Người chính là như vậy, một khi có thành kiến đối với người khác, nhìn đối phương làm cái gì cũng sai.
Đối với việc gần đây Trần Thế Mỹ tốn tiền thành lập mấy cái cái gọi là “quỹ”, Phạm Thuần Hữu cho rằng đấy cũng là thứ Trần Nguyên đung để lôi kéo nhân tâm.
Lúc hắn nói cái nhìn của mình cho Phạm Trọng Yêm, bị Phạm Trọng Yêm hung hăng mắng một trận, một thời gian ngắn trước, Phạm Thuần Hữu đang làm cái gì, Phạm Trọng Yêm đều biết hết, hắn cảnh cáo Phạm Thuần Hữu lập tức thu tay lại, không cần phải làm ra một ít mờ ám tại thời điểm Trần Thế Mỹ chuẩn bị lui.
Một khi làm cho Trần Thế Mỹ phát giác cái gì khác thường, với tính cách Trần Thế Mỹ, tất nhiên sẽ cực lực tự bảo vệ mình, sự tình có thể sẽ biến thành cực kỳ phiền toái.
Phạm Thuần Hữu một mình ngồi ở trong quán rượu uống rượu, trong lòng rất buồn bực, thanh âm bên tai nghe được đều là dân chúng tán thành đối với Trần Thế Mỹ, trong nội tâm thật sự thập phần không khoái, càng có chút bi thương ta không bằng người từ đáy lòng bay lên, buồn bực uống vò rượu xong, hắn chưa phát giác ra là mình đã có chút men say.
“Chưởng quầy, lập tức cho ta 2 vò rượu ngon, cắt một ít đồ ăn lên đây, ta muốn mời vị công tử này uống một chén.”
Theo tiếng nói, một người ngồi xuống trước mặt Phạm Thuần Hữu, Phạm Thuần Hữu giơ mắt lên xem xét, người này hắn không biết, nhưng đối phương cười một tiếng với hắn rồi há miệng nói: “Công tử muốn mượn rượu tiêu sầu, chẳng lẽ không biết đạo lý mượn rượu tiêu sầu buồn càng sầu thêm sao?”
Phạm Thuần Hữu thuận miệng nói một câu: “Say đến quên mất đường Ba Lăng, trong mộng ngỡ là thành Lạc Dương.”
Người nọ cười ha ha một tiếng, nói: “Nếu là thật sự coi đường Ba Lăng là thành Lạc Dương, chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ là tan nát thân thể?”
Phạm Thuần Hữu nhìn hắn, không nói chuyện.
Người nọ cầm rượu đến, rót cho mình một chén trước, sau đó lại muốn rót cho Phạm Thuần Hữu, nhưng bầu rượu đến gần mặt Phạm Thuần Hữu lại ngừng lại, có một chút do dự nói: “Ta thật sự không biết có nên khích lệ công tử uống thêm một ly, hay là thu chén rượu của công tử. Hiện tại toàn thành đều say, chỉ có công tử độc tỉnh, nếu công tử cũng say, tại hạ chỉ sợ, giang sơn Đại Tống sẽ nguy to rồi!”
Con mắt Phạm Thuần Hữu bỗng nhiên mở to ra, hỏi: “Ngươi là người nào?”
“Tại hạ họ Đằng, tên một chữ một chữ, có chỗ mạo muội quấy rầy, kính xin công tử thứ lỗi.” Fujiwara Côn Tam Lang không nói gì tên của mình ra, nếu để cho Phạm Thuần Hữu biết rõ hắn là người Đông Doanh, như vậy tất cả kế hoạch của mình đều vô dụng, làm không tốt, Phạm Thuần Hữu còn có thể kéo mình đến Khai Phong phủ nữa.
Hắn đến Biện Kinh một thời gian ngắn rồi, vẫn muốn tìm được phương pháp có thể cứu Tôn Nhân ra, chỉ cần có thể cứu Tôn Nhân ra, bọn hắn có thể nghĩ biện pháp trở lại Đông Doanh, còn sống đi về, hết thảy đều có hi vọng.
Tuy Tống triều trông coi Tôn Nhân không lắm nghiêm mật, nhưng bằng vào lực lượng một mình hắn, căn bản là không làm được gì.
Hiện tại Fujiwara Côn Tam Lang muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, chỉ còn lại cái miệng và cái đầu.
Hắn cảm thấy khơi mào nội loạn trong Đại Tống là chính mình biện pháp duy nhất, lúc trước một đám sĩ phu hoài nghi đối với Trần Thế Mỹ, lại để cho hắn thấy được hi vọng.
Hiện tại chỉ có những người như Phạm Thuần Hữu còn có thể để cho hắn lợi dụng.
Phạm Thuần Hữu nhìn hắn, trầm mặc tốt nửa ngày trời mới nói: “Huynh đài, mời trở về đi, hiện tại thế cục rất tốt, ta không nhìn ra nguy hiểm huynh đài nói ở địa phương nào.”
Đằng Vân Côn Tam Lang nghe xong liền gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy, nói: “Thì ra công tử cũng say, như thế, tại hạ cáo từ.”
Hắn nói đi là đi, lập tức đứng dậy, không có chút do dự nào, Fujiwara Côn Tam Lang biết rõ đây chỉ là việc vừa mới bắt đầu, hắn tin tưởng Phạm Thuần Hữu có năm thành sẽ đuổi theo, cho dù hắn không đuổi theo ra đến, Fujiwara cũng sẽ tìm cơ hội “vô tình gặp được” Phạm Thuần Hữu.
Quả nhiên, hắn mới vừa đi ra ngoài cửa quán rượu, vẫn chưa có chuyển người đến ngoài đường, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người hô: “Đằng huynh, xin dừng bước!”
Trong nội tâm Fujiwara thật sao rất vui mừng, khóe miệng lơ đãng hiện lên tươi cười đến, sau đó hắn cực lực che dấu nụ cười của mình, xoay đầu lại hỏi: “Xin hỏi công tử có chuyện gì?”
Phạm Thuần Hữu do dự một chút, cuối cùng mới thở dài một tiếng, nói: “Mới vừa rồi là ta thất lễ, nếu như Đằng huynh không chấp chỗ thất lễ của tại hạ, xin quay về nói chuyện.”
Quỹ cứu tế Trần Nguyên đã chính thức treo biển hành nghề rồi, đây là quỹ vận hành nhanh nhất.
Đầu tiên là bởi vì quỹ này tương đối đơn giản, so với những quỹ giúp học tập và nghiên cứu khoa học kia thì không cần khảo sát.
Còn có, cứu tế là chuyện ảnh hưởng rất lớn, hiện tại, bởi vì chiến loạn, cuộc sống dân chúng Liêu quốc cực kỳ thấp kém, làm xong chuyện này, có thể mở rộng sự nổi tiếng của quỹ, đóng trụ cột cho các phương diện khác của quỹ, giúp quỹ xây dựng tốt.
Mà giai đoạn thứ nhất tuyển cử thương hội hội trưởng đã tiến vào thời gian đếm ngược.
Thương nhân trong tay có phiếu bầu đều giao phiếu bầu cho cái gọi là ” hội tuyển cử “, thành viên hội tuyển cử này do các nhân vật máu mặt trong Biện Kinh tham gia, trong đó thậm chí còn có thái giám do Nhân Tông tự mình phái tới làm đại biểu, những người này giám sát tình huống phiếu thống kê.
Từ tình hình trước mắt để xem xét, Trần Thế Trung là người đứng đầu, Từ Tích thì là một thớt hắc mã (hạt giống ko lường được), ba người còn lại số phiếu kém hơn bọn hắn nhiều, đã xác định là nhân vật lót đường.
Trần Nguyên nhìn Từ Tích ngồi ở trước mặt mình, hỏi: “Ta nghe nói số phiếu Trần Thế Trung vẫn cao hơn ngươi rất nhiều, thế nào? Có lòng tin hay không?”
Từ Tích cười một chút rồi nói: “Làm hết sức là được, ta tin tưởng nếu như ta ngồi trên vị trí hội trưởng, có thể thích hợp hơn nhị thúc.”
Trần Nguyên ưa thích thái độ như vậy, khẽ gật đầu hỏi: “Có thể làm tốt hơn ta sao?”
Vấn đề này thật sự là làm cho Từ Tích sửng sốt một chút, sau đó lại rất thống khoái nói: “Ta là người tiếp nhận ngài, làm rất nhiều sự tình ngài để lại, nếu không thể làm tốt hơn ngài, vậy thì vẫn không bằng không tranh với Nhị thúc.”
Trần Nguyên phi thường vui vẻ, hắn vì Đại Tống sáng tạo ra cục diện hiện tại, đúng là mong muốn tương lai có thể đi thật xa, cần những người tuổi trẻ này có dã tâm, có lý tưởng, đó là chuyện tốt.
“Tốt, tốt, ta thích thái độ này, ta cũng thật sự hi vọng ngươi có thể làm tốt những chuyện ta chưa làm tốt, chỉ nói vậy thôi, nếu như ngươi được chọn mà nói, chuyện thứ nhất ngươi định làm là gì?”
Từ Tích đã sớm nghĩ tới rồi, mấy ngày nữa hắn muốn hứa hẹn trước mặt Trần Thế Trung và tất cả mọi người, hứa hẹn sách lược sau khi mình được tuyển chọn là hội trưởng, cùng trong lúc mình làm hội trưởng, phải giúp mọi người hoàn thành kế hoạch gì.
Hắn chỉnh lại thân thể một chút rồi nói: “Đầu tiên, ta muốn xác định một quy tắc buôn bán, quy định thủ đoạn khi mọi người làm buôn bán, cái gì có thể dùng, cái gì không thể dùng, nhất định phải nói rõ ràng.”
“Đồng thời, ta sẽ tìm kiếm sự ủng hộ của triều đình, làm cho triều đình áp dụng thái độ nhất trí trên vấn đề đối đãi thương hộ, không thể có người quen là buông lỏng một ít, không quen thì nghiêm khắc một ít, lâu dài, tiếp tục như vậy, sẽ làm cho hoàn cảnh kinh doanh của chúng ta biến thành xấu.”