– Ngươi đáng chết!
Lâm Tịch nhìn hoàng đế Vân Tần đang được một loại nguyên khí màu đỏ bao quanh, trông càng lúc càng điên cuồng, gằn từng chữ.
– Nếu như người hủy diệt câu chuyện xưa đẹp đẽ này không phải là ta, liệu ngươi còn quyết định truyền ngôi vị hoàng đế cho Trưởng Tôn thị không?
Hoàng đế Vân Tần hoàn toàn điên cuồng, nhìn Lâm Tịch, sung sướng mà nói.
Từ những lời này, Lâm Tịch có thể nhận ra được những ý nghĩa khác nhau.
Hắn trầm mặc, mà máu tươi đang từ trên người chảy xuống lại tựa hồ đang bốc cháy, có lẽ vì bị ảnh hưởng từ loại nguyên khí màu đỏ phía trước.
Hoàng đế Vân Tần còn mạnh mẽ hơn lúc bình thường bắt đầu cười to, từng bước đi tới, không khí hoàn toàn bị hắn ta bóp ép, vô số âm thanh nổ vang tí tách vang lên, tiến tới gần Lâm Tịch.
Lâm Tịch khẽ ngẩng đầu lên.
Hắn không ra tay.
Cho đến bây giờ, chỉ có một mình hắn quyết đấu với hoàng đế Vân Tần, đó là vì khi trước còn có sự uy hiếp của núi Chân Long, đó là vì hắn muốn phá tan sức mạnh dân chúng mà hoàng đế Vân Tần muốn dựa vào, chứ không có nghĩa trong thành Trung Châu này không còn người tu hành nào khác.
So sánh với hắn, trong thành Trung Châu này nhất định có người có tình cảm sâu đậm với dị thú Kỳ Lân, nhất định còn đau lòng hơn hắn.
Trong nháy mắt hắn trầm mặc mà ngẩng đầu lên, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ đùng.
So với những tia chớp màu vàng từ trên trời cao đánh xuống khi trước, tiếng nổ đùng này còn lớn hơn, còn tức giận hơn!
Khi trong thành Trung Châu có rất nhiều người cảm thấy đau lòng tới mức không thể thở được, bỗng nhiên có một ánh tên thậm chí còn rực rỡ và chói chang hơn cả ánh sáng mặt trời che lấp hết thảy, bắn thẳng tới hoàng đế Vân Tần.
Hoàng đế Vân Tần điên cuồng cười to, nguyên khí màu đỏ bàng bạc phun ra như một ngọn núi lửa, khiến cho quỹ đạo tên bay mỗi lúc rõ ràng hơn, cuối cùng biến thành một cây tên kim loại khổng lồ màu đỏ, rồi bắt đầu bị nung chảy thành nước.
Một mũi tên như vậy cũng bị hoàng đế Vân Tần nung chảy, thân làm một gã tu hành, có thể nói chưa bao giờ hoàng đế Vân Tần mạnh mẽ như vậy.
Nhưng chính sự mạnh mẽ này lại càng thức tỉnh nhiều trí nhớ đã bị phủ bụi của rất nhiều người tu hành Trung Châu.
– Trương viện trưởng ở đâu?
– Rốt cuộc ngươi có liên quan đến việc Trương viện trưởng mất tích hay không?
– Trương viện trưởng ở đâu?
Càng ngày càng có nhiều người cảm thấy tức giận, vô số âm thanh quát mắng từ bên ngoài cung vang lên.
Có khoảng mười quan viên rất già nua và vô số vệ quân hoàng thành chạy nhanh đi, nhưng họ lại không nhắm thẳng tới Lâm Tịch, mà chính là vô cùng tức giận xông tới chỗ hoàng đế Vân Tần trông rất cường đại kia.
Ngoài hoàng cung, vô số dân chúng đang đứng bên ngoài sân rộng, đã bắt đầu vượt qua cánh cửa hoàng cung mà trước giờ không cho phép dân thường tiến vào, mãnh liệt xông thẳng tới như một cơn thủy triều.
Vào giờ khắc này, hoàng đế Vân Tần không ra tay nữa, ngược lại nhìn Lâm Tịch, nói lớn với giọng điệu trêu chọc và điên cuồng:
– Vân Tần này…luôn luôn là một hình ảnh tốt đẹp trong tâm trí mọi người. Học viện Thanh Loan các ngươi cũng khiến cho mỗi dân chúng Vân Tần cảm thấy đế quốc này đầy vinh quang, rất đẹp đẽ. Hiện giờ ta lại khiến cho nhiều chuyện không những không đẹp đẽ nữa, mà còn tàn khốc vô cùng, ngươi có thất vọng hay đau khổ không?
– Ngươi sai Chân Long vệ tới sau sơn mạch Đăng Thiên phục kích Trương viện trưởng?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế Vân Tần, hỏi:
– Hiện giờ Trương viện trưởng còn sống hay đã chết?
– Ta sẽ không nói cho ngươi bất cứ chuyện gì.
Hoàng đế Vân Tần tươi cười, tàn nhẫn nhìn Lâm Tịch, nhỏ giọng nói với âm thanh chỉ có hắn và Lâm Tịch nghe được:
– Tất cả những bí mật này, nhất định sẽ biến mất theo cái chết của ta.
Vô số người đang xông tới chỗ hoàng đế Vân Tần.
Vào lúc này, Lâm Tịch cũng không thể ngăn cản được vô số người đang vô cùng tức giận và đau khổ cùng lúc tấn công tới như vậy.
– Nếu như ngươi không giết ta, ta sẽ giết chết rất nhiều người.
Hoàng đế Vân Tần điên cuồng nở nụ cười:
– Hẳn ngươi cũng biết đến lúc này rồi, ta sẽ không nương tay ai cả.
Lâm Tịch biết những gì hoàng đế Vân Tần nói là sự thật.
Sau khi đột phá đến Thánh sư và bị thương, Lâm Tịch biết thân thể của mình không thể chịu nổi nếu như mình ma biến, nên vào lúc này, hắn chỉ có thể dốc toàn lực sử dụng phi kiếm của mình.
Vô số tiếng xé gió xông tới chỗ hoàng đế Vân Tần.
Trong lần tấn công này, bao gồm vô số mũi tên, hồn binh, ngay cả phi kiếm của Lâm Tịch, đều bị luồng nguyên khí màu đỏ trên người hoàng đế Vân Tần đánh bay ra ngoài.
Nhưng lại có nhiều tiếng xé gió hơn dồn dập vang lên.
…
Vô số người chạy nhanh như bay trên con đường lớn hoàng thành.
Vô số đồ vật bay tới, tấn công hoàng đế Vân Tần.
Ngoại trừ rất nhiều hồn binh là, còn có vô số đồ vật lẫn lộn với nhau…gạch đá, ngân lượng, thậm chí là bảo thạch, giầy…hoặc có thể nói là bất kể đồ gì có thể dùng để ném được, dân chúng Vân Tần đều sử dụng.
Dân chúng Vân Tần hiện đang bị lửa giận và đau khổ bao phủ chỉ muốn giết chết hoàng đế Vân Tần, muốn hỏi thử hắn có liên quan đến việc Trương viện trưởng mất tích hay không, chứ không có ai đủ tỉnh táo để nghĩ rằng một hoàng đế Vân Tần mạnh mẽ như vậy, không thể bị đồ vật của mình giết chết được.
Nhưng tất cả mọi người ở đây, chưa có ai từng thật sự đối mặt với việc cùng lúc có nhiều đồ vật như thế đánh tới chỗ mình.
Cho dù là một Thánh sư đỉnh phong đang có hồn lực hùng hậu, cũng chưa chắc đối phó được, huống chi thứ bọn họ đang đối mặt chính là hoàng đế Vân Tần một lòng muốn chết.
Hoàng đế Vân Tần trông thật mạnh mẽ, trông thật điên cuồng, nhưng vào lúc này, toàn bộ nguyên khí trên người hắn ta bỗng nhiên biến mất,
Thân thể của hắn ta bị vô số đồ vật đập trúng, biến thành một đống máu thịt mơ hồ, sau đó chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã bị biến thành một đống thịt vụn.
Rất nhiều người rốt cuộc đã xông tới trước mặt hoàng đế Vân Tần.
Cho đến khi bọn họ biết rằng hoàng đế Vân Tần đã biến thành một đống máu thịt be bát dưới đất, rất nhiều người bắt đầu khóc lớn.
Lâm Tịch cúi người xuống, nhặt trường kiếm của mình lên, lẳng lặng đứng trong biển người.
Trong lòng dân chúng Vân Tần, Trương viện trưởng chính là vô địch, chính là người đã cùng với tiên hoàng lập nên đế quốc Vân Tần, tạo ra vô số vinh quang, được biết bao người dân Vân Tần kính yêu và sùng bái…Đó là một câu chuyện xưa rất đẹp. Nhưng nếu như đằng sau câu chuyện xưa này lại có một âm mưu khổng lồ, vậy tất cả dân chúng Vân Tần sẽ hoài nghi những câu chuyện mà bọn họ đã từng chân thành tha thiết yêu thương, thậm chí là nghi ngờ vinh quang của đế quốc khổng lồ này.
Trên một con đường ở ngoài hoàng cung, Trương Bình nhìn vào hoàng thành.
Vào lúc hoàng đế Vân Tần sử dụng sức mạnh cuối cùng mà không ai biết đến, khiến cho toàn bộ thành Trung Châu bị hỗn loạn, khuôn mặt lạnh lùng vốn chẳng bao giờ thay đổi của hắn ta, bỗng nhiên lại lộ vẻ trầm tư.
…
– Trương viện trưởng đâu rồi? Trương viện trưởng rốt cuộc đã đi đâu?
Có người kéo ống tay áo của Lâm Tịch, hỏi.
Sau đó càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại, hỏi cùng một vấn đề.
Lâm Tịch không biết đáp án của câu hỏi này, hơn nữa hắn cũng không thể xác định nếu như sau này hắn tiến vào sau sơn mạch Đăng Thiên, mình có biết được câu trả lời không.
Nhưng hắn biết nếu như muốn để thành Trung Châu này ổn định lại, mình phải nói một vài lời, nếu không, thứ bị hủy diệt không chỉ là hoàng cung Vân Tần, mà chính là cả đế quốc Vân Tần.
– Trưởng Tôn Cẩm Sắt sai Chân Long vệ đến sau sơn mạch Đăng Thiên mai phục, muốn giết chết Trương viện trưởng, nhưng không thành công.
– Sau chuyện đó, Trương viện trưởng đã đến vùng đất không thể biết sau sơn mạch Đăng Thiên.
Hắn bắt đầu lên tiếng, nói ra kết quả tốt nhất mà mình có thể nghĩ đến được.
– Vậy tại sao nhiều năm như vậy rồi, Trương viện trưởng lại không xuất hiện?
– Ngài ấy không muốn giết chết con trai cố nhân mình, muốn Trưởng Tôn Cẩm Sắt ăn năn.
Lâm Tịch biết mình càng trả lời sẽ càng nhận nhiều câu hỏi hơn, sẽ khiến nhiều người cảm thấy nghi ngờ và để lộ sơ hở, nên hắn lập tức ngẩng đầu cao lên, nhìn qua mọi người một lần, kiên định nói:
– Tin tưởng ta, tin tưởng học viện Thanh Loan, chúng ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Sau khi nói câu này, Lâm Tịch đi tới trước một đám quan viên Vân Tần có sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng còn có thể đứng yên được, trầm giọng nói:
– Các ngươi hẳn biết mình nên làm gì.
Sau đó hắn chậm rãi đi ra cửa cung.
Vô số người vô ý đi theo hắn.
Rất nhiều người không nghe được những gì hắn vừa nói, nên rất muốn nghe lại những lời đó.
Vô số người khi nãy xông vào hoàng cung, bây giờ lại theo bước chân của hắn để ra ngoài.
Các quan viên Vân Tần kia bắt đầu làm việc, hoàn thành chức trách của mình, thị vệ và vệ quân hoàng thành vội vàng điều động, duy trì trật tự.
Lâm Tịch tiếp tục đi về phía trước, hắn biết phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khiến dân chúng Vân Tần bình tĩnh lại.
Có nhiều người chen đến chỗ hắn.
Trong lúc hắn đi lại, một số người nôn nóng đến mức chen đến trước, nhưng khi có một người vừa đi qua chỗ mình, Lâm Tịch lại cảm thấy trong tay mình có thêm một tờ giấy mỏng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện người này cũng như bao dân chúng Vân Tần bình thường khác.
Không có ai chú ý tới người nam tử trung niên mập mạp này.
Lâm Tịch chăm chú nhìn vào bóng lưng người nam tử trung niên mập mạp này rất lâu, sau đó mới hoảng hốt nhớ được người này tên là Chân Khoái, đã từng là thủ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt, đã từng là một người rất gầy.
…
Trong núi Chân Long, Nam cung Vị Ương đứng trước một cột sắt khổng lồ.
Trên một góc sàn đang được rất nhiều cột sắt khổng lồ vây quanh lại, tên Chân Long vệ không có ngón tay đã từng thả nàng đi đang ngồi ở bên trong.
Hiện giờ, sức mạnh của nàng đã vượt xa tên Chân Long vệ này.
Nhưng dù như vậy, nàng cũng không thể giết chết tên Chân Long vệ này được.
Bởi vì một khi tên Chân Long vệ này quán chú hồn lực của mình vào trong những cây cột sắt vây quanh mình, chúng nó sẽ lập tức phát ra một loại sức mạnh Thánh sư, bảo vệ tên Chân Long vệ này.
Theo ý của Lâm Tịch, sau khi những tia chớp màu vàng ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp biến mất, nàng mới tiến vào núi Chân Long.
Nhưng núi Chân Long rất cao, nên nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy những gì đã diễn ra.
Cũng vì như vậy mà nàng không vội vàng ra tay, chỉ chân thành nhìn tên Chân Long vệ này, nhẹ nhàng hỏi:
– Ngươi có thể nói cho ta biết kết quả trận chiến giữa các ngươi và Trương viện trưởng là gì không?
Nàng hỏi rất chân thành, tựa như một đệ tử đang hỏi lão sư của mình.
Nhưng sau khi nàng hỏi như vậy, tên Chân Long vệ đang tập trung quán chú hồn lực của mình vào những cột sắt, phòng ngừa Nam Cung Vị Ương giết chết mình, lại nở một nụ cười thảm.
“Phốc!”
Một chút hồn lực còn sót lại trong người hắn nổ tung, sau đấy cả người hắn đã hoàn toàn biến mất ngay trong trung tâm trận pháp được rất nhiều cột sắt vây quanh.
…
Trong một chiếc xe ngựa đang dừng tại một nơi cách núi Chân Long không xa, khuôn mặt của Trưởng công chúa đã sớm đầy nước mắt.