Cho đến một ngày, Hoàng Thiên thánh triều chỉ còn lại một cứ điểm cuối cùng, tử thủ không ra.
Thiên Lâm Giới là cửa chính của Hoàng Thiên bổn nguyên giới, một khi nơi này thất thủ, hậu quả không thể lường được.
Vì giữ vững vị trí cứ điểm này, Hoàng Thiên thánh triều liều lĩnh một cái giá lớn, cường giả của bổn nguyên giới cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, vạn phần điên cuồng.
Dưới ưu thế địa lợi, cứ điểm cuối cùng của Thiên Lâm Giới cuối cùng cũng giữ vững được.
Từ Huyền cũng lui giữ bên trong cứ điểm.
Trong lúc đó, Linh Ngọc Tiên Y lại tới tìm Từ Huyền.
– Linh ngọc cô nương có chuyện gì?
Từ Huyền hơi lộ ra dị sắc.
Linh Ngọc Tiên Y khuôn mặt kéo căng, có chút tâm thần bất định nói:
– Từ đạo hữu, có thể cho ta một chút Quy Hồn Thủy nữa không?
– Số mà ta đưa cho ngươi lần trước, cứu một người, có lẽ dư xài rồi.
Từ Huyền nhíu mày.
– Một phần Quy Hồn Thủy kia vì cứu Cửu điện hạ, cho nên. . .
Linh Ngọc Tiên Y hơi cắn cặp môi đỏ mọng.
Từ Huyền kinh ngạc:
– Ngươi ngược lại cũng rất mềm lòng nhân thiện, lại dùng Quy Hồn Thủy để cứu tỷ tỷ tặng cho Cửu điện hạ.
– Hoàng Thiên Đại Đế đối với Linh Ngọc có ân, ngày xưa là Hoàng Thiên tuyệt thị gia tộc ra tay, nên mới khiến một ít tộc nhân của ta tránh được sự đuổi giết của Vũ Văn Đô.
Linh Ngọc Tiên Y nói đến đây, ngôn từ khẩn thiết, trên ngọc nhan băng mỹ động lòng người kia hiếm thấy lộ ra một tia cầu xin:
– Xem như Linh Ngọc thiếu nợ ngươi một cái nhân tình đi.
– Được rồi.
Từ Huyền hơi bất đắc dĩ, lại lấy ra một phần Quy Hồn Thủy, cho Linh Ngọc Tiên Y.
Dù sao Quy Hồn Thủy trong tay hắn cũng kha khá, nếu như có thể đổi lấy một nhân tình của đối phương, ngược lại cũng đáng.
– Cảm ơn!.!
Linh Ngọc Tiên Y khom người bái Từ Huyền thật sâu, cơ hồ cúi đầu xuống đất, trong mắt lộ ra cảm kích chân thành.
Nàng vốn cho là. Từ Huyền sẽ nhân cơ hội này, đưa ra yêu cầu quá mức.
Đối với cái này, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng Từ Huyền cũng không làm như vậy, rõ ràng sảng khoái cho nàng một phần Quy Hồn Thủy.
– Chiến trường Hoàng Thiên thánh triều không hề lạc quan, Hoàng Thiên Giới bị diệt, cũng có thể. Ngươi sớm rút lui khỏi đi, nếu không ngày sau chưa hẳn có cơ hội cứu tỷ tỷ của ngươi đâu.
Từ Huyền nhắc nhở.
– Ta nghe lời ngươi. Dù sao nhân tình của Hoàng Thiên Đại Đế cũng đã trả xong.
Linh Ngọc Tiên Y gật đầu, lúc này xuất phát quay về Hoàng Thiên bổn nguyên giới.
Dựa theo kế hoạch, nàng nghe theo ý kiến Từ Huyền, đi Tiểu Ngư Giới phục sinh tỷ tỷ, cũng hiệp trợ Tinh Phong vương triều, phục sinh trương Vũ Hàm.
Linh Ngọc Tiên Y chân trước vừa mới rời đi, Hoàng Thiên thánh triều một phương, đột nhiên lại nhiều thêm một vị Thiên Tung chi tinh.
Một vị bạch y tiên tử như không linh vũ vụ, không nhiễm trần thế, hóa phàm trần thành tiên cảnh, hiện thân trong đại giới chiến trường, tiến vào cứ điểm.
Không sơn hóa vũ, hiểu rõ như yên.
Không linh tiên tử siêu thoát phàm thế kia tay cầm một thanh trúc kiếm trong suốt như ngọc, thủ độ ra tay liền chém giết một vị Đại thống lĩnh.
– Là Liễu tiên tử!.!
Bên trong cứ điểm, vô số cường giả vẻ mặt kinh diễm, rung động.
– Vũ Yên xuất quan!.!
Từ Huyền mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, ngưng mắt nhìn không trung.
Trên bầu trời Giới Thiên, Liễu Vũ Yên uyển chuyển tiên tư, như sa như vụ, phảng phất giống như mưa bụi thiên nhiên, vô thanh vô tức rót vào trong trận doanh cường giả địch quân.
– Là đệ tử Thiên Sư Liễu Vũ Yên. . . Bắt lấy nàng!.!
Hai vị nửa bước Đế Tôn và vài vị Đại thống lĩnh, mặt lộ vẻ hưng phấn, từ mấy phương hướng đánh bọc đến.
Xem khí tức, Liễu Vũ Yên hẳn là vừa đột phá Anh Biến hậu kỳ không lâu, nhưng linh hồn ý cảnh, lại thâm bất khả trắc, phảng phất giống như vô cùng huyễn vụ, khó có thể thăm dò hư thật.
Đồng thời gặp phải hai vị nửa bước Đế Tôn, thậm chí mấy vị cùng giai, Liễu Vũ Yên liền lâm vào tuyệt cảnh tứ phía kẽ hở.
Không tốt!.!
Chúng cường giả trên trận, kể cả Từ Huyền, trái tim đã vọt lên đến cổ họng.
Ngay một sát na nguy cấp hàng lâm, Liễu Vũ Yên nhoẻn miệng cười, bốn Chu Thiên phảng phất chuyển hóa thành thiên nhiên điềm tĩnh an bình, mơ hồ có thể nghe được không sơn điểu ngữ, nước suối leng keng.
Hô bá!.!
Ngọc bích trúc kiếm trong tay nhẹ nhàng nhoáng một cái, biến ảo ngàn vạn hư ảnh, một tầng mưa bụi mông lung tinh tế tỉ mỉ nhu hòa hiện lên hình dáng dù che mưa, lấy Liễu Vũ Yên làm trung tâm, xoay tròn bốn phương tám hướng.
Nhìn qua nhìn căn bản không giống chiến đấu, mà là đang diễn dịch một hồi mộng huyễn vũ vụ chân thật vậy.
PHỐC PHỐC PHỐC. . .
Mấy vị cường giả tham dự vây công, trên người Huyết Quang như khói hoa tách ra, lúc này có một vị Đại thống lĩnh, chôn vùi trong đó.
Hai vị nửa bước Đế Tôn, hoảng sợ thất sắc, liên tục bạo lui, trên người lưu lại vài phiến vết máu.
Những vết máu kia, hiện ra vô số lỗ thủng thật nhỏ.
Chỉ một kiếm, Liễu Vũ Yên đã hóa giải nguy cơ, chém giết một vị Đại thống lĩnh, trọng thương mấy người khác.
– Mau chóng lui lại!.!
– Thiên Tung Cửu Tinh, Thiên Sư đệ tử, tuyệt không thua kém Tuyệt Vô Ảnh, Từ Huyền. . .
Cường giả đỉnh cao Ám Thế thánh triều một phương nhao nhao tránh ra.
– Ha ha ha. . . Vũ Yên, ngươi rốt cục xuất quan.
Một tiếng cười dài hào hùng truyền đến từ sâu trong cứ điểm
Vừa dứt lời, một thanh niên oai hùng người mặc hoàng kim long bào, thuấn di đến bên người Liễu Vũ Yên.
Người đến đúng là Tuyệt Vô Ảnh.
Tuyệt Vô Ảnh thương thế khôi phục bảy tám phần, đã sớm xuất quan.
Cho dù hắn còn có chút suy yếu, nhưng chứng kiến Liễu tiên tử như không linh như mộng ảo trước mắt thì lập tức sinh long hoạt hổ.
Hai người liên thủ, coi như là Đế Tôn, cũng có thể đánh một trận, thậm chí có hai ba thành phần thắng.
Nhưng mà, Liễu tiên tử đối với Tuyệt Vô Ảnh, cũng chỉ bảo trì khách khí, ôn hoà theo lễ nghi.
Chiến đấu một lát, Liễu Vũ Yên phiêu nhiên quay về cứ điểm.
– Liễu tiên tử đã tới!.!
Vô số tài tuấn trẻ tuổi trên trận, tim đập nhanh hơn.
Nhưng mà, Liễu Vũ Yên lại mặt mang ý cười, phiêu về một hướng khác. . .
– Từ Huyền!.!
Tuyệt Vô Ảnh đi cùng sắc mặt rùng mình.
– Từ Huyền!.!
Cửu điện hạ trơ mắt nhìn Liễu tiên tử không linh như mộng huyễn, đi thẳng đến chỗ một thanh niên anh tuấn trong góc cứ điểm.
Mà tình cảnh tiếp theo khiến lòng hắn lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm.
– Vũ Yên!.!
Từ Huyền vui vẻ mỉm cười, tiến ra đón.
Liễu tiên tử điềm nhiên, hiếm thấy lộ ra vui mừng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hiểu ý mà cười, có vài phần ôn nhu quyến luyến, phảng phất như người yêu thất lạc nhiều năm.
Tình yêu kiếp trước khắc cốt minh tâm, trong tối tăm sinh ra dẫn dắt kỳ diệu, tình cảm đặc thù vượt qua luân hồi mà đến, ngay cả tâm tình của Vũ Yên chỉ thủy nhập thánh cũng không thể khắc chế được.
Mà theo cảnh giới tăng lên, loại cảm xúc đặc thù này càng phát ra mãnh liệt.
Những năm gần đây, Vũ Yên cũng tuân theo kẽ hở tâm kinh do Từ Huyền đưa ra, chính thức vào đời, buông thả gông xiềng tâm linh.
Hai người như thần tiên quyến lữ, lẳng lặng ôm nhau, bốn phía yên lặng không u, phảng phất như lâm vào thánh cảnh không sơn điểu ngữ.