Mưa nặng hạt, dòng nước mang theo đất đá cuồn cuộn đổ xuống, tiếng người ngày càng xa rồi kéo lên đỉnh núi, cuối cùng cơ hội cũng đến, nhưng cái giá lại nặng nề như vậy, khó chịu như vậy.
Nhất định phải trốn đi, bởi vì nàng không thể chết.
Thời tiết khiến bệnh tim bộc phát, cơn đau kịch liệt hơn trước gấp nhiều lần nhưng Nhạn Sơ dường như không hề phát giác, nàng liều mình chạy xuống núi, nhưng bỗng dưng lại hụt chân, cả người lăn tròn theo con dốc.
Đau đớn lan ra toàn thân, không biết đã bị thương ở đâu.
Nhạn Sơ không để tâm, tự tổn thương mình như vậy ngược lại lại khiến giảm nhẹ đau đớn trong tim.
“Thấy kết quả này đau lòng rồi sao?” Một thân y phục đen xuất hiện trong mắt.
“Là ngươi!” Nhạn Sơ vui mừng, cố chống người dậy, “Ngươi đến rồi sao?”
“Là ta, đồ nhi đến cứu cô đây.”
Hi vọng lại được thắp lên, Nhạn sơ níu chặt lấy bộ hắc bào kia: “Ngươi mau đi cứu Thu Ảnh! Cứu muội ấy đi!”
Tiêu Viêm không chịu động đậy: “Tại sao ta phải cứu cô ta?”
“Ta cầu xin ngươi đó!”
“Bọn họ có nhiều người như vậy, cô nỡ để đồ nhi đi mạo hiểm sao?”
Thỉnh cầu thấp hèn nhất trịnh trọng nhất nhưng chỉ đổi được phản ứng giả vờ như đang đóng kịch này, Nhạn Sơ không chống chế nổi nữa, tâm trạng gần như phát điên: “Tại sao lại như vậy, tại sao ngươi không thể cứu muội ấy?”
“Sư phụ à, chuyện này rất vô nghĩa.” Tiêu Viêm khó xử, “Phản bội Hoàng đế, cô ta nhất định phải chết, nếu còn thấy ta nữa thì Hoàng đế càng không tha cho cô ta, Vĩnh hằng chi gian cũng không bảo vệ cô ta đâu.”
Nhạn Sơ nói: “Không, cứu muội ấy đi, ta không thể để muội ấy chết!”
“Cô ta đâu phải sư phụ của ta, bởi vậy cô ta chết hay sống không liên quan gì đến ta hết.” Tiêu Viêm cong khóe môi, cúi người ôm lấy nàng, dễ dàng tránh được thủ vệ dưới chân núi, đi một mạch đến ngoài Cảnh sơn mấy dặm mới dừng.
Xuyên qua màn mưa nhìn lên đỉnh Cảnh sơn, Cấm quân dày đặc đang di động xuống núi, tuyên cáo kết cuộc cuối cùng, cũng mang đến tuyệt vọng sâu sắc.
Nhạn Sơ vô lực nhắm mắt nói từng chữ: “Thả ta xuống.”
Tiêu Viêm đáp: “Cô giận rồi à?”
“Ngươi vốn là một kẻ khốn kiếp không có tim!” Nhạn Sơ giãy dụa rời khỏi ngực hắn, tay nắm chặt lạnh lùng mắng: “Đồ điên! Ác ma! Cút, cút đi cho ta!”
Tiêu Viêm đáp: “Nữ nhân vong ơn phụ nghĩa, lẽ nào cô quên là ta đã cứu mạng cô sao? Cô nên cảm kích chứ không phải phẫn nộ.”
Như chịu một đòn vào đầu, Nhạn Sơ ngây ngốc nhìn ác ma vừa xinh đẹp vừa đáng hận trước mặt.
“Chỉ vì bớt đi một người mà mắng mỏ ta.” Tiêu Viêm đưa tay chùi dòng nước mưa chảy theo tóc trước trán, bộ dạng đau khổ thương tâm, “Sư phụ, cô thiên vị quá đi, ta cũng là đồ nhi của cô mà, sao cô lại vì người khác mà bắt ta đi mạo hiểm, cô ta quan trọng hơn ta sao?”
Giọng điệu, vẻ mặt đều khó phân thật giả, chỉ có thể cảm nhận được sự mỉa mai.
Nhạn Sơ hoang mang gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta sai rồi.”
Tính mạng của mình cũng cần người khác cứu, có lý do gì để trách ai đây? Một lần nữa trải qua nỗi đau mất mát mới biết thì ra mình vẫn còn biết đau, tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt không lúc nào không nhắc nhở nàng về sơ suất và sai lầm của mình.
“Là lỗi của ta, là do ta hại.” Nhạn Sơ tự mình lẩm bẩm rồi quay người đi về phía trước như mất hồn.
Không biết đi bao xa, tầm mắt ngày càng mơ hồ, ý thức cũng từ từ mất đi, đôi chân như mất khống chế nhưng vẫn không ngừng di động về phía trước như một cái xác biết đi.
Phải về thành, nhất định phải an toàn.
Một bàn tay nhẹ đẩy vai nàng, cả người nàng bổ nhào về phía trước, không hề có tri giác.
Tiêu Viêm lại ôm nàng vào ngực, thấp giọng cười: “Sao, đi gặp người cô tin tưởng à?”
Trong cung điện quen thuộc vẫn còn sót lại hơi thở quen thuộc, nhưng bóng người quen thuộc kia đã không còn, dung nhan yêu mị xưa kia, giọng cười ân cần xưa kia, từ nay về sau sẽ không còn nữa.
Trong tiếng mưa, hoa tươi ngoài lan can đang nở rộ, Diễm hoàng đứng bên lan can, các thị vệ sau lưng đều không dám nói lời nào.
Tư thông kẻ địch, chứng cứ rành rành, chỉ là đối tượng từ người khác đã biến thành nàng.
Cuối cùng cũng không kìm được mà thăm dò, kết quả này khiến hắn bất mãn hay vừa lòng đây?
Hoa thơm có gai, quả nhiên hắn không nhìn sai, giữ bên mình bao năm, nhìn nàng họa loạn hậu cung hãm hại Tiêu Tề, hắn cho nàng sự dung túng lớn nhất, nhưng vẫn không đổi được sự trung thành của nàng, thật là một mỹ nhân rắn rết không thuần dưỡng được.
Chỉ là một phi tử nhỏ nhoi thôi mà, đường đường là bậc Đế vương, hậu cung giai lệ vô số, hà tất để tâm đến một nữ nhân không thuộc về mình chứ?
Diễm hoàng đưa tay bẻ gãy cành hoa nhàn nhạt nói: “Ảnh phi bệnh cũ tái phát, qua đời.”
Hắn ngừng lại.
“Người hầu hạ toàn bộ bồi táng.”
Mưa gió đến Vĩnh hằng chi gian đã trở nên dịu dàng ưu nhã đi nhiều, Lam sứ giả che dù đưa một lão nhân trẻ trung tráng kiện đi qua cầu đá, đến một tiểu tạ bên khe suối.
Bên trong rất yên tĩnh, giường gấm sạch sẽ mềm mại, trên người Nhạn Sơ được đắp chăn gấm dày, dung nhan lạnh như băng, tóc và mi ngưng đọng một tầng hoa sương mỏng, góc trán có vết máu do va chạm, vô cùng tiều tụy.
Lam sứ giả cung kính nói: “Dịch chủ, Vũ y* đã mời đến rồi.”
*Vũ đại phu
Thân là đại phu nên vô cùng mẫn cảm, cảm nhận được một luồng hàn khí phát ra từ trên giường, lão nhân lập tức nhìn Nhạn Sơ đang hôn mê rồi khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, hành lễ với người trên ghế: “Tây Linh quân.”
Tây Linh quân an nhiên nhận lễ: “Bao nhiêu năm nay đều khó lòng tìm ra tung tích của Vũ y, lần này làm phiền nhiều rồi.”
Vũ y cười nói: “Đương nhiên phải hết lòng, chỉ là Tây Linh quân y thuật cao minh, còn có chỗ nào dùng đến lão hủ đây nữa?”
“Nữ nhân này thân mang bệnh mới tật cũ, ta khó lòng đoán định, phải nhờ Vũ y phí tâm chẩn trị rồi.” Tây Linh quân như vô tình như cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bệnh cũ”, đích thân đưa tay đẩy trà nóng đến trước mặt hắn.
Vũ y nào dám uống ly trà này, vội vàng đáp tạ rồi đề nghị xem bệnh trước, chờ Tây Linh quân gật đầu, lão bèn thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nặng nề, bước nhanh đến trước giường ngồi lên chiếc ghế đã đặt sẵn, nghiêm túc xem xét khí sắc của bệnh nhân rồi đặt tay lên cổ tay, nhắm mắt cẩn thận bắt mạch.
Một lúc sau, bàn tay cuối cùng cũng được thu lại.
Vũ y mở mắt, nghi hoặc nhìn Tây Linh quân, thấy hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, lão chỉ đành nói theo sự thật: “Nữ nhân này thân trúng thuật Băng giải, tâm mạch tổn thương, thể chất của người Diễm quốc vốn đã khó chịu đựng, sau đó cô ấy còn trúng Hình phong tiễn của Mục Phong quốc, lại bị hàn khí nhập thân, theo suy đoán của lão hủ có thể là bị sông băng của Cực địa Băng quốc làm tổn thương, nay vết thương mới dẫn động tà khí, hàn khí của thuật Băng giải bị thúc đẩy tản ra lục phủ ngũ tạng, cô ấy lại tập thuật Hỏa liệu chiết nguyên trị thương, e là…” Nói đến đây lão bèn ngừng lại.
Tây Linh quân ra hiệu cho lão tiếp tục.
“E là sống không quá năm năm.” Vũ y cẩn thận dè dặt nói hết rồi lại bổ sung thêm: “Vĩnh hằng chi gian linh dược không thiếu, Tây Linh quân tu vi tinh thâm, nếu thật sự có lòng muốn kéo dài mạng sống cho cô ấy thì vẫn có khả năng.”
Thấy Tây Linh quân sắc mặt không đổi, lão thầm thở phào rồi nói: “Hơn nữa hình như cô ấy đã quên đi quá khứ, có vẻ như là đã ăn nhầm…”
“Không sai.” Tây Linh quân ngắt lời lão: “Chỉ vậy thôi sao?”
Vũ y hiểu ý, lập tức bỏ chủ đề mất trí nhớ, tiếp tục nói ra kết quả chẩn trị: “Còn một việc nữa là nữ nhân này nhiều năm trước từng sẩy thai, nếu lão hủ đoán không sai thì chắc là phục dùng Yên chi đan, nhưng do quá liều dẫn đến tử cung bị tổn thương, đời này e là khó lòng có thai nữa.”
Trong phòng một mảng im lặng.
Tây Linh quân nói: “Hết rồi à?”
Vũ y cúi người nói: “Lão hủ chỉ có thể đoán ra được chừng này, Tây Linh quân cũng tinh thông y thuật, thiết nghĩ không cần lão hủ dùng thuốc rồi.”
Tây Linh quân gật đầu: “Tiễn Vũ y.”
Lam sứ giả nhắc nhở: “Chỗ Phủ Liêm công chúa có phải cũng nên mời Vũ y đến xem…”
Tây Linh quân lặp lại: “Tiễn Vũ y.”
Ý tứ trong lời rất rõ ràng, Lam sứ giả không dám nói thêm, nghĩ hắn có thể đã có sắp xếp khác, vậy là cung kính quay về phía Vũ y nói “Mời”, Vũ y cũng hành lễ cáo từ rồi cùng ra khỏi phòng.
Người trên giường vẫn không hề có phản ứng, hơi thở yếu ớt.
Một hồi lâu sau, Tây Linh quân cũng đứng lên bước ra khỏi cửa.
Phía sau lưng, bàn ghế đột nhiên đổ sụp, bình trà và ly trà cũng hóa thành tro bụi.
Trong khu vườn nhỏ, gác lầu tinh xảo, giữa những phiến lá xanh trên cây, hoa tươi đỏ thắm nở rộ, màu hoa có vẻ đậm hơn bình thường, thỉnh thoảng một vài cánh hoa từ trên ngọn cây rơi xuống.
Một nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên xe lăn, bên cạnh là một thị nữ che dù.
Áo tím đã đổi thành màu trắng thuần khiết đẹp đẽ, mặt hoa da phấn, môi đào đỏ như cánh hoa, nàng ngồi yên ở đó, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại toát ra sự lo lắng hiếm thấy, mười ngón tay thon nắm chặt.
Phát giác nàng căng thẳng, thị nữ che dù vội an ủi: “Lần này Dịch chủ tìm được Vũ y, chân của Công chúa nhất định có thể trị khỏi.”
Nữ nhân cắn môi không nói, càng cảm thấy buồn bực hơn.
Vào lúc này, một thị nữ áo vàng khác đi như bay đến bẩm báo: “Công chúa, Vũ y đã đi rồi.”
Nữ nhân nghe vậy ánh mắt khẽ sáng lên, ngón tay nắm chặt thầm nới lỏng, nhẹ nhàng thở phào, đôi mày cũng từ từ giãn ra.
“Đi rồi à?” Thị nữ che dù hoảng hốt, “Vậy chân của Công chúa phải làm sao?”
Thị nữ áo vàng đáp: “Lam sứ giả bảo chúng ta đừng vội, nói Dịch chủ đã có cách chữa trị.”
“Thì ra là vậy.” Thị nữ che dù yên tâm, nhưng không nhịn được hỏi: “Hiếm khi tìm được Vũ y, còn tưởng là vì Công chúa, không ngờ…”
Thị nữ áo vàng bất an, thấp giọng nói: “Cô ta vẫn chưa chết, có khi nào Dịch chủ… đã biết rồi không?”
Nghe hai người đối thoại, sắc mặt của nữ nhân trên xe lăn càng khó coi hơn.
Lần này bày kế vốn không sợ hắn biết, chỉ cần Việt Tịch Lạc chết thì tất cả sẽ kết thúc, nào ngờ giữa đường phát sinh biến cố, người vẫn còn sống, muốn ra tay nữa e là sẽ khó, khúc mắc của hắn với nàng sẽ càng sâu hơn, vốn không được ích lợi gì.
Uống thuốc xong, Nhạn Sơ vẫn mê man, thỉnh thoảng hoảng hốt tỉnh lại trong chốc lát, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng rồi lại mất đi ý thức, cứ giày vò như vậy hết hai ngày hai đêm mới dần dần có chuyển biến tốt.
Sau khi thật sự tỉnh lại nàng cũng không hỏi gì, chỉ im lặng ngồi trước cửa sổ nhìn nước chảy trong khe, thần sắc khó đoán.
Nàng biết mình chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.
Sau khi nhìn rõ, có nhiều thứ trong đáy lòng đã trôi đi mất, không còn muốn níu giữ nữa, sau khi mất đi tất cả, những thứ còn lại càng dễ thay đổi hơn.
Ánh chiều mang đến tiếng đàn, giai điệu quen thuộc, người gảy đàn trên Dịch nhai vẫn như xưa, nhưng niềm tin đã bắt đầu dao động.
Lam sứ giả bước vào thấy vậy bèn nói: “Cơ thể cô nương còn yếu, không nên ngồi lâu, về giường nằm nghỉ đi.”
Nhạn Sơ chậm rãi đứng dậy hành lễ: “Làm phiền nhiều rồi, thật thấy hổ thẹn.”
Lam sứ giả vội đáp: “Cô nương khách sáo quá rồi, đây đều là do Dịch chủ căn dặn.”
Nhạn Sơ hỏi: “Tiêu Viêm đưa tôi đến đây sao?”
Lam sứ giả gật đầu: “Cô nương bệnh cũ tái phát, Diễm tà Nguyên quân đưa cô đến đây để chữa trị.”
“Vậy hắn đâu?”
“Nguyên quân đưa cô nương đến đây rồi đi rồi.”
Nhạn Sơ nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chậu hoa toàn Tây Linh quân tặng hắn rốt cuộc còn có khả năng kết quả không?”
“Hoa bị hái đi nhưng không khô không chết, khả năng kết quả không lớn, không ngờ Nguyên quân tính tình quái dị nhưng lại có hứng thú với nó, thật để Dịch chủ đoán trúng.” Lam sứ giả ngừng một lúc rồi khuyên: “Chuyện đã xảy ra rồi, cô nương phải bảo trọng thân thể mới phải.”
Nhạn Sơ cười: “Lam sứ giả muốn nói gì?”
“Không có, chỉ là… Dịch chủ nói vết thương cũ của cô nương rất nghiêm trọng, không thể lơ là.” Lam sứ giả mỉm cười khỏa lấp vài câu rồi dặn dò nàng uống thuốc đúng giờ.
Nhạn Sơ nào phải không biết tình trạng của mình, lần này thương thế phát tác nghiêm trọng hơn trước, thời gian còn lại e là không nhiều nữa: “Tôi muốn gặp Tây Linh quân.”
Lam sứ giả ngập ngừng rồi đồng ý: “Để tôi đi thông báo giúp cô nương.”
Chờ hắn đi khỏi, Nhạn Sơ lập tức tắm rửa thay y phục, tĩnh tâm chờ đợi trong phòng, nhưng phía Tây Linh quân vẫn không có tin tức truyền đến, mãi đến tối, lúc thị nữ đưa thức ăn lên mới có một sứ giả đến thông báo: “Tây Linh quân lúc này không rảnh gặp cô nương, bảo cô nương yên tâm ở đây, dưỡng thương xong rồi tính.”
Trong chính thất của Định vương phủ, các nha hoàn đang mở y phục mới ra xem, gấm hoa trơn mượt sáng bóng, thủ công tinh xảo, Lưu Vũ ngồi trên giường, cố sức làm ra vẻ đang thưởng thức, nhưng mắt lại thỉnh thoảng nhìn ra cửa, miệng thầm mang ý cười.
Tiêu Tề từ Cảnh sơn trở về bèn vội vã vào cung, bên cạnh không thấy bóng dáng của nữ nhân kia.
Việt Tịch Lạc, không phải cô rất biết ra oai sao? Một lần không chết thì bắt cô phải chết lần thứ hai! Một trăm năm trước cô đã thua, bây giờ định sẵn là vẫn phải thua thôi!
Sự đắc ý lan tỏa trong lòng gần như không khống chế được.
Ngoài rèm lay động, thị nữ vào phòng bẩm báo: “Phu nhân, Vương thượng về rồi.”
Thấy Lưu Vũ định ra lệnh chuẩn bị y phục, thị nữ vội cười nói: “Phu nhân đừng vội, Vĩnh hằng chi gian phái người đến, Vương thượng vẫn đang gặp khách trong đại sảnh, một lúc nữa mới đến được.”
Lưu Vũ “Ừ” một tiếng rồi thuận miệng hỏi: “Vĩnh hằng chi gian phái người đến làm gì?”
Thị nữ đáp: “Nghe nói Nhạn Sơ cô nương được Tây Linh quân giữ lại, mấy ngày nữa mới có thể về phủ, bởi vậy bên đó phái người đến báo một tiếng.”
“Cái gì!” Lưu Vũ biến sắc, lập tức bật dậy.
“Phu nhân?” Thị nữ ngạc nhiên
Lưu Vũ tự biết mình thất thố, nàng cắn môi chậm rãi ngồi xuống lại.
Việt Tịch Lạc vẫn chưa chết, có thể thấy sự tình đã có biến, lẽ nào hai sứ giả đưa cô ta đi vốn không phải là người được sắp xếp? Cô ta không đi Cảnh sơn mà về Vĩnh hằng chi gian? Nhầm lẫn rồi sao?
Vừa nghi hoặc vừa không cam lòng, Lưu Vũ đanh mặt lại, ngón tay bất giác bắt đầu dùng sức, suýt chút nữa xé rách cả y phục mới.
Tây Linh quân đã phát giác chuyện này, vậy Tiêu Tề…
Nàng đang lo lắng thì bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rèm châu bị gạt ra kêu tinh tinh, Tiêu Tề bước nhanh vào phòng, cả người đầy nước mưa, còn mang theo cả ý lạnh của gió.
Lưu Vũ giật mình, vứt bỏ y phục: “Chàng… về rồi à?”
Tiêu Tề trầm giọng: “Lui hết đi.”
Các nha hoàn nghe vậy biết có chuyện lớn nên tức tốc lui ra ngoài cửa.
Lưu Vũ miễn cưỡng mỉm cười, bước lên thay y phục cho hắn: “Chàng đi đâu vậy?”
Tiêu Tề giữ chặt tay nàng ta: “Ai đưa thư cho nàng?”
Tim Lưu Vũ trầm xuống, ngoảnh mặt giả hồ đồ: “Thư nào, thiếp không biết chàng đang nói gì.”
Tiêu Tề đáp: “Phong thư mấy ngày trước nàng sai người trình lên Bệ hạ đó.”
Lưu Vũ nói: “Cô ta tự gây chuyện với người của Vĩnh hằng chi gian, liên quan gì đến thiếp!”
Tiêu Tề cau mày: “Là người của Vĩnh hằng chi gian à? Vĩnh hằng chi gian có người muốn gây bất lợi cho nàng ấy sao?”
Tội phản quốc, Diễm hoàng đưa ra một lý do đầy đủ, nhưng tội nhân đột nhiên chuyển thành Ảnh phi mà thôi, điều duy nhất hắn không hiểu là phong thư đó lại có ấn tín của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, điều này người thường tuyệt đối không thể làm được, nên không thể xuất phát từ tay Lưu Vũ, thì ra chủ mưu đứng sau đến từ Vĩnh hằng chi gian, vậy thì có thể hiểu được.
Lưu Vũ thấy vậy lạnh lùng mỉa mai: “Không phải chàng nói cô ta không phải là Việt Tịch Lạc sao, khẩn trương làm gì?”
Tiêu Tề tức nghẹn: “Nàng biết rõ…”
“Thiếp không biết gì hết.” Lưu Vũ ngắt lời hắn, “Còn nữa, chàng đã biết cô ta là Việt Tịch Lạc từ lâu rồi sao?”
Tiêu Tề nhắm mắt, cố hết sức lấy lại giọng điệu ôn hòa: “Vũ nhi, lúc xưa nàng nói nàng không để tâm, chỉ cần được ở bên cạnh ta, chỉ cần nàng ấy có thể cho nàng vào nhà là đủ rồi.”
Lưu Vũ đáp: “Phải, thiếp đã từng nói vậy, nhưng bây giờ chàng quan tâm đến cô ta nhiều hơn thiếp, chàng đối với cô ta vốn là tình xưa khó quên!”
Tiêu Tề nói: “Ta có quan tâm nàng hay không nàng còn không rõ sao? Chính vì ta tình xưa khó quên, không muốn phụ nàng nên chưa từng làm tròn trách nhiệm của trượng phu đối với nàng ấy, lạnh nhạt với nàng ấy, vứt bỏ tính mạng của nàng ấy, cả nhà Việt gia vì ta mà chết nên cả trăm năm nay ta không còn mặt mũi đi gặp linh vị của nàng ấy, bây giờ khó khăn lắm nàng ấy mới sống sót trở về, theo lý ta nên đối xử tốt với nàng ấy hơn, huống hồ phía Việt quân không thể xảy ra chuyện gì, nàng ấy chịu tha thứ chính là kết quả tốt nhất, hơn nữa ta hổ thẹn với nàng ấy, có bù đắp cũng là chuyện nên làm.”
“Bù đắp?” Lưu Vũ cười lạnh, “Bù đắp thế nào? Khôi phục thân phận Vương phi của cô ta để ngày ngày thiếp phải vấn an hành lễ với cô ta sao?”
“Ta biết nàng thiệt thòi nên mới dùng lễ Hoa quán để rước nàng vào nhà, bây giờ địa vị của nàng đã ngang với Vương phi, chỉ thiếu một danh nghĩa thôi, cho dù có bất mãn cũng có thể thương nghị với ta, không nên hại đến tính mạng của nàng ấy!” Giọng điệu của Tiêu Tề cuối cùng cũng lộ ra vài phần tức giận, “Nàng ấy lấy ta thì chính là thê tử của ta, chỉ cần nàng ấy chịu công khai thừa nhận thân phận, dựa vào chuyện mưu hại Chính thê thôi thì nàng ấy có thể trục xuất nàng ra khỏi Vân Trạch gia rồi, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ nàng nổi, Diễm quốc pháp người người đều biết, nàng còn không hiểu sao?”
Lưu Vũ nghe vậy tái mặt nhưng vẫn cứng miệng: “Bây giờ không còn Việt gia chống lưng cho cô ta nữa, chàng sợ cái gì? Cô ta vốn muốn đoạt lại Việt quân báo thù chúng ta, vậy mà chàng vẫn không nỡ giết cô ta sao…”
“Nàng…” Tiêu Tề vung tay
“Chàng muốn đánh thiếp sao?” Lưu Vũ khẽ lui về phía sau, tròng mắt đỏ lên.
Khó lòng tưởng tượng một nữ nhân yếu đuối luôn cần được bảo vệ lại trở nên như vậy, nói chữ “Giết” dễ dàng đến như vậy, Tiêu Tề cũng giận đến hồ đồ, bình tĩnh lại bèn biết là không ổn, vậy nên hắn thu tay nhẹ thở dài: “Chỉ vì đố kị mà muốn hại tính mạng người khác, Tần Xuyên Lưu Vũ, nàng trở nên tàn độc như vậy từ lúc nào?”
Nói xong hắn rủ áo bỏ đi.
Lưu Vũ đứng nguyên tại chỗ ngơ ngẩn một lúc mới vô lực ngồi trở lại giường, tay nắm chặt.
Tàn độc? Chàng nói thiếp tàn độc? Việt Tịch Lạc rõ ràng là muốn trở về báo thù chàng, vậy mà chàng lại nói thiếp tàn độc! Chàng còn gọi thiếp là Tần Xuyên Lưu Vũ! Lẽ nào chàng quên thiếp đã vào Vân Trạch gia, đã đổi họ Vân Trạch rồi sao?
Trên Dịch nhai, người gảy đàn vẫn ngồi trong mưa gió, bóng dáng cô tịch, tiếng đàn thấm đẫm hàn ý, mang theo sát cơ như có như không, nữ nhân trên xe lăn mím chặt môi, sắc mặt càng tái hơn.
Sứ giả cẩn thận dè dặt tiến lên nhắc nhở: “Dịch chủ, Phủ Liêm công chúa đến rồi.”
Tiếng đàn chợt ngừng, bàn tay nắm chiếc quạt tròn của nữ nhân càng nắm chặt hơn.
Tây Linh quân ra hiệu cho sứ giả mang đàn đi, sau đó đứng lên nhìn nàng: “Uyển Ngọc.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc im lặng trong chốc lát, dường như hạ quyết tâm, di chuyển xe lăn về phía trước, mặt không biểu hiện nói: “Việc này là do thiếp làm, là thiếp muốn giết cô ta, chàng không cần trút giận lên người khác.”
Hàn ý lóe lên trong mắt rồi biến mất, Tây Linh quân vẫn giữ thần tình ôn hòa: “Nhiều năm rồi mà nàng vẫn chưa quên sao?”
“Thiếp vốn đã quên rồi, nhưng chàng không hề quên, cô ta đã hại thiếp ra nông nỗi này mà chàng vẫn…” Phủ Liêm Uyển Ngọc kích động, “Chàng vẫn vì cô ta mà xử trí người của thiếp, chàng bảo thiếp phải nghĩ thế nào đây! Tây Linh Phụng Kỳ, năm xưa Tây Linh tộc gặp họa diệt môn, là ai đã mạo hiểm chịu tội phản nghịch để bảo vệ chàng? Để giúp chàng đoạt quyền xưng đế, để giúp Tây Linh tôn hoàng này nhất thống Ngũ linh giới, Phủ Liêm tộc của thiếp đã chết bao nhiêu người, nay chàng hành sự không chút để tâm đến cảm nhận của thiếp, chàng có xứng với họ không?”
Giọng điệu Tây Linh quân nhẹ đi: “Ơn của Phủ Liêm thái sư đương nhiên ta không quên, Phủ Liêm tộc vẫn vinh quang hiển hách ở Băng quốc, nàng cũng đã trở thành Công chúa cao quý.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc ngoảnh mặt đi: “Một danh hiệu Công chúa hữu danh vô thực, đây là bù đắp của chàng sao? Thiếp không cần!”
Tây Linh quân đáp: “Nếu nàng muốn làm Công chúa thật sự thì lúc nào cũng được, muốn đến nước nào?”
Ý thức được mình lỡ lời, Phủ Liêm Uyển Ngọc bình ổn cảm xúc, cúi đầu khóc: “Chàng biết thiếp không có ý này mà, năm xưa phụ thân phó thác thiếp cho chàng, thiếp cam tâm tình nguyện theo chàng đến Vĩnh hằng chi gian, chưa từng nghĩ sẽ rời đi, chỉ là… thiếp giận, thiếp hận cô ta, nếu không phải vì cô ta thì sao thiếp lại vô cớ thành ra thế này!”
Tây Linh quân nhìn chân nàng: “Ta sẽ trị khỏi cho nàng!”
Phủ Liêm Uyển Ngọc thấp giọng nói: “Thiếp không trách chàng, bao nhiêu năm nay chẳng phải cũng qua rồi sao, chỉ là nhìn thấy chàng đối với cô ta tình xưa khó quên, chàng cứu mạng cô ta còn giấu cô ta ở Vĩnh hằng chi gian cả trăm năm, bây giờ lại bảo vệ đủ bề, trong lòng thiếp… có thể không để tâm sao?”
Tây Linh quân đáp: “Nàng ấy bị thuật Băng giải giày vò đã là trả giá rồi, chuyện lần này ta sẽ không truy cứu, nhưng không được có lần sau, nếu không sẽ làm hỏng đại sự của ta.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc vội nói: “Nếu đã không truy cứu, vậy nha hoàn của thiếp…”
“Ta xử trí bọn họ không phải là vì nàng ấy.” Tây Linh Quân đáp: “Mượn danh nghĩa của ta để dùng ấn tín của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, phía phủ Tướng quân cần có giao phó, nếu nàng kiên quyết muốn bảo vệ người của mình thì tự đi mà giải thích với họ đi.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc vội nói: “Dù sao họ cũng hầu hạ thiếp nhiều năm rồi.”
Tây Linh quân đáp: “Hành sự không chu đáo dẫn đến đại họa, không có gì đáng tiếc, ta sẽ tìm hai người khác cho nàng sai bảo.”
Lòng biết không cứu được, Phủ Liêm Uyển Ngọc chỉ đành nhịn đau bỏ cuộc, gạt nước mắt nói: “Thiếp cũng chỉ là đột nhiên nhìn thấy cô ta, nhất thời tức giận không khống chế bản thân nên mới kích động, chàng bảo vệ ai cũng được, chỉ có cô ta là không thể, thiếp… thiếp chỉ muốn chàng hiểu.”
“Ta vẫn luôn xem nàng ta tiểu muội ruột.” Tây Linh quân dịu dàng an ủi vài câu rồi gọi thị nữ, “Tiễn Công chúa về.”
Phủ Liêm Uyển Ngọc nắm chặt tay vịn xe lăn, trong đôi mắt đẹp phủ đầy một tầng băng lạnh.
Tiểu muội sao…
Ngoại thương trên người Nhạn Sơ vốn không nặng, uống thuốc vào bệnh cũ cũng dịu đi nhiều, mấy ngày dùng cơm trưa xong vẫn không thấy bóng dáng Tây Linh quân, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, định tự mình đến cầu kiến.
Bước ra khỏi cửa nàng mới phát hiện đây là một thủy tạ nhỏ được xây bên khe suối, ba mặt đều có lan can, cửa sổ hướng ra khe, bên bờ khe trúc xanh thưa thớt, có một con đường nhỏ thông qua một cây cầu đá, hai bên mọc đầy những bụi hoa trông giống mẫu đơn, mưa hoàng hôn vẫn chưa tạnh, mưa lạnh như kim châm điểm xuyết vô số màu sắc trên những phiến lá xanh.
Trong tiếng sột soạt, cảnh vật bốn bề càng tịch liêu, thiết nghĩ Tây Linh quân sắp xếp cho nàng ở đây vì nơi này hẻo lánh, thích hợp để dưỡng thương.
Bất tri bất giác bước qua cầu đá, lại vòng qua dốc núi, trên con đường phía trước bóng người dần nhiều thêm, hai ba thị nữ sứ giả che dù tới lui, điểm xuyết trên đình đài hành lang những sắc màu thanh nhã khiến cơn mưa càng thêm thuần khiết. Ở Vĩnh hằng chi gian trăm năm, Nhạn Sơ bị cấm không được tùy ý đi lại, đa phần đều ở trong động tu luyện, bây giờ thấy cảnh tượng này bất giác nàng ngẩn ra.
Vĩnh hằng chi gian nối với đường ra Diễm quốc bằng một cánh cửa đá, trong cửa mây khói miên man không nhìn rõ cảnh vật, bước ra khỏi cửa là thế giới bên ngoài.
Nhạn Sơ lưỡng lự đứng ở cửa.
“Nhạn Sơ cô nương?” Đỉnh đầu xuất hiện một bóng râm, Lam sứ giả đang cầm dù đứng sau, “Dịch chủ có dặn là mời cô nương ở lại dưỡng thương, tạm thời không được rời đi.”
Giọng điệu vô cùng ôn hòa, nhưng lời nói lại không cho phép cự tuyệt, thậm chí có thể cảm nhận được ngữ khí ra lệnh thường dùng của người đó.
Nhạn Sơ vội hỏi: “Lúc nào Tây Linh quân có thể gặp tôi?”
“Dịch chủ rảnh rỗi sẽ gặp cô nương ngay.” Lam sứ giả chỉ vào một cánh cửa nhỏ khác ở phía xa, dịch chuyển chủ đề: “Nếu thấy buồn thì tôi sẽ đưa cô nương vào Phong lăng* đi dạo.”
*Phong lăng: đồi phong
Nhạn Sơ cũng biết hắn không được quyết định nên cũng không từ chối ý tốt: “Làm phiền Lam sứ giả.