Xoẹt, Hắc ám kiếm khí giống như một trăng rằm lập tức đâm vào cổ Thiết Tích long rồi từ một phía khác bắn ra, máu tươi bắn ra tung tóe.
Phanh, thân thể to lớn như núi đổ sầm lên mặt đất, Thiết Tích long sau khi cố hít mấy hơi thở sau đó liền tuyệt khí.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Đầu Đà lão tổ hắc hắc cười nói:“Lão tổ ta vừa lúc đang thiếu một cái Phòng tu luyện, dùng khung xương của nó thật không gì tốt hơn”.
“Lục giai hoang thú, cả người đều là bảo vật, những gì chúng ta không cần có thể cấp cho đồ đệ hoặc là đám môn nhân có cống hiến trong môn phái”. Trên người Thiết Tích long mặc dù có nhiều thứ đối với bọn họ vô dụng nhưng đối với đám người dưới Võ tông thì vẫn rất có tác dụng, ví dụ như nội đan đầy nguyên khí, mắt có thể dùng để làm công cụ tham minh, những bộ phận khác trong lục phủ ngũ tạng đều đựng đầy nguyên khí,…….
“Khặc khặc, chờ việc tại Nguyên thạch mạch khoáng xong xuôi, lão tổ phải đi hảo hảo chiêu đãi tiểu tử kia một chuyến, để cho hắn biết đắc tội với ta là không sáng suốt cỡ nào”. Đầu Đà lão tổ âm lãnh nói.
……
Thất sát quyền áo nghĩa sử dụng sát khí để công kích, nó có thể làm cho tinh thần của người ta bị quấy nhiễu, Thiên lôi ấn từ sau khi Phong Lôi tề tụ xong chính là đòn công kích tối cường của Trương Hiểu Vũ hiện tại. Thiên Vũ ấn là đòn công kích phạm vi rộng, lúc này mặc kệ là cận chiến, xa chiến hay quần chiến, Trương Hiểu Vũ đều có tuyệt chiêu, có thể nói là toàn diện.
Lúc này cần đi tìm Huyết nguyên lực, chờ lấy được Huyết nguyên lực thì lại đi Đông vực tìm kiếm Nhục nguyên lực, về phần Cốt nguyên lực thì khả ngộ mà không thể cầu, chỉ có dựa vào vận khí.
“Hiểu Vũ, ngươi muốn đi Đôn Hoàng sa mạc sao?” Lạc Thi Thi nghi hoặc nói.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu nói:“Nếu chuyện này thành công nói, thực lực của ta nhất định có thể nâng cao thêm một tầng, đến lúc đó Đầu Đà lão tổ cũng không làm gì được ta”.
Lâm Nguyên Nghi gật gật đầu nói:“Đầu Đà lão tổ không phải là hạng người thiện lương, nhất định sẽ đến tìm ngươi gây phiền toái, thực lực của ngươi có thể tăng thì rất tốt”.
“Vậy cần bao nhiêu thời gian!” Lạc Thi Thi nói.
Trương Hiểu Vũ nói:“Hẳn là không lâu đâu, chắc là một tháng thôi”. Sau khi trở thành Võ hùng, một ngày hắn có thể phi hành năm sáu ngàn dặm, cái này là do lo nguyên lực tiêu hao, còn nếu cả ngày chạy đi thì ít nhất có thể đạt tới bảy tám ngàn dặm.
“Đây là ba viên Ngũ khí triều nguyên đan, có thể giúp ngươi gia tăng nguyên lực lên một cấp bậc”. Lạc Thi Thi đưa cho hắn một cái bình ngọc.
Trương Hiểu Vũ tiếp nhận rồi bỏ vào trong Nguyên giới.
Năm ngày sau, Trương Hiểu Vũ xuất hiện ở Nam trấn, nơi này so với ba năm trước đây thì náo nhiệt hơn rất nhiều, phố lớn ngõ nhỏ đều có thợ săn đang đi tìm người mua thích hợp.
“Hai ngàn lượng bạc chiêu mộ Đại võ sư, chỉ có ba suất thôi, ai tới trước được trước”. Đối diện Đại tửu lâu có một thương nhân mập mạp đang ra sức thét to.
“Ba Đại võ sư, toàn bộ Nam trấn cũng không có nhiều như vậy”. Có kẻ đi ngang qua thấp giọng nghị luận.
Trương Hiểu Vũ khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, thương nhân mập mạp kia chính là kẻ ba năm trước đây đã từng thuê hắn. Không thể tưởng được nay lại gặp lại, bất quá khi đó có thể chiêu mộ được một võ sư đã khiến cho bọn họ cười không khép được miệng, nay lại tìm thuê Đại võ sư, xem ra đã phát tài rồi.
“Lục cấp Võ sư thì thế nào, ta có thể giao đấu với Đại võ sư cấp một ba mươi chiêu mà bất bại”. Có người xung phong giới thiệu về chính mình.
Đầu lĩnh hộ vệ đưa ánh mắt nhìn về phía thương nhân mập mạp.
Gã thương nhân gật gật đầu, thật ra thuê Đại võ sư cũng bất quá là một mánh lới, chính yếu là để ép được giá, đề phòng có một số kẻ tự thị tu vi cao mà nâng giá.
“Một ngàn lượng bạc nhé, giá này rất cao rồi”. Gã hộ vệ nói.
Người nọ lắc đầu nói:“Quá ít, Thiết Đầu tam tại Nam trấn này cũng là kẻ nổi danh, không phải ta khoe khoang chứ, bên trong các lục cấp võ sư trên cơ bản không ai là đối thủ của ta”.
Gã hộ vệ bèn đưa ra giá là một ngàn hai trăm lượng bạc đồng thời nói:“Theo luật lệ cũ, chúng ta đều dựa theo cấp bậc võ giả mà yết giá”.
“Thêm một chút nữa đi, một ngàn một trăm lượng đi, như thế nào!”.
Gã hộ vệ gật gật đầu nói:“Được rồi! Nhưng mức giá này ngươi nên giữ bí mật, đừng cho những người khác biết”.
“Cái này ta biết mà, nhất định sẽ giữ bí mật”.
Thương nhân kia rất hài lòng với gã trợ thủ đắc lực, hắn đưa mắt nhìn chung quanh một vòng rồi đột nhiên ngừng lại ở một người.
“Lý Cường, ngươi xem người kia có phải chúng ta có biết phải hay”.
Gã hộ vệ nghe vậy thì nhìn qua, hắn nhất thời kích động nói:“Ông chủ, người kia chính là người ba năm trước đây chúng ta thuê, là tứ cấp võ sư, hắn giết Lương Uy đó, ông quên sao?”.
“Là hắn hả? Ba năm trước đây còn là tứ cấp Võ sư, hiện tại ít nhất cũng đã là lục cấp võ sư thậm chí là đỉnh phong Võ sư, mau, ta tìm cách thuê hắn”.
Lý Cường hít sâu một hơi hô:“Trương huynh đệ, ngươi còn nhớ ta không? Ba năm trước đây chúng ta đã từng sánh vai chiến đấu với nhau”.
Trương Hiểu Vũ đứng cách đó không xa, nghe vậy thì rất nhanh đi tới cười nói:“Đã lâu không thấy”.
Gã thương nhân nhiệt tình tươi cười nói:“Trương huynh đệ, ba năm trước đây thật đúng là phải cám ơn ngươi nhiều!” Hắn hiện gia sản của hắn đã hơn ba mươi vạn lượng bạc, cái này tất cả đều từ thương vụ thanh công ba năm trước đây.
“Nhận tiền của người, thay người tiêu tai, đây là chuyện công bình mà, không có gì!”.
Lý Cường cẩn thận nói:“Không biết Trương huynh đệ hiện tại đã là võ sư cấp mấy rồi, hẳn là Đỉnh phong Võ sư rồi! Ông chủ ta muốn thuê ngươi, giá ngươi muốn bao nhiêu”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Đa tạ ý tốt của ông, bất quá ta muốn đi sa mạc tìm người”.
Gã thương nhân nói:“Chúng ta cũng đi sa mạc, ngươi muốn tìm ai, có nhiều người càng dễ hành sự!”.
Trương Hiểu Vũ tựa cười mà như không cười nói:“Tìm Huyết đao!”.
Thương nhân nghi hoặc nói:“Huyết đao, tên này nghe sao lạ như thế”.
Lý Cường như nhớ tới cái gì vội thất sắc nói:“Ông chủ, Huyết đao là tội phạm truy nã cấp một tại sa mạc, thực lực đã đạt tới Võ vương cấp ba”.
Cái gì, thương nhân hai mắt trợn tròn.
“Trương huynh đệ, ngươi muốn tìm Huyết đao làm gì, hắn cũng không phải là dễ chọc vào đâu”. Lý Cường nhắc nhở nói.
“Ta nếu đi tìm hắn thì tự nhiên là có tính toán, các ngươi không cần lo lắng”.
“Chớ không phải là, ngươi đã là Võ vương sao”. Thương nhân đã sớm nghĩ vậy bất quá theo bản năng hắn đã phủ nhận ngay, dù sao một thanh niên khoảng hai mươi tuổi gì đó đã là Võ vương, cũng quá kinh thế hãi tục đi.
Trương Hiểu Vũ cười cười, không có phủ nhận nói:“Vậy không quấy rầy, ta đi trước”.
Chờ Trương Hiểu Vũ đi xa, Lý Cường và thương nhân mập mạp hai mặt nhìn nhau, bọn họ có biết một Võ vương nhưng lại là một Võ vương trẻ tuổi, cái này nói ra chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người sẽ tin tưởng, nhưng mà cái này tất cả đều là thực.
“Ba năm thời gian mà biến hóa cũng thật lớn!” thương nhân cảm khái nói.