lại nhìn Biên Lăng Hàm đang cúi đầu. Nhạy cảm phát hiện được ý định “ngọc đá cùng vỡ” từ trên người Biên Lăng Hàm, Hoàn Nhan Mộ Diệp khẽ mỉm cười, thối lui ra sau hai bước, lấy trường thương hắc hoa chắn trước người, chậm rãi nói:

– Cho các ngươi biết trước khi chết cũng không sao…Trong chúng ta có một người hóa trang thành kẻ tù tội, đang ở trong một ngọn núi giữa ngọn núi số sáu và số ba. Còn có một người hoạt động ở ngọn núi số chín, người này có thiên phú “dạ đồng”, năng lực quan sát ban đêm hơn xa người bình thường, nếu như ám sát trong bóng tối, các đồng bạn của ngươi chắc chắn rất khó đề phòng. Còn có một người giống như ta, mặc dù không giỏi về mưu kế nhưng tu vi còn cao hơn ta một cấp, đạt đến Hồn Sư sơ giai. Còn Hạ Lan sư huynh, nghe nói huynh ấy từ nhỏ đã sống trong hoang dã, bầu bạn với dã thú, nên khứu giác huynh ấy rất nhạy bén, cho dù mùi máu tươi cách xa nửa ngọn núi huynh ấy vẫn phát hiện ra được. Đã lâu như vậy rồi, chắc là Hạ Lan sư huynh không có ở đây, nếu không, giờ này đã đến “thăm” ngươi đấy.

Nhìn thấy nền tuyết trắng xóa dưới chân mình đã bị máu tươi Lâm Tịch nhuộm đỏ, Biên Lăng Hàm cảm thấy mình không thể đợi thêm được nữa. Nhưng vào ngay lúc này, nàng lại nghe Lâm Tịch nói, một âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có nàng và hắn nghe thấy được:

– Đừng ra tay, hãy tin ta.

Trong lúc nàng run người, Lâm Tịch lại thở dài một cái, thấp giọng nói:

– Ngươi vẫn chưa nói Hạ Lan Duyệt Tịch đang ở đâu…Ngoài ra, hắn ta tự xưng mình là đệ nhất học viện Lôi Đình, vậy tu vi của hắn là gì? Hồn Sư trung cấp sao?

– Hạ Lan sư huynh đúng là người đứng đầu trong các tân đệ tử học viện Lôi Đình chúng ta.

Hoàn Nhan Mộ Diệp nhìn thoáng qua Lâm Tịch, nói:

– Hạ Lan sư huynh nói mình sẽ phối hợp tác chiến với mọi người ở các ngọn núi. Dựa theo thời điểm xuất phát và tốc độ của Hạ Lan sư huynh, hẳn đã đi đến một ngọn núi nào đó giữa ngọn núi số ba và số sáu. Tu vi của huynh ấy đúng là đã đến Hồn Sư trung cấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.