Núi Hoa Đông.
Hai vị minh tôn đang ngồi chơi cờ trong vườn trúc. Chế Sâm đã bại tới lần thứ sáu nhưng tinh thần chiến đấu vẫn còn ngùn ngụt.. Phong Trạch ung dung nhàn nhã hạ con cờ, đầu óc lại nghĩ về chuyện khác. Tố Linh rời Hoa Đông cũng bốn năm ngày rồi, bao giờ con bé mới về?
– Sư đệ à… đệ đừng đả kích năng lực của ta như vậy có được không? Sư huynh biết đệ nhắm mắt đánh cờ vẫn có thể thắng nhưng đệ cũng nên tế nhị một chút, làm bộ vắt óc suy nghĩ một chút. Để ta không có cảm giác mình giống con mèo vờn cuộn len!
Chế Sâm ấm ức nhìn bộ dạng lơ đễnh của Phong Trạch, làm như mây màu trắng kì lạ lắm vậy, cứ chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn trời. Phong Trạch bất đắc dĩ buông mấy con cờ bỏ vào bát, phủi phủi vạc áo đứng dậy
– Xin lỗi huynh, hôm nay đệ không có tâm trạng, hẹn lần sau vậy…
Phong Trạch quay lưng muốn bỏ đi thì bị Chế Sâm giữ lại cánh tay
– Chặc chặc… có gì thì nói ra đi, cứ ôm trong bụng không tốt tí nào! Để ta đoán xem… hay là đệ lo lắng cho nha đầu Linh nhi đó? Ôi dào, không phải còn có Chí Thanh, Tiểu Hàm với Thanh Vân sao? Bọn chúng đều rất giỏi giang, sẽ không để con bé xảy ra chuyện đâu! Mà ta thấy nếu lỡ có chuyện gì, nói không chừng nha đầu Linh nhi lại quay sang bảo vệ đồng môn ý chứ, đệ vẫn nói con bé rất mạnh mẽ mà…
Phong Trạch không được tự nhiên ngồi trở lại ghế, liếc nhìn Chế Sâm
– Huynh đi guốc trong bụng ta từ bao giờ thế?
Chế Sâm xua tay, làm một phép đơn giản, những quân đen trắng rất trật tự bò vào trong bát, xếp rất gọn gàng.
– Có gì khó khăn đâu, ta sớm biết đệ đối xử với Linh nhi rất đặc biệt.
Phong Trạch căng thẳng
– Ý huynh là sao?
Chế Sâm khoanh tay trước ngực, nghiêm túc một cách hiếm có
– Còn phải hỏi. Ta biết đệ thích con bé, tình cảm sâu nặng hơn mức thầy trò… nói trắng ra thì… A Trạch à… đệ phải thừa nhận đi thôi, đệ yêu Tố Linh cơ mà!
Phong Trạch mím môi, cụp mắt nhìn xuống chân. Dĩ nhiên hắn biết bản thân nghĩ gì, muốn gì. Nhưng đến khi nghe Chế Sâm nói thẳng thừng ra, chính mình lại cảm thấy ngại ngùng, tội lỗi lẫn chán ghét. Sư phụ yêu đồ đệ, không phải loạn luân thì là gì?
– Đệ không muốn như thế… đệ luôn cố gắng xem Linh nhi là đồ đệ, là học trò cưng, là con gái cũng được. Nhưng mà… ha ha ha… buồn cười làm sao, thần tiên hay phàm nhân nào có ai không chế được trái tim của mình chứ. Tu luyện bao nhiêu năm rồi, thế mà đệ vẫn chưa “đắc đạo”
Chế Sâm là người bi quan, đối với mọi chuyện đều dùng câu “Phen này chết chắc rồi!” để nhận định. Tuy nhiên, hôm nay vị minh tôn lại sáng suốt một cách bất ngờ. Hắn vỗ mạnh lên bàn một cái, oang oang nói
– Chết tiệt mấy thứ quy tắc! Thích thì thích, yêu thì yêu, Tố Linh không phải nam nhân, cũng không phải hài tử. Đệ cùng với nha đầu đó không phải đoạn tụ, cùng không phải biến thái. Đơn giản là trai gái yêu nhau, có gì phải kì thị, có gì phải xấu hổ? Thật ra mấy trăm năm trước khi Linh nhi chưa bị trục xuất khỏi tiên môn, ta đã sớm nhìn thấu chuyện mờ ám của các người. Ta chỉ cảm thấy đây là một đôi trời sinh, hoàn hảo vô cùng! Chỉ tiếc là sư phụ cùng Ngũ Nguyệt không cho là thế… Linh nhi đã chịu nhiều uất ức rồi!
Phong Trạch kinh ngạc nhìn Chế Sâm, vị sư huynh này tùy tiện phóng khoáng, trước giờ nói gì làm gì cũng không quan tâm miệng lưỡi thiên hạ, sau mỗi lần gây họa đều giả vờ giả vịt thật khéo khiến người ta lầm tưởng hắn rất phong độ, rất đoan chính, kì thật… haizz… cùng một phường Hoa Đông “thượng bất chính hạ tất loạn” mà ra đó thôi!
Phong Trạch chỉ không nghĩ tới sư huynh đối với vấn đề này lại có sự lý giải đơn giản và nhẹ nhàng như thế. Đúng vậy, Linh nhi lớn rồi, cũng sắp phải gả cho người ta, ngoại trừ việc nàng nhỏ hơn Phong Trạch vài nghìn tuổi thì đâu có gì khác biệt. Tại sao không thể yêu?
Phong Trạch nhíu mày suy nghĩ, lại nhớ tới vô số kỷ niệm ngày nào…
Năm 14 tuổi, Linh nhi lần đầu xuống núi làm nhiệm vụ, đi theo bốn vị sư huynh sư tỷ khác. Phong Trạch lúc đó cũng chỉ dự tính để con bé ra ngoài chơi, nhiệm vụ lần này chỉ 3 người đi là được, hắn cố ý gọi thêm Trương Chí Thanh, ngoài miệng thì bảo rằng “phòng trường hợp” nhưng trong lòng thì sắp xếp để Chí Thanh làm hộ vệ cho tiểu công chúa tinh nghịch này. Vậy mà không ngờ rằng con yêu quái họ muốn bắt lại có đạo hạnh cao, thêm tính xảo quyệt ranh ma không những trốn thoát mà còn bắt cóc cả tiên tử ít tuổi nhất là Linh nhi. Khi nghe tin, Phong Trạch ném hết công văn trên bàn, tức tốc đi tìm tiểu đồ đệ. Lần theo dấu vết đến tận hang ổ yêu ma, giết hết con cháu tám đời chúng nó rồi bế Linh nhi bất tỉnh trở về. Sau lần đó nguyên khí của bé bị tổn thương, mê mang hết 5 ngày. Phong Trạch tức giận phạt bốn đệ tử đi cùng thật nặng, khiến họ còn ấm ức đến tận bây giờ.
Linh nhi trọng thương, trong lúc hôn mê không kêu cha gọi mẹ mà chỉ có hai tiếng “sư phụ”. Phong Trạch đau lòng ôm con bé vượt qua bốn đêm nguy kịch. Năm đó Linh nhi đã là một tiểu cô nương mới lớn, hình như không còn thích hợp để ôm ấp hay hôn hít nữa nhưng Phong Trạch nào có bận tâm nhiều như vậy.
Căn phòng nhỏ sau vườn trúc chỉ có một ngọn đèn, Linh nhi bé bỏng nằm trong lòng hắn, thở từng hơi yếu ớt lên ngực hắn, dường như từ phút đó Phong Trạch đã để tiểu nha đầu này tiến gần đến mình hơn một bước.
Phong Trạch trãi qua mấy nghìn năm nhìn phàm thế thay ngôi đổi chủ, nhìn đời người sinh ra chết đi, vậy mà mãi không nhìn thấu tâm tư của tiểu đồ đệ, càng không nhận ra tâm tư của chính mình. Có lẽ hắn quá cứng nhắc nên không cho phép suy nghĩ lệch khỏi quỹ đạo rập khuôn vốn có. Hắn để cô bé Linh nhi ngây thơ từng chút một động lòng, đối xử ưu ái khiến nàng nuôi hy vọng rồi cuối cùng tàn nhẫn dập tắt tình cảm non nớt ấy. Hai trăm năm gần gũi sớm nhiều, cô gái nhút nhát thế nào cũng bắt đầu trở nên to gan, huống chi là Linh nhi. Chẳng biết nghe lời xúi bậy của kẻ nào, Linh nhi dám thay rượu thường bằng rượu hoa quả nghìn năm của Thái Hành lão quân cất trong hầm băng. Phong Trạch chỉ thấy rượu ngon, uống đến chục chén mà không say, đợi lúc rượu thực sự ngấm thì hắn đã mơ hồ không biết gì. Phong Trạch chợt nhớ tới Vân Ti Thiên, nhớ nụ cười đẹp như trăng rằm, mái tóc đen dài bồng bềnh như cơn gió… Hắn muốn ôm nàng, muốn hỏi nàng vì sao lại ra đi, vì sao lại ngốc nghếch như thế. Mộng ảo này thật quá, hắn chỉ muốn trầm luân không cần tỉnh lại. Nhưng ngay lúc nó hắn nghe thấy âm thanh rụt rè e lệ
“Sư phụ…”
Vân Ti Thiên đã biến thành Linh nhi tự bao giờ, nàng nằm dưới thân hắn, mặt đỏ bừng bừng, váy áo xộc xệch. Phong Trạch dại ra trong giây lát. Đây là mộng, chắc chắn là mộng.
Linh nhi này cực kì nữ tính, phát ra hương vị thanh xuân nồng nàn, hắn không thể nào liên kết cô ấy với đồ đệ nhỏ ồn ào ngày thường. Nàng nhân lúc hắn còn mong lung đưa tay ôm lấy. Da mát lạnh, môi phấn hồng, mùi lan rừng thoang thoảng… Phong Trạch đột nhiên nghĩ, giấc mộng này tuy hổ thẹn nhưng không hề tệ. Đây nhất định không phải Linh nhi, chỉ là một sự mô phòng do ảo giác sinh ra.
Sau này Phong Trạch đã ngẫm nghĩ rất nhiều. Tại sao lúc đó hắn lại động lòng, làm sao có thể làm chuyện này với một cô gái rõ ràng có khuôn mặt của Tố Linh? Phải chăng tâm ma đã hình thành, tận sau trong tiềm thức hắn hoàn toàn chấp nhận, xem Linh nhi là một nữ nhân có thể yêu thương, có thể quấn quýt?
Qúa phức tạp! Không thể nào hiểu nổi!
Phong Trạch chẳng nhớ mình đã mất trí thế nào. Tận khi bị tiếng ồn ào bên ngoài quấy rầy, hắn mới chậm chạp tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt một cách nhức nhối. Linh nhi và hắn ở rất gần, da thịt chạm vào nhau. Nàng ngủ say sưa, rút đầu vào ngực hắn. Phong Trạch sững sờ rồi bật dậy, hất tung chăn gối lên. Vết máu nổi bật trên khăn giường làm mắt hắn thốn đau. Máu! Máu trinh nữ!
Cả người hắn run rẩy, không nói lời nào đem quần áo mặc vào. Thậm chí Phong Trạch còn không để ý tới tiếng bước chân và đậm cửa ầm ầm bên ngoài. Hắn bỏ lại Linh nhi trên giường, đi một mạch ra hậu viện.
Vào năm đó, ai cũng biết Thập Tam Phân Kinh là trận đồ có nguồn gốc từ Thần giới, được Phong Trạch chế tác lại, uy lực mạnh mẽ vô cùng. Nhưng họ không hề biết hắn còn luyện song song với một loại tiên pháp khác, gọi là Phục Hồn Bí Chú. Thuật này xưa nay chưa từng có, chỉ được ghi chép trong các sách thần thoại, không ai rõ nó từng tồn tại hay chưa. Ngoài Kết Phin Trà thì Phục Hồn Bí Chú là phương pháp duy nhất để triệu hồi hồn phách, dùng máu làm thuốc dẫn, đưa vào một tấm gương gọi là Thủy Kính – gương làm từ nước. Hồn phách dù phân tán nơi nào, dù bị giam cầm hay phong ấn thì cũng sẽ từng chút một được thu về, hóa thành ảo ảnh phản chiếu qua gương. Luyện thứ phép thuật này khó khăn trăm bề mà điều kiện tiên quyết là tu vi phải cao, ý chí phải bền và… không được dính tới nhục dục!
Ngày đó Phục Hồn Bí Chú đang luyện đến tầng cuối cùng – cũng là tầng khó nhất. Nhưng rồi mọi cố gắng trong bảy trăm năm qua tan thành sương khói, chỉ sau một đêm!
Phong Trạch trơ mắt nhìn hình ảnh mơ hồ trong Thủy Kính nhòe dần rồi cái gương đỗ sụp xuống, hóa trở về nước bắn tung tóe, cuối cùng chỉ còn lại một vũng đọng lạnh ngắt. Phong Trạch giận đến đỏ mặt, hai bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên. Hắn thịnh nộ xuất một chưởng vô cớ, hậu viện Kỳ Lâm sập trong nháy mắt, chỉ còn lại vị minh tôn cao quý lúc này đang đứng giữa đống hoang tàn, dùng hai tay ôm đầu, lệ nóng tràn ra khóe mi.
– Thiên Thiên… Thiên Thiên…
Ngày hôm qua hắn còn mơ hồ thấy nàng đang cười trong tấm gương, hàng trăm năm thu nhặt từng mảnh hồn ít ỏi, khó khăn lắm màn sương mong lung kia mới có hình dáng mờ mờ. Phong Trạch chưa bao giờ buông tha cho ý nghĩ tìm lại Vân Ti Thiên. Không mượn được Kết Phin Trà từ Ma tộc, hắn điên cuồng tu luyện Phục Hồn Bí Chú, vất vả tìm tòi ra nguyên tắc mấu chốt trong Thập Tam Thần Pháp để làm cơ sở sáng tạo ra phép thu hồn này. Trận đồ danh chấn tiên giới ai ai cũng khâm phục kia, bất quá chỉ là tiện tay làm luôn một thể, cái Phong Trạch muốn chính là đem Vân Ti Thiên biến mất bảy trăm năm trước quay trở về!
Phong Trạch nợ nàng quá nhiều, nợ mạng sống, nợ ân tình, nợ một lời hứa hẹn… Hắn tâm tâm niệm niệm bằng mọi giá sẽ phải đưa nàng trở về. Từ khi Vân Ti Thiên rời đi, mục đích sống của hắn chỉ còn như vậy! Bây giờ hết rồi, tất cả đều xong rồi, một lần hoan ái sẽ mãi mãi không còn cơ hội luyện bí chú lần thứ hai nữa!
Khi Phong Trạch quay về với trạng thái mất hồn, hắn thấy Kỳ Lâm Viện trở nên đông đúc vào lúc canh ba. Trong đại điện là sư phụ, sư huynh sư tỷ đang nghiêm nghị ngồi ở ghế cao. Linh nhi ăn mặc mong manh dập đầu bên dưới. Chúng đệ tử túm tụm phía xa xa, nhỏ to bàn tán. Phong Trạch tâm trạng vô cùng tệ, nhíu mày nhìn chúng môn đệ hiếu kì, quát một tiếng:
– Biến hết cho ta!
Minh tôn tuy nghiêm khắc và lạnh lùng nhưng chưa bao giờ thô lỗ mắng mỏ như thế. Đám đệ tử sợ tái mặt, líu ríu chạy đi hết, Kỳ Lâm Viên lại im lặng một cách đáng sợ. Phong Trạch ngồi thừ trên ghế, mắt đờ đẫn nhìn cô gái nhỏ bên dưới. Nhục nhã, thương tâm, xấu hổ, bất lực, oán hận, căm ghét,… vô số cảm xúc lướt qua trong đôi mắt hắn. Đối với những hoàn cảnh thế này, tiên hay người đều dễ đánh mất lý trí.
– TỐ LINH!
Phong Trạch gọi cả họ lẫn tên. Linh nhi ngẩng đầu, sợ sệt lẫn ngượng ngùng nhìn hắn. Sau đó cái ngượng ngùng kia không thấy nữa, chỉ còn lại nỗi hoang mang và đau đớn. Ánh mắt của sư phụ nhìn nàng như nhìn Ma tộc, ngọn lửa giận dữ có thể đốt nàng thành tro đen.
– S…sư… phụ…
Tố Linh rớt nước mắt gọi, đáp lại là một tiếng gầm như hổ dữ
– Nghiệt đồ! Nghiệt chủng! Ngươi còn dám gọi ta là sư phụ? Ngươi đã làm cái gì? Tại sao ta lại có thứ đồ đệ bất tắc bất tôn như thế? Ngươi đã bôi bao nhiêu tro trấu lên mặt ta rồi???
Tố Linh sợ đến trừng to hai mắt, nàng run run lếch tới, ôm lấy chân Phong Trạch, mái tóc tán loạn, áo trắng sơ sài, mặt xanh mét như tàu lá
– Huhuhu… con biết sai rồi, Linh nhi biết lỗi rồi, sư phụ người tha cho con, người đừng ghét bỏ con, đừng tức giận con… Linh nhi sau này không dám nữa, mọi chuyện đều nghe lời sư phụ…
Không tức giận? Làm sao mà không giận được đây? Tâm huyết cả đời hắn đã vì nàng đổ sông đổ bể. Ngoan ngoãn? Ngoan ngoãn thì có ích gì? Hắn sẽ phải đối mắt với đồ đệ này ra sao, nhìn thấy nàng lại nhớ tới chuyện đêm nay, sẽ phải sống cùng nhau bằng cách nào?
Phong Trạch mờ mịt cúi nhìn tiểu đồ đệ. Nàng đắc đạo vào năm 26 tuổi nhưng thân thể vẫn nhỏ nhắn không giống một nữ nhân trưởng thành, bé bé gầy gầy, nhìn thật mong manh. Hắn lại nhớ tới Vân Ti Thiên năm đó, nàng thích mặc áo vàng, lúc nào cũng tươi tắn như vầng thái dương. Khi dứt khoát đẩy hắn ra khỏi ma môn, nàng còn nở một nụ cười. Phong Trạch tận mắt nhìn thấy cánh cổng hun hút khép lại, kéo cả con bướm vàng xinh đẹp từng chút bị nhúng vào nồi mực đen ngòm, tan biến trong cái chết ngộp ngạt và không siêu thoát…
Nhớ tới đây, lòng đau như cắt, tim tê tái như không đập nổi, cơn giận lại bùng lên! Phong Trạch hất mạnh chân, làm Tố Linh văng ra một khoảng, khốn đốn bò dậy lau nước mắt. Nàng không tài nào hiểu nổi vì sao lại như thế, cách đây chưa đến mấy canh giờ, nàng đã được nhận niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời, được thỏa mãn ao ước trở thành nữ nhân của sư phụ. Vậy mà lúc này đây, người từng hôn nàng đang quát mắng nàng. Người từng dịu dàng ôm lấy nàng đang nhẫn tâm đá nàng ra xa… rốt cuộc thì đâu mới là sư phụ thật sự?
Âm Ti Thích, Ngũ Nguyệt và Chế Sâm đều im lặng nhìn từ nãy giờ, vốn là tới bắt gian, ai ngờ Phong Trạch không chừa cho một chút đất diễn! Âm Ti Thích lấy thân phận cao nhất ở đây e hèm một tiếng rồi cất giọng nói
– Tố Linh, ngươi hôm nay sai vào 3 quy tắc bất khả phạm của tiên môn. Thứ nhất, bất kính với sư, bất tuân với tiên đạo. Thứ hai, tâm ma dâm dật, loạn luân sư đồ. Thứ ba, bại hoại làm mất mặt phái Hoa Đông, để tiên giới chê cười, để sư phụ ngươi bị đàm tiếu. Với 3 cái sai này, ngươi cảm thấy mình bị trục xuất có quá đáng hay không?
Tố Linh nghe thấy hai chữ “trục xuất” thì cứng đờ người. Nàng không tin nổi mà ngước nhìn Phong Trạch
– Không… sư phụ… người đừng đuổi Linh nhi đi. Tất cả là do con ngu ngốc nghe lời xúi bậy. Hương tỷ tỷ nói rằng nam nhân khi say luôn thành thật, bảo con lấy rượu quả ở hầm băng cho người uống. Con không hề biết… sẽ thành ra thế này… Linh nhi biết sai rồi, sư phụ, thái sư phụ, người đừng đuổi con đi!
Mặc cho Tố Linh kêu oan, khóc lóc ra sao, sáng ngày hôm đó vẫn bị ném ra khỏi cổng Hoa Đông phái. Phong Trạch đứng nhìn từ đỉnh Kỳ Lâm, chỉ thấy cái bóng bé nhỏ lẻ loi dưới chân núi, chần chừ mãi không chịu đi. Hắn bắt đầu do dự, Linh nhi phải đi đâu bây giờ? Con bé không có nơi dung thân, tiên khí trong người thế nào cũng thu hút ma tộc đuổi giết, ra khỏi tiên môn khác nào tìm cái chết?
Nghĩ tới “chết”, Phong Trạch lại lạnh run người. Hai trăm năm, hơn hai trăm năm dài Linh nhi đã ở bên hắn, ngay cả các huynh đệ đồng môn cũng chưa ai gần gũi với hắn như thế… Linh nhi… Linh nhi… Thật ra hắn cần con bé cũng như con bé cần hắn vậy…
Trong lúc còn rối rắm, Phong Trạch đã vô thức nhảy từ đỉnh Kỳ Lâm xuống, cái bóng trắng thoát trần phiêu bồng rơi như chiếc lông, chầm chậm đáp xuống sườn núi. Phong Trạch nhìn Tố Linh đã quyết định rời đi, chần chừ bước tới muốn giữ nàng lại nhưng rồi hắn không cử động, cứ vậy nhìn cô gái nhỏ từng chút một khuất khỏi tầm mắt. Nếu Phong Trạch can đảm hơn một chút, quyết tâm hơn một chút có lẽ mọi chuyện đã khác. Nếu Linh nhi kiên trì hơn một chút, do dự hơn một chút, mọi chuyện biết đâu cũng khác.
Nhưng trên đời này không có chữ NẾU.
Ngày hôm đó, Phong Trạch đã để Tố Linh rời đi, rời khỏi Hoa Đông, cũng là rời khỏi cuộc đời hắn. Có lẽ những năm tháng bất tận sau này vị minh tôn cao quý của tiên giới sẽ dần dần hiểu ra thế nào là tiếc nuối, là ân hận…
Linh nhi, nàng vốn dĩ sinh ra để thuộc về Phong Trạch, là người hắn đợi gần hai nghìn năm. Nhưng rồi chính hắn buông tay để nàng rơi đi.
Đi, đi…
Và con chim nhỏ sẽ không trở về tổ cũ…