Chung li Quyền gặp Thiết Quài tiên sinh, phục xuống đất dập đầu lạy Tiên sinh vội bảo Phí Trường Phòng đỡ dậy, nói :
– Chúc mừng cậu. Nay cậu đã có sư phụ chân chính. Ta đã sai lầm, nhận liều ngôi vị tôn sư, lòng rất hổ thẹn, chứ cậu có lỗi gì đâu?
Chung Li Quyền nghe tiên sinh nói vậy, lòng càng bất an. Nhưng cậu xuất thân từ nơi sơn dã, trời cho tính nết trung hậu, trước nay không hề biết nói câu khách sáo, hễ lòng không yên chỉ biết đỏ mặt, không thốt nên lời. Thiết Quài tiên sinh đã hiểu tình ý bèn cười, nói :
– Cậu tưởng vì cậu mới nhận một vị sư phụ khác, ta là sư phụ nhận lầm, từ nay sẽ cắt đứt quan hệ, không chăm nom cậu nữa hay sao ? Nếu biết chúng ta vốn là đồng môn, thì nên trở về mối quan hệ anh em. Bàn cho phải, cậu là người em, bị đày xuống phàm trần, ta là huynh trưởng, sao không tận tâm chiếu cố, bảo hộ cho cậu chứ? Ta xuống núi lần này tuy rằng còn có nhiều chuyện khác nhưng nửa phần cũng chỉ vì cậu, để điểm tỉnh cho cậu, chỉ giáo dẫn dắt cậu, khiến cậu không quên gốc gác của mình, sớm siêu thoát phàm trần, lên thiên giới. Chỉ cần giải quyết xong sự việc đó là ta hoàn tất trách nhiệm, cần gì phải bo bo giữ lấy danh nghĩa thầy trò hoặc anh em ? Không thể nói ta làm ông thầy mới chịu quan tâm tới chuyện của cậu, còn làm ông anh thì bỏ mặc cậu, không ngó ngàng tới. Nếu cậu cảm kích, mong đáp đền ơn ta, chỉ cần cậu hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta, mà đừng hung hăng, tự buông thả, nỗ lực tu trì, sớm trở về tiên ban, khiến ta sớm hoàn tất trách nhiệm đối với cậu là được. Đó là biện pháp báo ân tốt nhất.
Thiết Quài tiên sinh nói thôi một hồi, giọng khẩn thiết lại đôn hậu, khiêm nhường lại khuyến khích. Hà tiên cô và Phí Trường Phòng đều cảm thán không ngừng. Chung Li Quyền nghe dạy càng cảm thấy bất an, mồ hôi trên trán đổ xuống thành giọt.
Thiết Quài tiên sinh bèn nói tiếp :
– Tuy vậy, danh xưng không thể không chính đáng. Từ nay về sau cậu phải sửa đổi cách xưng hô, gọi ta là sư huynh, cho ngang hàng với đại cô nương, ta cũng sẽ gọi cậu là sư đệ, đúng như cách xưng hô giữa chúng ta ở kiếp trước. Như vậy, chúng ta chỉ phục hồi nguyên trạng mà thôi.
Tiên sinh nói rồi, cất tiếng cười vang. Ai ngờ Chung Li Quyền nghe vậy, bỗng nhiên tuôn nước mắt đầy mặt, tiến lại gần bên Thiết Quái tiên sinh, quì xuống mà khóc rống lên. Ba người ngạc nhiên, không hiểu ý tứ ra sao, chỉ thấy Chung Li Quyền khóc một hồi, cất tiếng nói to :
– Thưa sư phụ, hôm nay sư phụ nói ra lời nào, đều là những lời có đạo lý, cũng như những lời Đông Hoa tổ sư đã nói ra vậy. Nhưng dù sao chăng nữa, đệ tử vẫn cảm thấy nếu không chiếu theo cách gọi cũ, thì lòng đệ tử không sao yên ổn được. Chẳng những là cách gọi không đổi, đệ tử còn cần phải cầu xin sư phụ đối đãi với đệ tử y hệt như trước đây, không gì khác biệt, đệ tử mới an tâm mà dụng công, nhận lãnh lời sư phụ, giáo huấn, không phụ lòng kỳ vọng của sư tôn. Nếu không được như thế, đệ tử không sao đạt tới chỗ tốt lành, để phụ lòng tốt của hai vị sư phụ chăm lo cho đệ tử, chi bằng trở về nhà, theo cha đi bắt cầm thú, còn tốt hơn. Đệ tử chỉ biết gì nói nấy, không biết nói năng khách sáo, xin sư phụ lượng xét.
Thiết Quài tiên sinh thấy cậu bé nói năng không văn vẻ, đều là những lời khẩn thiết, thẳng thắn, càng thấy rõ tính cậu hồn nhiên, không chút dối trá, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Đang lúc: khó xử, đã thấy Hà tiên cô, Phí Trường Phòng hai người rời khỏi chỗ ngồi, nói thay cho ông :
– Sư phụ cùng sư đệ nói ra, đều chí lý cả. Ngoài việc dạy cậu ta tu đạo, sư phụ còn muốn chiếu cố, cất nhắc cậu ta nữa. Sự tình thực tại là như vậy, có bàn tới bàn lui cũng chỉ rườm lời. Đã vậy, cách xưng hô ra sao cũng chẳng có gì đáng hổ thẹn. Trong tam giáo, chuyện một người theo học nhiều ông thầy cũng có nhiều. Vì thế mới nói : “thánh nhân không có một ông thầy nhất định” 1 . Nay sư phụ và A Quyền đã có ý kiến khác nhau, chúng tôi tình nguyện làm người trung gian, đề nghị một giải pháp chấp trung. Sư Phụ làm việc gì cũng khiêm tốn, tự nhiên không chịu nhận ngôi sư tôn, nhưng cũng có thể chiếu theo cách xưng hô kiếp trước, mà gọi cậu ta một tiếng “sư đệ”, hoặc “Quyền đệ”. Rõ ràng là đã theo học, đệ tử không thể bỏ lễ kính thầy, Quyền đệ nhất thiết phải chiếu theo cách xưng hô cũ.
Thiết Quài tiên sinh đành phải nhận lời, lại cười, nói :
– Thằng bé này tính nết quật cường, khiến ta chẳng biết giải quyết ra sao. Cũng may Đông Hoa đế quân biết ta không ưa làm thầy người khác, cũng chẳng coi ai là bậc tiền bối, nên mới lạm quyền, nhất định sẽ lượng thứ cho ta. Quyền nhi hãy đứng lên đi, còn khóc lóc làm gì ?
Chung Li Quyền lúc đó mới chịu đứng dậy. Cậu chưa gặp mặt Phí Trường Phòng lần nào, Thiết Quài tiên sinh mới chỉ tay, giới thiệu cho hai người quen biết nhau, sau đó lại nói với cậu bé :
– Ta phái ngươi đi đón Trường Phòng, thực ra là muốn thử thách đảm lượng của ngươi. Nhưng có gan và có sức cũng chưa phải điều lạ mà còn phải có lòng nhân hậu nữa. Điều này tổ sư đã cảnh giới ngươi rồi, bất tất phải nói tới nữa. Lúc đó ta đã ước tính, biết rằng sau khi ngươi gặp yêu quỉ, và ngủ một giấc, chừng tỉnh mộng thì Trường Phòng đã về tới nơi, hai người sẽ gặp nhau trên núi. Ta sai ngươi đi đón Trường Phòng, đã tính chắc ngươi và Trường Phòng sẽ về một lượt. Nào ngờ hôm sau, trời tối mịt, Trường Phòng quả nhiên về tới, mà không thấy ngươi về cùng, ta mới nghi ngờ, vận huyền công, chiêm một quẻ , mới hay Đông Hoa đế quân lợi dụng cơ hội, sai cọp trắng đi đón ngươi. Đế quân đạo pháp cao thâm, chúng ta không thể theo kịp. Nhưng một lời nói lỡ, lại mắc duyên nợ tái sinh, quả thật đế quân đã tự rước lấy khổ. Nhưng đối với ngươi, việc đó lại là duyên lạ, phúc lớn, ngàn vạn năm cũng khó gặp.
Thiết Quài tiên sinh lại nói qua những chuyện xảy ra gần đây :
– Những kẻ ngươi gặp trên đường đi là hai con yêu : một đứa là hồ li tinh lông trắng, tức Viêm đạo nhân, lớn tuổi, đứa kia là Lãnh Thâm, chính là con thỏ tu luyện thành tinh. Chồn có tính hay dối trá, thỏ có tính xảo quyệt. Tuy chúng đã có tài biến hóa thành hình người, biết được đạo pháp, nhưng cũng không bỏ được bản tính. Vì thế vừa gặp mặt ngươi, chúng đã nghĩ chuyện thủ lợi, tìm cách lợi dụng ngươi. Chúng há không biết Đông Hoa tổ sư là một vị kim tiên, được Ngọc đế sắc phong đế quân, cùng với tà giáo của chúng tuyệt đối không thể đi đôi, mà còn tính chuyện đánh lộn sòng tà với chính, dụ dỗ ngươi làm gián điệp cho chúng nữa chứ ?
Còn tên lão đạo, mà chúng gọi là sư thúc, thật ra không phải cầm thú biến thành người, mà là một tên trộm, tên thật là Lý Bích Hổ, biệt danh Bích Hổ. Vì hắn kiêu dũng tuyệt luân, lại có tài phi thiềm tẩu bích, nên đã phạm án nhiều lần, hại người vô số. Về sau, bỗng nhiên hối ngộ những sai lầm trước đây của mình, mới bỏ nghề, xuất gia, tu luyện lâu năm, đạt được địa vị ngày nay, đáng kể là một người có nhiều tài năng trong số những môn nhân của Thông Thiên giáo chủ. Hắn gặp Từ Phúc, là người được Tần hoàng phái ra biển, đã ngăn chặn giữa chừng, thi thố chút yêu pháp, vừa khuyến cáo vừa hăm dọa, khiến Từ Phúc tin hắn là thần tiên chân chính, đã đem sắc thư của hoàng đế trao cho bọn chúng. Chúng tự tới Hàm Dương gặp vua, còn đám người của Từ Phúc chừng vài chục người bị chúng bỏ lại trên đảo. May gặp được sư huynh ta là Phiếu Diểu và Hỏa Long chân nhân thương đám người đó lầm lỡ sa vào cạm bẫy, không có hy vọng trở về đất liền, mới thi triển đại pháp lực, giúp cho họ xây dựng thôn xóm, chuyển vận tới những loại ngũ cốc và cây dâu tằm, để họ có thể canh tác và dệt vải, do đó cũng chẳng cần phải trở về Trung Quốc. Ngày lâu, số dân sinh sôi nẩy nở, có thể lập thành một quốc gia. Bọn yêu nhân nhẫn tâm bỏ mặc Từ Phúc và đám người của ông trên đảo hoang, chúng về triều còn trâng tráo nói rằng nhờ công lao của chúng mà Từ Phúc thành lập được một nước mới.
Chung Li Quyền liền nói :
– Đúng là như vậy. Chúng có nói chuyện này với đệ tử, đúng như thế.
Thiết Quài tiên sinh cùng Phí Trường Phòng và Hà tiên cô đều cất tiếng cười vang, tiên sinh lại nói tiếp :
– Bọn ác độc không ngừng đấy đâu. Chúng còn thi hành những thủ đoạn hèn hạ, khiến con cháu Từ Phúc phải điêu đứng, mọi người hãy chờ xem.
Ba người nghe nói, đều lắc đầu than thở. Thiết Quài tiên sinh lại hỏi Chung Li Quyền :
– Hộp báu chúng trao cho ngươi, hãy lấy ra cho mọi người ngắm chơi. Chung Li Quyền cười, nói :
– Sư tôn việc gì cũng biết trước. Quả thật bọn yêu nhân nuôi lòng ám toán thầy, đúng là không biết tự lượng.
Vừa nói, vừa lấy hộp báu ra, đưa cho Thiết Quài tiên sinh. Nhưng tính lí lắt của cậu ta quá nặng, chưa kịp trao cho tiên sinh, cậu táy máy thế nào không rõ, nắp hộp đã tự động bật ra. Chỉ nghe một tiếng “‘ầm !” vang lên, các mũi kiếm bắn ra một lượt, hướng về phía đầu của ba người kia mà đâm. Lập tức có tiếng “ôi chao !”, hai người bị kiếm đâm, ngã lăn ra đất.