Nếu đã đến thì liền thuộc về ta.
Lời vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc.
Chỗ này đứng tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu, tứ sư huynh Phương Đạm, ngũ sư huynh Tư Mã Bác, lão thất An Tri, lão bát Diệp Phi, lão cửu Diệp Phương, lão thập Diệp Viên. Bảy người đều đứng đó, đối với nó như hổ rình mồi, có thể nói hiện tại Vân Miêu là khoai lang phỏng tay.
Kết quả Lục Nguyên giỏi thật, lại nói Vân Miêu thuộc về hắn.
Lăng Ngọc Châu cười, tiếng cười khá là trong trẻo. Trong thập đại đệ tử chân truyền, chỉ mình nàng là con gái, thực lực cũng rất khá.
Nàng nói:
– Lục sư đệ, bây giờ tám người chúng ta đoạt con Vân Miêu này. Nếu lục sư đệ muốn một người chiếm Vân Miêu linh thú vân hệ chính là một đấu bảy người chúng ta nha.
Lăng Ngọc Châu chờ Lục Nguyên đáp lời. Lần này lục sư đệ Lục Nguyên là đối thủ, xem thực lực không yếu. Nhưng tứ sư đệ Phương Đạm cũng là cao thủ, kế thừa Quân Tử kiếm pháp của Quân Tử Kiếm Tiên Phương sư thúc, khó đối phó. Ngũ sư đệ Tư Mã Bác kế thừa Đại Nhật kiếm pháp của Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã sư thúc, rất khó chơi. Lão thất An Tri, lão bát Diệp Phi, lão cửu Diệp Phương, lão thập đệ tử, bốn người này không khó đối phó, khá dễ dàng.
Mấy người đều là đối thủ, tiếp theo là nên làm sao ứng đối.
Nàng còn nghĩ tiếp theo nên làm sao, kết quả Lục Nguyên nói câu tiếp theo khiến nàng không cần nghĩ nữa.
Lục Nguyên lười biếng nói:
– Con Vân Miêu này nếu đã rơi vào tay sư đệ ta thì tất nhiên là thuộc về ta. Cái này gọi là trời ban, nếu bởi vậy mà phải đấu với bảy vị sư huynh tỷ đệ thì cũng chẳng sao.
Lục Nguyên lười nhác nói một câu khiến đám người kinh ngạc!
Trong phút chốc họ không biết nên nói gì!
Cái này! Đùa gì chứ!
Lục Nguyên, rốt cuộc hắn đang giỡn cái gì!
Lục Nguyên trước kia ở trong thập đại đệ tử chân truyền là xếp hạng chót, chính là cùng cấp bậc với lão cửu Diệp Phương, lão thập Diệp Viên, cơ bản thuộc về hạng xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền. Đương nhiên lần trước tại Bắc phong đại tái, người này biểu hiện một phen lộ ra thực lực không tầm thường. Nhưng thế thì sao? Lần đó hắn đối phó dù sao chỉ là đệ tử bình thường, đệ tử bình thường và đệ tử chân truyền chênh lệch khá lớn. Hắn đối phó được năm tên đệ tử bình thường chưa chắc ứng đối được một đệ tử chân truyền.
Hắn thật là to gan!
Dưỡng Ngô kiếm đã gác trên vai.
Kiếm như nước.
Lục Nguyên nói:
– Muốn lên thì lên đi.
– Tốt!
Tư Mã Bác là người thứ nhất lên tiếng. Gần đây gã đã luyện thành Đại Nhật kiếm pháp. Đại Nhật kiếm pháp của gã thật là tinh thuần chứ không như Tư Mã Ôn chỉ có phần hình. Một chiêu Đại Nhật kiếm pháp thi triển chỉ thấy nhiệt độ không khí tăng cao, ngay cả máu cũng như bị hong khô.
Tư Mã Bác muốn báo thù lần trước cược thua, báo mối thù ở Bắc phong đại tái bị đánh mặt. Lúc này chiến ý hừng hực bốc cháy, phối hợp Đại Nhật kiếm pháp của gã càng cho cảm giác người thiêu đốt, kiếm cũng đang đốt cháy. Gã như là hỏa cầu to lớn thiêu cháy đối thủ.
Tam đệ tử Lăng Ngọc Châu, tứ đệ tử Phương Đạm tạm thời không ra tay. Thực lực của Tư Mã Bác quả là tiến bộ không ít, đích thực không tệ. Họ đánh chết không tin hắn có thể lấy một địch bảy, giờ Tư Mã Bác ra tay thì muốn để gã thử thực lực của Lục Nguyên.
Nay xem ra Tư Mã Bác ra tay cũng có khuôn có dạng, lục sư đệ, hãy để chúng ta nhìn sức nặng của ngươi xem!
Còn lão thất An Tri, lão bát Diệp Phi, lão cửu Diệp Phương, lão tập Diệp Viên thấy tam sư tỷ, tứ sư huynh không ra tay thì tất nhiên họ cũng không vội.
Lúc này cơ bản là Lục Nguyên và Tư Mã Bác đơn độc đấu.
Lục Nguyên nhìn Vân Miêu trong ngực, không mấy để ý kiếm pháp của Tư Mã Bác. Nếu là kiếm pháp chưa thấy thì hắn phải nhìn một phen, xem kiếm ý của gã rồi tìm chỗ sơ hở công kích. Nhưng Đại Nhật kiếm pháp của Tư Mã Bác thì hắn đã thấy ở chỗ Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo, đã hiểu quá rõ.
Hơn nữa trải qua cuộc chiến với Tu La, là thực chiến thật sự, kiếm pháp, tâm linh của hắn càng tinh thuần. Chỉ thấy Tư Mã Bác đánh tới dùng một chiêu Đại Nhật Viêm Viêm. Chiêu Đại Nhật Viêm Viêm có uy lực cực kỳ lớn, khí thế bây giờ đã tới đỉnh cao. Nhưng đỉnh thì thế nào? Vào lúc kiếm thế của ngươi mạnh nhất phá đi.
Lục Nguyên chợt ra tay!
Một kiếm!
Cuồng Phong Quá Cảnh trực tiếp vọt tới, xông hướng Đại Nhật Viêm Viêm. Cuồng Phong Quá Cảnh và Đại Nhật Viêm Viêm đụng độ, cảnh này mọi người không biết đã thấy bao lần nhưng chưa từng bất ngờ như vậy. Cuồng Phong Quá Cảnh thật như gió to thổi qua, trực tiếp phá hủy Đại Nhật Viêm Viêm.
Hơn nữa chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh còn đánh bay Tư Mã Bác, trên người gã không biết bị bao nhiêu vết thương, toàn do Cuồng Phong Quá Cảnh tạo ra. Đối mặt Lục Nguyên mạnh mẽ, Tư Mã Bác không có sức đánh lại, bị đánh thành thế này.
Một chiêu!
Đùa gì chứ. Lục Nguyên đánh Tư Mã Bác thực lực kiếm thuật gọi là tiến bước lớn, chỉ dùng một chiêu! Đệ tử chân truyền có mặt đánh rùng mình, họ không biết đấy là tất nhiên. Tư Mã Bác là pháp lực đỉnh cao luyện khí kỳ đệ tứ tầng, kiếm thuật là đỉnh cao tầng thứ nhất.
Thực lực Lục Nguyên hiện tại là pháp lực luyện khí kỳ đệ lục tầng, kiếm thuật thì tới cấp kiếm ý, càng đứng nói kiếm ý Đại Nhật kiếm pháp đã bị Lục Nguyên nhìn thấu, nên mới một kiếm phá đi!
Tư Mã Bác lúc này nặng nề đập ra sau, đầu óc trống rỗng! Làm sao có thể một kiếm đánh bại mình chứ? Thực lực của mình so với đệ đệ Tư Mã Hạo mạnh hơn nhiều, khi ấy tổ phụ từng nói Lục Nguyên có thể một kiếm phá Tư Mã Hạo là ngẫu nhiên, là phát huy vượt qua bình thường.
Không lẽ hắn lại phát huy vượt bình thường? Giờ đây Tư Mã Bác không biết mình nên bày ra biểu tình gì nữa.
Vân Vụ sơn cốc, chỗ này mây mù khá nhiều, che phủ bốn phía.
Trong Vân Vụ sơn cốc, chỉ cần cách xa chút là không nhìn rõ sự việc.
Kỳ thực lúc này đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình đấu với nhau cách tám đệ tử chân truyền không tính xa bao nhiêu, chẳng qua bị mây che sương đậy khiến gần như vậy mà không thấy rõ, chỉ có thể nghe tiếng giao đấu trong trẻo. Trung Chính kiếm của Vân Dật và Long Thủ kiếm của Vân Bình thỉnh thoảng va chạm trên không trung.
Tiếng va chạm của Trung Chính kiếm khá là êm dịu, khí thế công chính bình hòa.
Tiếng Long Thủ kiếm va chạm thì vô cùng mãnh liệt sục sôi.
Tính tình người khác nhau thì kiếm cũng khác, tất nhiên tiếng kiếm sẽ khác đi.
Đây là cuộc tranh đấu ai làm chủ thập đại đệ tử chân truyền, Trung Chính kiếm và Long Thủ kiếm không ngừng va chạm.
Lúc này tám đệ tử chân truyền khác Lục Nguyên đang động tay, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ. Thân kiếm sáng như hồ nước biến mất trong vỏ kiếm. Giây phút này, Tư Mã Bác đang không ngừng bay xa xa, bị một kiếm Cuồng Phong Quá Cảnh đánh tan tác.
Thua không chỉ một chiêu mà còn có sự tự tin.
Một chiêu!
Chỉ một chiêu!
Gã đã thua, Tư Mã Bác không biết cảm giác trong lòng là gì nữa.
Lúc này, sáu đệ tử chân truyền khác cũng biến sắc mặt. Từ đệ tử chân truyền thứ ba Lăng Ngọc Châu đến đệ tử thứ mười Diệp Viên, tám đệ tử chân truyền dù thực lực chênh lệch, có cao có thấp nhưng đó giờ không ai một kiếm có thể khiến đệ tử chân truyền gục ngã.