Thần Ma Cửu Biến

Chương 147 - Cứu Huyết Đao

trước
tiếp

Tại tầng trời thấp có một thân ảnh đang phi hành nhìn giống như một tia chớp màu lam, thân ảnh này ma sát với khí lưu trên sa mạc mà phát ra một vệt sáng dài, không ít đê giai hoang thú không kịp phản ứng lập tức liền luồng khí kình này thổi bay đi mấy chục thước.

“Là Võ vương, tốc độ thật nhanh!”. Đám thợ săn nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ hâm mộ tán thán.

“Nếu ta trở thành Võ vương là có thể đến đại thành thị tiêu dao, đâu còn phải ở lại cái địa phương quỷ quái này chứ”.

“Ngươi cứ nằm mộng đi! Người ta có thể trở thành Võ vương là do bản thân cố gắng, loại người giống như ngươi chỉ biết hưởng thụ thì vĩnh viễn sẽ không thành công”.

Huyết Đao là tội phạm truy nã cấp một, không bằng đến hỏi Thần Sa phủ một chút, hẳn là bọn họ sẽ biết, Trương Hiểu Vũ trong đầu thoáng tự hỏi một phen rồi liền bay về hướng tổng bộ Thần Sa phủ — Thần sa thành bay đi.

……

“Người nào, nơi này là Thần sa thành, không được phi hành”. Thủ vệ Thần sa thành thấy có người muốn bay qua tường thành thì nhất tề giơ vũ khí lên quát.

Đứng ở phía trên tường thành, Trương Hiểu Vũ cao giọng nói:“Ta là Trương Hiểu Vũ, muốn gặp Phủ chủ của các ngươi”.

“Làm càn, Phủ chủ mà ngươi tùy tiện muốn gặp là gặp được sao? Còn không xuống dưới”. Võ vương tuy cường đại nhưng mà Thần sa thành không thiếu Võ vương, đám thủ vệ này sớm đã nhìn quen rồi nên sao sẽ cho Trương Hiểu Vũ mặt mũi.

“Trương Hiểu Vũ, hắn là nhị cấp truy nã phạm!”.

“Nay đã không phải nữa rồi, ngươi không biết hơn một tháng trước Phủ chủ đã tuyên bố triệt tiêu lệnh truy nã đối với hắn rồi”.

Hô, một cỗ khí tức cực kì cường đại từ trong Thần sa thành ào ra, chỉ chốc lát công phu sau một trung niên nhân phá không bay tới, đúng là Thần Sa phủ Phủ chủ — Thuần Tử Thánh.

“Phủ chủ vạn tuế!” Toàn bộ thủ vệ đều quỳ một gối xuống mà hô to lên.

Phất tay bảo mọi người đứng lên, Thuần Tử Thánh cao giọng nói:“Trương huynh đệ, lâu rồi không gặp!”.

Trương Hiểu Vũ khẽ cười nói:“Lần này tới đây là có việc muốn nhờ ngài giúp cho”.

Thuần Tử Thánh nói:“Có chuyện gì thì nói đi! Có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp”. Tiềm lực của Trương Hiểu Vũ là không thể hạn lượng, nếu có thể làm cho hắn thiếu mình một cái nhân tình thì không có gì tốt hơn nữa.

“Huyết Đao, ngài hẳn là biết hắn! Tôi muốn tìm hắn”.

Huyết Đao, Thuần Tử Thánh cố gắng suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:“Có một người như vậy, ngươi theo ta đến Thần sa phủ, ta sẽ đi hỏi một chút”.

Thần Sa phủ nằm ở trung tâm Thần sa thành, chiếm diện tích mấy ngàn thước, toàn bộ có màu vàng, phong cách kiến trúc to lớn đồ sộ.

Trong đại sảnh Thần sa phủ.

Thuần Tử Thánh nhìn một lão giả hỏi:“Thác Bạt Tuyệt, ngươi có biết Huyết Đao hiện tại thường lui tới ở nơi nào không !”.

Thác Bạt Tuyệt là Đường chủ Sa ưng đường trong Thần sa phủ, hắn chuyên phụ trách việc trinh thám cùng với truy kích truy nã phạm, lúc này hắn cung kính nói:“Phủ chủ, theo tin tình báo ba ngày trước thì Huyết Đao đang ở trong một khách sạn ở Ô Lan trấn, tôi đã phái đi hai vị Võ vương đuổi bắt hắn”.

Hai vị Võ vương, Trương Hiểu Vũ nhíu nhíu đầu mày, hy vọng hắn không bị giết, nếu không mình sẽ thất bại trong gang tấc, hắn vội nói:“Thuần Tử huynh, có thể phái người dẫn đường cho tôi không !”.

Thuần Tử Thánh gật gật đầu, nhìn Thác Bạt Tuyệt nói:“Ngươi mang Trương huynh đệ đi Ô Lan trấn, tất cả đều nghe lời hắn, rõ chưa?”.

Thác Bạt Tuyệt mặc dù có chút nghi hoặc, bất quá vẫn đáp lời, chuyện Phủ chủ phân phó hắn căn bản là không được nghi ngờ.

“Ta cáo từ đây”. Trương Hiểu Vũ không muốn lãng phí thời gian nói.

Thuần Tử Thánh cười nói:“Trương huynh đệ, chờ xong việc, nhớ quay lại đây uống với ta một chén”.

“Tốt”. Trương Hiểu Vũ lập tức đáp ứng.

Trên sa mạc mênh mông vô bờ, Thác Bạt Tuyệt đi ở phía trước phá không phi hành, Trương Hiểu Vũ vẫn duy trì khoảng cách ba bước đi theo ở phía sau.

Tựa như muốn thử thực lực Trương Hiểu Vũ một chút nên Thác Bạt Tuyệt dần dần gia tăng tốc độ, hắn thân là lục cấp Võ vương, lại là Đường chủ Sa ưng đường nên tốc độ chính là sở trường của hắn, thậm chí còn nhanh hơn so với một số người vừa trở thành Võ hùng một bậc. Chỉ thấy thân ảnh hắn ma sát với không khí mà rít lên, ở sau người xuất hiện một luồng khí lưu nhạt.

Trương Hiểu Vũ hơi nhếch mép, tâm động thân động, tốc độ đột nhiên tăng lên rồi vẫn như trước, vẫn duy trì cách đối phương ba bước, hơn nữa một bộ thản nhiên tự đắc, rõ ràng là chưa toàn lực.

Trên làn da nổi lên màu hồng, xem ra Thác Bạt Tuyệt đã tăng tốc tới cực hạn rồi, giống như là loài sa ưng nhanh nhất trong sa mạc vậy.

Nửa ngày sau, Thác Bạt Tuyệt tiết khí ra còn đối phương từ đầu đến cuối cũng chưa từng cách hắn quá ba bước, nếu đoán không sai thì hẳn là đã là Võ hùng cường giả rồi, cùng Võ hùng so tốc độ đúng là ăn no rỗi hơi mà.

“Trương công tử, chỉ cần nửa ngày công phu nữa là tới Ô Lan trấn, hy vọng là có thể tới kịp”. Huyết Đao ở Đôn Hoàng sa mạc tàn sát bừa bãi mấy năm, đã làm cho Thần Sa phủ bị tổn hại khá lớn, lần này hai người Thác Bạt Tuyệt phái đi đều là tứ cấp Võ vương, hơn nữa còn am hiểu thuật cận chiến, lục cấp Võ vương tầm thường cũng không phải là đối thủ.

Lúc này phía đông Ô Lan trấn, trên sa mạc ba bóng người đang lần lượt thay đổi tung hoành, kịch liệt chiến đấu.

“Huyết Đao, lần này xem ngươi trốn đi đâu!” Một hán tử mặc quần áo màu xanh cầm trong tay thiết xoa, mỗi một lần ra tay đều kích ra từng đạo xoa ảnh sắc bén.

Đương đương, trường đao đỏ như máu vung ra phản kícnh đẩy xoa ảnh ra, Huyết Đao hô hấp thoáng có chút dồn dập nhưng vẫn nói:“Muốn giết ta sao, kiếp sau đi!”.

“Liệt hỏa mâu!” Một hán tử khác mặc quần áo màu tím hai tay chà xát thiết mâu, hỏa mang đỏ rực nhất thời xoay tròn hóa thành một con độc mãng há to mồm cắn đến.

“Đại Huyết Đao trảm!” huyết sắc đao mang đầy trời chợt lóe lên rồi biến mất, Huyết Đao thừa cơ hội này lao người về hướng xa xa chạy trốn.

“Muốn chạy trốn sao, không có cửa đâu!” hán tử áo xanh phá vỡ huyết sắc đao mang rồi nhảy vọt lên trời cao, mặt trên thiết xoa phong kính màu xanh lượn lờ rồi cuối cùng bành trướng ra tới hơn mười thước.

“Thiên xoa lao ngục”.

Một đạo đại xoa ảnh dài hơn mười thước từ trên trời giáng xuống, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phủ kín thân hình Huyết Đao.

Không tốt, cả người Huyết Đao bị xoa ảnh che kín, nếu không có hộ thể nguyên lực bảo hộ thì đã sớm hỏng mất nhưng nếu không nhanh chóng thoát khỏi xoa ảnh thì tử kỳ sẽ không xa.

Quả nhiên, phía sau hán tử áo tím đã xuất hiện ở cách Huyết Đao ba trượng, thiết mâu mang theo hỏa diễm hung mãnh hung hăng đâm qua.

Mạng ta xong rồi! Huyết Đao không cam lòng rít lên.

“Dừng tay!” Lúc này, Thác Bạt Tuyệt cùng Trương Hiểu Vũ đã xuất hiện ở cách hắn trăm mét, nhìn thấy cảnh này Thác Bạt Tuyệt kinh hãi.

Trong cơ thể Trương Hiểu Vũ nguyên lực trong nháy mắt tăng tới cực hạn, từ sau khi trở thành Võ hùng đến nay đây là lần đầu tiên hắn không cố kỵ thúc dục toàn thân nguyên lực.

Vù, lam mang bắn đi, không khí bị kình khí khủng bố áp súc mà phát lên tiếng rít bén nhọn, vì tốc độ Trương Hiểu Vũ quá nhanh nên trên không trung liền xuất hiện một cái lam tuyến dài trăm mét.

Ánh mắt trợn trừng, Thác Bạt Tuyệt cả kinh, tốc độ thật nhanh.

Lúc này Hỏa diễm thiết mâu chỉ còn cách Huyết Đao không đến một thước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong nháy mắt có thể đẩy Huyết Đao vào chỗ chết.

Mau lao tới, tay phải Trương Hiểu Vũ vươn ra cố hết sức túm lấy đầu thiết mâu.

Khoảng cách nửa tấc!

Khoảng cách nửa tấc nếu ở điều kiện bình thường thật không có gì đáng nói nhưng mà giờ phút này lại cực kỳ quan trọng bởi vì nó liên quan đến sinh tử của một người, đi tới một bước nữa chính là địa ngục.

Thương, Thiết mâu dừng lại, nó bị hai ngón tay đen như mực kẹp lấy.

Dẫn theo thiết mâu, Trương Hiểu Vũ đem nó ném ra ngoài đồng thời tiện thể đưa tay phá tan toàn bộ xoa ảnh do năng lượng ngưng tụ mà thành.

“Ngươi là người phương nào! Sao dám can thiệp vào chuyện của Thần sa phủ”. Tử y hán tử thần sắc khiếp sợ nói.

Thác Bạt Tuyệt từ phía sau chạy lên nói:“Hắn là khách quý của Phủ chủ, không được làm càn”.

Hán tử áo xanh sịu mặt xuống nói:“Huyết Đao là truy nã phạm cấp một, cứ như vậy buông tha hắn thì không phải là thất bại trong gang tấc sao”. Bọn họ vì đuổi giết Huyết Đao mà đã hai ngày ba đêm chưa chợp mắt, vốn tưởng rằng sẽ đại công cáo thành, nào biết đúng lúc này lại xuất hiện việc này.

“Ngươi chỉ cần biết tất cả đều nghe theo Trương công tử là được”. Thác Bạt Tuyệt lạnh lùng nói.

“Dạ!” Tử y hán tử cùng hán tử áo xanh cúi đầu nói.

Ngàn quân treo sợi tóc, sống chết trước mắt mà được cứu, Huyết Đao vẫn chưa định thần lại hỏi:“Ngươi vì sao mà cứu ta”.

Trương Hiểu Vũ nói:“Ta còn thiếu ngươi một cái nhân tình”.

“Thiếu ta một cái nhân tình, ta không nhớ gì cả”.

“Ha ha, ngươi xác thực là nhớ bởi vì ngươi còn chưa có gặp ta”. Khi đó ở Hỗn loạn sơn lĩnh nếu không phải có Huyết Đao gián tiếp tập kích Công Dương Khuê thì Trương Hiểu Vũ sớm đã bỏ mạng rồi.

Hít thật sâu một hơi, Huyết Đao mở miệng nói:“Ngươi đã thiếu ta một cái nhân tình, vậy ta đây cũng không cần cảm tạ ngươi”.

“Vừa rồi ta cứu ngươi là vì báo đáp ân tình nhưng mà ngươi cho rằng ngươi có thể đi được rồi chứ?” Nói xong, Trương Hiểu Vũ nhìn nhìn ba người Thác Bạt Tuyệt nói.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn hán tử áo xanh cùng tử y hán tử, Huyết Đao nói:“Có cái gì yêu cầu ngươi cứ việc nói thẳng ra đi nhưng mà ngươi phải cam đoan ta còn sống qua ngày hôm nay”.

Trương Hiểu Vũ nói:“Đó là điều đương nhiên”.

“Ta cần Huyết thuộc tính công pháp của ngươi!” Trương Hiểu Vũ nói.

Huyết Đao không bất ngờ nói :“Không ra ngòai sở liệu của ta, ngươi quả nhiên là có ý với Huyết thuộc tính công pháp của ta, ngươi muốn có nó chứ gì, một người chỉ nên tu luyện một loại thuộc tính công pháp mà thôi, đồng thởi tu luyện hai loại thì chẳng những sẽ sinh ra xung đột mà thậm chí còn mâu thuẫn lẫn nhau, nói chung là mất nhiều hơn được”.

“Cái này ngươi không cần phải lo, ta có biện pháp”.

“So với tánh mạng thì những cái này không đáng nhắc tới, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi, tu luyện Huyết thuộc tính công pháp này thì ngày sau sẽ có người tới tìm ngươi”. Huyết Đao cười lạnh nói.

“Ta đây sẽ khiến cho hắn có đến mà không có về ”. Trương Hiểu Vũ không phải tự đại, chờ sau khi hắn tu thành đệ nhất biến trong Thần ma cửu biến thì mặc kệ là Đầu Đà lão tổ hay là Dạ Chi Hoàng cũng không cần sợ nữa.

Lấy từ nguyên giới ra một quyển bí tịch, Huyết Đao ném cho Trương Hiểu Vũ nói:“Hiện tại ta có thể đi rồi sao?”.

“Cứ tự tiện”.

Tử y hán tử cùng hán tử áo xanh cũng không ngăn hắn lại, mệnh lệnh của Phủ chủ đối với bọn họ mà nói chính là thiên mệnh, không thể kháng lại.

Hiểu Vũ lấy ra bí tịch đã nhìn thấy trên trang bìa viết ba chữ chữ to màu đỏ: “Huyết vương công”.

Lật thoáng qua một lần, Trương Hiểu Vũ có chín thành nắm chắc cái này là thật, nội dung bên trong miêu tả Huyết nguyên lực rất chi tiết, thậm chí có không ít bí kĩ bởi vì cần võ giả cấp bậc rất cao mới luyện được cho nên Huyết Đao đến bây giờ cũng chưa thể lĩnh ngộ ra, nếu không hôm nay kết cục sẽ không như thế này.

“Ba vị, chúng ta cùng nhau về Thần sa thành đi!” Trương Hiểu Vũ nói.

Sau khi vào Thần sa phủ, trong đại sảnh đã dọn xong tiệc rượu, Thuần Tử Thánh cười nói:“Trương huynh đệ, tiệc rượu đã dọn xong, ngồi vào đi!”.

Trương Hiểu Vũ nói:“Thuần tử huynh, xem ra có phải quá long trọng hay không ”.

“Không long trọng đâu, hôm nay ta còn muốn cho những người khác nhận biết ngươi một chút”.

Trương Hiểu Vũ ghé mắt nhìn qua, hiện tại có Thần Sa phủ Đại trưởng lão Công Dương Hạo, tộc trưởng lục đại gia tộc cùng với tứ đại cao thủ trẻ tuổi, ngòai ra còn có Hách Liên Hồng cũng ở trong đó.

“Đến đây, Trương huynh đệ ngồi bên này ”. Thuần Tử Thánh mời nói.

Trương Hiểu Vũ cũng không khách sáo mà ngồi sánh vai với Thuần Tử Thánh trên tiệc rượu.

“Các vị, vị này là Trương Hiểu Vũ, thực lực cũng không thua kém gì ta, là bậc anh hùng hào kiệt, hiện tại là bằng hữu của ta, trước kia có mâu thuẫn gì thì hiện tại dùng một chén rượu xóa hết đi”. Thuần Tử Thánh đứng lên lớn tiếng nói.

Tuy nhiên đi lên trước không phải là Hách Liên Hồng mà là mẹ của Hách Liên Hồng là Hách Liên Xuân Thủy, chỉ thấy bà ta bưng một chén rượu đầy vẻ phong tình đi tới nói:“Trương công tử, Hồng nhi bị ta làm hư, có gì đắc tội với cậu thì xin bao dung nhiều hơn, chén rượu đầu tiên này để cho ta đến bồi tội đi!” Nói xong rồi liền uống một hơi cạn sạch.

“Thật ra cũng không có gì, bất quá bà đã nói như vậy thì chuyện trước kia coi như đã xong đi”. Nói xong, Trương Hiểu Vũ cũng tự cầm chén rượu uống hết.

Hách Liên Xuân Thủy đi rồi, Hách Liên Hồng đi lên, hắn thần sắc phức tạp mà lại có chút sùng bái nói:“Ta biết hiện tại đi lên bồi tội bất quá là thuận thế nhưng vẫn rất bội phục ngươi, trước kia ta quả thật là sai rồi, cái sai lớn nhất là không nhìn ra được anh hùng”.

Trương Hiểu Vũ âm thầm nở nụ cười, đối phương mặc dù nói chuyện có chút cực đoan nhưng đó là sự thật, thế giới này chỉ dùng thực lực để nói chuyện, thậm chí bất kỳ thế giới nào cũng như thế. Thực lực ngươi mạnh thì tự nhiên là có thể khi dễ người khác, chẳng qua có nhiều kẻ cố né tránh thực tế này mà thôi.

Kế tiếp là Thuần Tử Phong, Đông Dã Vân Thiên, Xa Phi Hào và còn có Thác Bạt Nam, bốn người này đều đã là cao thủ ngoài nhị cấp Võ vương nhưng so với Trương Hiểu Vũ thì không đáng nhắc tới nên đành cúi đầu bồi tội.

Công Dương Nhược cổ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, sắc mặt hơi phiếm hồng rồi nói:“Ta xin bồi tội”, nói xong liền uống một chén.

Trương Hiểu Vũ có chút kỳ quái nhìn vẻ mặt đối phương, đương nhiên hắn không biết hắn đã từng dùng một kiếm lột bỏ quần áo nửa người đối phương, nếu biết thì cũng sẽ không thấy kỳ quái.

Công Dương Khuê cũng tự giải thích, hắn mười phần khiếp sợ vì chỉ trong ngắn ngủi ba năm thời gian Trương Hiểu Vũ đã có thể trưởng thành thành nhân vật có thể sánh vai với Phủ chủ, cái này cần thiên phú như thế nào chứ, khó trách người này có thể làm cho Phủ chủ phải kiêng kị ba phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.