Tiên Ma Biến

Q.16 - Chương 30 - Mơ Ước Trẻ Con

trước
tiếp

Lâm Tịch không ngờ Trương Bình lại có nhiều sự chuẩn bị độc ác như vậy, tim của hắn đã hoàn toàn rét lạnh. Hắn nhìn Trương Bình, gằn từng chữ:

– Bây giờ không phải là thế giới Ma nữa.

Trương Bình trả lời một cách mỉa mai:

– Tương tự như vậy, đây không phải là thời đại Tướng Thần, mà là thời đại của ta.

– Theo những gì ngươi nói, ngươi và ta là hai Ma duy nhất của thế gian này. Hơn nữa, ngươi còn cười nhạo ta là con Ma yếu nhất trong thế giới Ma.

Lâm Tịch nhìn Trương Bình đang vui vẻ, lạnh giọng:

– Nhưng ngươi cũng là người tu hành vừa mới thành Ma không lâu, ngươi không thể so sánh với các cường giả Ma trong thời đại tiên ma đại chiến. Nếu xét trong thời đại này, ngươi cũng chỉ là một con Ma yếu ớt.

– Ngươi sai rồi, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, ta sẽ nắm tất cả trong tay.

Trương Bình nhìn Lâm Tịch bằng ánh mắt của người thương hại, nói:

– Ta đã cảm thấy mùi vị này…Từ khi bắt đầu lướt qua núi Thiên Hà, ta đã nắm tất cả trong tay mình. Ta đưa những con côn trùng ghê tởm kia cho ngươi, chính là muốn ngươi nếm thử mùi vị đó. Hoặc có thể nói ta rất muốn nhìn thấy ngươi giết chết hoàng đế Vân Tần, sau đó ta sẽ trở về núi Luyện Ngục, đồng thời ép buộc ngươi phải mau chóng thành Thánh.

– Nếu như nhanh chóng thành Thánh, thân thể ngươi sẽ phải nhận lấy không ít tổn thương. Hơn nữa, ta cũng nhanh chóng tới thành Trung Châu, hoàn thành những chuyện mà chưởng giáo núi Luyện Ngục đã từng muốn làm.

– Dĩ nhiên có một số việc đã hoàn toàn phát sinh ngoài dự đoán của ta.

Trương Bình dừng lại một hồi, sau đó nhìn Lâm Tịch, nói:

– Trong kế hoạch của ta, ngươi sẽ giết chết hoàng đế Vân Tần, sau đó ta sẽ kích động dân ý, như vậy ngươi sẽ phải gánh tội hành thích thiên tử, rất có thể sẽ trở thành địch nhân của cả đế quốc. Nhưng ta không ngờ hoàng đế Vân Tần lại chôn giấu quá nhiều bí mật như vậy, ngay cả Kỳ Lân của Trương viện trưởng mà hắn cũng dám dung hồn. Hắn ta vốn nên chết trong tay ngươi, nhưng cuối cùng lại chết trong sự giận dữ của dân chúng. Cho nên, ta cho rằng mỗi người đều sẽ thay đổi. Tiên hoàng Vân Tần và Trương viện trưởng từng vào sinh ra tử thì như thế nào chứ? Chẳng lẽ năm xưa, chỉ dựa vào một đứa bé còn chưa dứt mùi sữa như Trưởng Tôn Cẩm Sắt cũng có thể khiến cho Trương viện trưởng biến mất khỏi thế gian?

– Cái ngươi gọi là nắm tất cả trong tay, là vì chúng ta tin tưởng ngươi.

Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:

– Ngươi suy tính tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ không nghĩ đến điểm này?

– Nắm tất cả trong tay, đương nhiên phải nắm cả những chuyện như lòng người. Bản thân người tu hành không phải là người phàm, nhất là người tu hành của học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục, bởi vì họ đã vốn siêu thoát thế gian, nên việc người của học viện Thanh Loan và người phàm sống chung một chỗ, chính là sai lầm.

Trương Bình lạnh lùng nói:

– Còn có một việc ngoài ý muốn, ta không ngờ các ngươi lại phát hiện Vinh công xưởng đang chế tạo khôi lỗi Thánh sư, việc này thật sự đã làm ta rối loạn.

Trương Bình bỗng nhiên nhìn Tần Tích Nguyệt. Hắn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ và lạnh như băng của Tần Tích Nguyệt, nhìn bờ ngực cao vút của nàng, nhìn từng tấc da tấc thịt của nàng ta, nói:

– Theo dự tính ban đầu của ta, ta sẽ tiếp tục để các ngươi tin tưởng, mọi người đều tin tưởng ta, sau đó sẽ có một ngày, bởi vì Lâm Tịch giết chết hoàng đế Vân Tần, mà bị dân chúng Vân Tần vây giết. Khi đó, ta sẽ xuất hiện, sẽ quản lý tốt cả thế gian này, ta sẽ làm được những chuyện mà người khác không làm được, ta sẽ khiến mọi người cảm thấy ta mạnh hơn bất cứ ai. Như vậy, Tần Tích Nguyệt sẽ thích ta, sẽ trở thành thê tử của ta. Có lẽ vào lễ thanh minh hàng năm, ta và nàng có thể nắm tay nhau, đến mộ phần của ngươi mà dâng hoa. Chỉ là, nhiều việc ngoài ý muốn như vậy, đã làm cho mọi chuyện phải thay đổi hoàn toàn.

Tưởng tượng đến những hình ảnh Trương Bình miêu tả, Tần Tích Nguyệt đầu tiên cảm thấy tức giận và nhục nhã, sau đó nàng lại cảm thấy buồn nôn.

– Ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn.

Nàng nhìn Trương Bình, gằn giọng.

– Vì ngươi làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng là được câu nói này sao?

Trương Bình lẳng lặng nhìn ánh mắt xinh đẹp của nàng, nói.

Tần Tích Nguyệt lắc đầu, nói:

– Ngươi làm tất cả mọi chuyện không phải vì ta, ngươi chỉ vì chính ngươi. Cho dù bây giờ ngươi có biện minh như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật này. Ngươi không quan tâm đến mọi chuyện người khác làm cho ngươi, ngươi chỉ quan tâm đến chính mình. Ngươi khiến ta cảm thấy không thể hiểu nổi và vô cùng buồn nôn.

– Ta muốn ra tay.

Nam Cung Vị Ương quay đầu nhìn Lâm Tịch, chân thành nói câu này.

Nàng đã không muốn nghe Trương Bình nói nữa, nhưng khi nãy Lâm Tịch từng nói nàng không nên ra tay, nên hiện giờ nàng lại xoay người hỏi ý kiến Lâm Tịch một lần nữa.

– Ngươi đã là người tu hành mạnh nhất thiên hạ, tại sao còn phải nghe theo hắn? Còn phải được hắn đồng ý sao?

Trương Bình không đợi Lâm Tịch lên tiếng, liền giễu cợt nói.

Nam Cung Vị Ương lại cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.

Sau đó nàng nhìn Trương Bình, thuận miệng đáp:

– Bởi vì ta thích hắn.

Tất cả mọi người ngơ ngẩn, ngơ ngẩn vì câu trả lời của Nam Cung Vị Ương.

Trương Bình tươi cười, tựa như hắn ta đã dần nhớ ra cần phải cười như thế nào, nhưng nụ cười của hắn hiện giờ lại không giống như nụ cười con người, mà chính là nụ cười của ma.

– Rất tốt, tất cả mọi người đều yêu thích tiểu Lâm đại nhân, tất cả đều yêu Lâm Tịch. Cho dù là Biên Lăng Hàm, hay là Hoa Tịch Nguyệt ngươi, sợ rằng đều thích Lâm Tịch. Nếu như Lâm Tịch thích ngươi, chỉ sợ ngươi cũng trở thành thê tử của hắn.

– Ngươi nói không sai.

Hoa Tịch Nguyệt tươi cười, gật đầu mà không do dự:

– Mọi người chúng ta đều thích Lâm Tịch, bởi vì hắn đáng để chúng ta thích. Nhưng chúng ta cũng sẽ yêu thích những người khác, chỉ có ngươi không đáng để chúng ta phải nhớ trong lòng.

– Cho nên, bây giờ các ngươi hẳn rất ghét cay ghét đắng ta?

Khóe miệng Trương Bình cong lên, chậm rãi lắc đầu:

– Việc này tựa như một ma chú, bởi vì sau khi ta rời khỏi học viện, bất hạnh và may mắn hầu như không ngừng xuất hiện trên đầu ta. Ta bị lựa chọn tu hành ma biến, có người nói trước với ta rằng tu hành ma biến gần như là cửu tử nhất sanh, ta lại bình yên vượt qua. Ở núi Luyện Ngục bị phát hiện là tiềm ẩn, đáng ra phải chịu những cực hình mà không ai tưởng tượng được, sau đó còn bị ném vào trong quặng mỏ sâu nhất, tối nhất, cật lực làm việc cho đến chết, nhưng người phát hiện ta là tiềm ẩn, lại là một nữ tiềm ẩn Vân Tần. Ta bị lựa chọn đi vào Thiên Ma ngục nguyên, toàn bộ thần quan hay nô lệ núi Luyện Ngục trước kia tiến vào Thiên Ma ngục nguyên đều không có kết quả tốt đẹp, hơn nữa ta còn bị điều phải tiến sâu vào Thiên Ma ngục nguyên, kết quả ta lại may mắn sống sót, ta còn chiếm được truyền thừa của Thiên Ma cung, biết được những chuyện xa xưa. Trong đại chiến Thiên Diệp quan, ta cũng cảm thấy các ngươi không thể nào chiến thắng chưởng giáo núi Luyện Ngục, nhưng ta quyết định đánh cược cuộc đời mình một lần, nên ta không tìm cách thoát khỏi núi Luyện Ngục, sau đó chưởng giáo núi Luyện Ngục lại chết vì Đại Hắc, nên ta mới trở thành chưởng giáo núi Luyện Ngục. Ta luôn đi trên lằn ranh giữa sống và chết, mỗi lần tưởng rằng đã chết rồi, nhưng ta lại may mắn còn sống.

Nam Cung Vị Ương cảm thấy thật bất an.

Nàng ít khi có cảm giác như vậy, nhưng hiện giờ lại có một loại khí tức đặc biệt, khiến nàng bắt đầu cảm thấy bất an.

– Nếu như các ngươi không phải sớm phát hiện Vinh công xưởng, mà phát hiện nơi này, ta đây sẽ chết. Nhưng may mắn vẫn đứng bên cạnh ta, các ngươi lại phát hiện Vinh công xưởng trước, chứ không phải nơi này, nên ta vẫn sẽ sống.

Trương Bình hít sâu một hơi, chậm rãi nói. Đồng thời, hắn ta lại chăm chú nhìn Lâm Tịch, nói:

– Ta nghĩ ngươi chắc còn nhớ được, trong lần đầu tiên gặp nhau ở hồ Linh Hạ, ta đã nói ta luôn quan tâm đặc biệt đến phù văn, ta còn cho ngươi biết ước mơ vào khoa Thiên Công của ta, giấc mộng của ta chính là tạo ra hồn binh mạnh nhất. Thật ra, mặc dù ta biết lúc ấy mình thật là trẻ con, nhưng ta vẫn luôn mơ ước, dù sao cũng chỉ là không thực hiện được. Nhưng ngày hôm nay, các ngươi sẽ thấy ước mơ trẻ con đó biến thành sự thật.

Nam Cung Vị Ương nhíu mày, ngẩng đầu.

Nàng không do dự nữa.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng lập tức ra tay.

Vạn suối thành sông, vạn sông thành biển…Ngay nháy mắt nàng ngẩng đầu lên, đã có một luồng sức mạnh mênh mông như biển rộng được tạo thành trước người nàng.

Sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên chết đi, nàng ta đã được coi là Thánh sư mạnh nhất thế gian.

Mà vào lúc này, một chiêu này của nàng thậm chí còn mạnh hơn chiêu thức nàng đã dùng để tấn công chưởng giáo núi Luyện Ngục ở Thiên Diệp quan.

Trong thông đạo rộng lớn, một luồng ánh sáng màu xanh đập bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ tất cả.

Phi kiếm mỏng nhẹ mang theo sức mạnh trầm trọng như núi đánh tới Trương Bình.

Nhưng Trương Bình lại xoay người, đi tới một góc tối.

Trong bóng tối đấy có chất chồng rất nhiều sợi xích màu đen.

Hai con Hỏa khôi khổng lồ đồng thời đứng dậy, chặn lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương tựa như một tấm khiên.

Phi kiếm đâm mạnh vào thân thể hai con Hỏa khôi này.

Sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt phân tán khắp thân thể hai con Hỏa khôi, sau đó tạo thành những vết thương như bị kiếm chém phải.

Nhưng ngay nháy mắt này, Trương Bình đã vươn tay chạm vào đống xích kia.

Lần đầu tiên hắn tỏa ra khí tức của Thánh sư.

Mấy chục sợi xích bay ra ngoài, phóng vào thân thể hai con Hỏa khôi.

Nguyên khí trong cơ thể hai con Hỏa khôi theo sợi xích truyền ngược lại vào trong cơ thể hắn.

Bên dưới đống xích có một bộ giáp chưa từng xuất hiện trên thế gian.

Độ dầy của lớp kim loại màu xanh này đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của người tu hành hiện nay, khiến cho bộ giáp này trông lớn như hai bộ Thanh Vương trọng khải.

Bề ngoài bộ giáp màu xanh lại có những phù văn màu vàng quấn giao nhau, tạo thành đồ án vô cùng huyền diệu.

Bên trong bộ giáp lại lóng lánh một sắc màu đỏ chót kỳ lạ, tựa như đó là một thế giới khác.

Trong nháy mắt các sợi xích bay lên, bộ giáp này chợt phân giải, biến thành hơn trăm linh kiện lơ lửng giữa không trung.

Sau đó, Trương Bình tựa như đi vào một thế giới khác, đắm chìm trong ánh sáng màu đỏ.

Tất cả linh kiện bộ giáp đó rơi xuống, tụ tập trên người của hắn.

“Vèo!”

Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương xuyên qua khỏi cơ thể hai con Hỏa khôi.

Thân thể cao lớn của hai con Hỏa khôi ngã xuống.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, Trương Bình đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, cả người được bộ giáp xanh đó bao phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.